Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 789: Hôn!



Chương 789: Hôn!





----------------------

Lấy tay đi chặn miệng người khác là hành vi rất không vệ sinh, rất không văn minh, tuy nàng là trưởng công chúa, trên tay còn có mùi thơm nhàn nhạt, Lý Dịch cũng không quá nguyện ý.

Huống chi, hắn tốn nhiều tâm tư như vậy giảng cho nàng những thứ này, là lấy lịch sử kinh nghiệm dẫn trước cái thế giới này mấy trăm hơn ngàn năm, phía trên liên quan rất rộng, bao hàm đến mỗi phương diện, đủ để làm quốc lực tổng hợp của Cảnh Quốc tăng lên một bậc thang, đây mới thực sự là bảo bối vô giá.

Nắm giữ những kiến thức này, không chỉ thể hiện nhiều một chút trên triều đường bây giờ, có thể trước mặt lão hoàng đế, về sau trị quốc cũng sẽ dùng đến, vô cùng có ích, thế mà nàng lại không dụng tâm, quá khiến người ta thất vọng.

Từ trước đến nay đều có thể điệu thấp thì điệu thấp, hắn hiểu biết nhiều như vậy, khắp nơi tuyên dương qua sao?

Nếu không phải xem ở tình bằng hữu thuần khiết giống như hoa trắng nhỏ giữa hai người, hắn mới sẽ không móc tim móc phổi như thế đối với nàng.

Nếu những lời này bị lão hoàng đế nghe được, sau này hắn đừng nghĩ có ngày sống dễ chịu.

Thấy ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm sau lưng mình, Lý Dịch nhíu mày, bất mãn nói.

- Này, cô có đang nghe ta nói không?

Trưởng công chúa hiển nhiên không có nghe hắn nói, ánh mắt vẫn nhìn qua phía sau.

- Đằng sau đến cùng có thứ gì.

Lý Dịch kinh ngạc một câu, khi quay đầu, mới phát hiện đằng sau không phải thứ gì, biểu hiện trên mặt hắn cứng đờ, kinh ngạc hỏi.

- Bệ hạ, ngài, ngài tới lúc nào?

Cảnh Đế nhìn hắn, cười lạnh nói:

- Ngay khi ngươi nói trẫm làm loạn.

——

- Haha, bệ hạ nói đùa cái gì, thần cũng vừa tới không lâu.

Lý Dịch nhìn thấy phía sau Cảnh Đế, hai vị Tể Tướng, cùng mấy vị trọng thần trong triều đi tới, nụ cười cứng ngắc.

- Thần sẽ không quấy rầy bệ hạ cùng mấy cái vị đại nhân nói chuyện chính sự, thần cáo lui trước.

Hắn xoay người, bước nhanh ra ngoài ngự hoa viên, khuôn mặt khiến người chán ghét của Thường Đức rất không đúng lúc xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Lý Dịch quay trở lại, nhìn trưởng công chúa một chút, cúi đầu xuống, không nói một lời.

Lý Minh Châu bị hắn nhìn có chút hoảng hốt, dời ánh mắt, không dám nhìn hắn.

Cảnh Đế nhìn sau lưng một người, hỏi.

- Tề ái khanh, vừa rồi Lý đại phu nói, ngươi nhớ kỹ chưa?

Vị Đô Thủy Trường Thừa này lập tức gật đầu.

- Đều nghe rõ ràng, chỉ có một chuyện liên quan đến khởi công xây dựng thủy lợi, còn có nhiều chỗ không rõ.

Cảnh Đế thản nhiên nói.

- Có cái gì không hiểu, tự mình hỏi đi.

- Thần tuân chỉ!

Trong lòng Đô Thủy Trường Thừa lập tức thả lỏng, có câu nói này của bệ hạ, hắn sẽ không đến mức tiếp tục giấu dốt?

- Trẫm hơi mệt chút, hồi cung.

Cảnh Đế nhìn Lý Dịch một chút, đi ra ngoài.

Đi đến một nửa, cước bộ lại dừng lại, cũng không quay lại, lần nữa mở miệng.

- Ngày sau Thượng Thư Tỉnh đưa bản tấu vào cung, trước đưa đi Thần Lộ Điện, sau cùng giao cho trẫm xem qua là được; Thường Đức, chuẩn bị một chút, trẫm muốn đi vườn Phù Dung ở lại một đoạn thời gian, trong cung này, thật giống như một lồng giam lớn, trẫm cảm thấy ở có chút ngột ngạt.

Cảnh Đế từ đầu đến cuối cũng không có nói với Lý Dịch lời gì, nhưng rải rác mấy câu không liên quan lại để lộ ra rất nhiều tin tức.

Bệ hạ muốn xuất cung, Thiên Tử có rất nhiều hành cung, nhưng bệ hạ tại vị hơn 20 năm đều ở trong triều chính, sống mãi trong hoàng cung, chưa bao giờ có thời gian thư giãn như một dân thường, lần này mặc dù chỉ tại ngoại ở Phù Dung viên, cũng là lần đầu trong mấy chục năm qua.

Chuyện triều chính, ngày sau để trưởng công chúa thay xử lý, điều này thực rất không hợp quy tắc, Thiên Tử không trong cung, chỉ có thái tử có thể thay thế xử lý triều chính, coi như Cảnh Quốc không có thái tử, cũng cần phải do hoàng tử nào đó làm thay, về tình về lý, cũng không nên là trưởng công chúa!

Nhưng trọng thần trong triều ở đây đều không có người nào dám đề xuất ý kiến phản đối.

Nói về tình lý, những vấn đề triều chính, bọn họ là những Tể Tướng, những đại thần cần phải xử lý thập toàn thập mỹ, nhưng tất cả bọn hắn cộng lại so ra còn kém ngón út của người nào đó, còn mặt mũi nào nói tình lý?

Còn về việc khuyên bệ hạ thu hồi phong Trường An Huyện Hầu Lý Dịch làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, vừa rồi bọn họ tìm lý do, không có ý tứ lặp lại lần nữa, Lý Huyện Hầu trẻ tuổi, không hiểu triều chính?

Nếu Lý Huyện Hầu không hiểu triều chính, bọn họ tính là cái gì, những năm này đều sống trên thân chó?

Cảnh Đế đi, mấy vị đại thần cũng đi.

Khi Tần Tướng đi dùng ánh mắt cực kỳ thâm ý liếc nhìn Lý Dịch một chút. Hắn mới vừa nói không ít, Tần Tướng nhớ kỹ cũng không ít, nhưng mà hắn biết, hắn nghe được, sợ rằng cũng chỉ là một góc của băng sơn, dù đối phương nói tạm thời áp dụng không thích hợp cho tình hình trước mắt, nhưng chỉ một phần này thôi thì hắn cũng đã kém xa tít tắp, cũng đủ để cho hắn càng coi trọng vị Lý Huyện Hầu này thêm một cấp bậc.

Mà trong lòng, Tần Tướng cảm thấy một ít lời hắn nói cùng một số ý nghĩ mông lung còn chưa thành hình trong lòng mình, không mưu mà hợp.

Trước khi mấy vị đại thần rời đi, nghiêm chỉnh nhìn hắn giống như đang nhìn một quái vật.

Nếu hắn chỉ siêu việt hơn người thường một ít, suy nghĩ có thể dùng bốn từ tài hoa xuất chúng, thiếu niên anh kiệt để diễn tả, nhưng nếu siêu việt quá nhiều, làm cho tất cả mọi người đều khó mà nhìn bóng lưng, cũng chỉ có một từ “Quái vật” mới có thể hình dung.

Lúc này lại nhớ tới, một màn vừa rồi trên triều đình, rất nhiều quần thần khuyên bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban, nghĩ lại có chút buồn cười.

Một cái Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, vô số người cầu còn không được, nhưng hắn căn bản không quan tâm!

Một đám tôm tép nhãi nhép.

- Làm không tệ, nhiều năm như vậy, bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, các ngươi những người tuổi trẻ này, phải lên tiến.

Lúc Thường Đức gần đi, vỗ bả vai hắn, trên mặt già nở nụ cười hiếm thấy.

Không bao lâu, trong ngự hoa viên, trừ nơi xa có hai tên thị vệ ra thì cũng chỉ còn lại có hai người.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn qua bóng cây rậm rạp, hắn cảm thấy mình bị phản bội.

Bị người hắn tín nhiệm nhất, từ đầu đến cuối đều chưa từng hoài nghi phản bội.

Lão hoàng đế cùng những người này ở phía sau, nàng biết bọn họ ở phía sau, nàng biết những lời này mình không muốn để nhiều người nghe được thế nhưng nàng vẫn làm như vậy.

Nói không thất vọng, tự nhiên là giả, không chỉ thất vọng, hắn thậm chí có chút nản lòng thoái chí.

Trước đây thật lâu, hắn đã bắt đầu làm một ít chuyện vì nàng, lúc trước giao thiên phạt cho nàng là hành động bất đắc dĩ, nhưng về sau đẩy ra mấy bộ kịch giúp nàng tạo thế, thành lập hội liên hợp phụ nữ, đổi luật hôn nhân, quảng bá cách đỡ đẻ, để cho nàng được Kinh Đô, thậm chí nữ tử cả thiên hạ ủng hộ, thành lập học viện nữ tử, quân lương kiểu mới, giúp nàng và nhà tướng gia thành lập liên hệ chặt chẽ, bao gồm gần đây là thư viện Minh Châu, giúp nàng thắng được tâm của sĩ tử thiên hạ, bộc lộ ra hết những lời vừa mới nói kia làm cho lão hoàng đế thậm chí cả đầy triều văn võ lần nữa lau mắt mà nhìn nàng, đều không cầu hồi báo.

Không cầu hồi báo, không có nghĩa hắn muốn bị nàng phản bội như thế.

Giờ phút này, một ít niềm tin trong lòng của hắn sinh ra dao động.

Hắn thở dài, không nói gì thêm, quay người đi ra khỏi ngự hoa viên.

Lý Minh Châu ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ cô đơn trên mặt hắn, trái tim như bị bóp chặt.

Trên mặt nàng lộ ra biểu lộ mờ mịt luống cuống, nghe tiếng bước chân đi xa, cảm thấy có một thứ gì đó cực kỳ quan trọng cũng theo đó đi xa.

Cơ hồ trong nháy mắt, bóng dáng nàng biến mất.

Sắp đi đến cửa ngự hoa viên, nghe được đằng sau truyền tiếng bước chân vội vã, cách mình ngày càng gần, sau đó chậm dần, Lý Dịch dừng bước lại, quay đầu.

Hắn hi vọng nghe được giải thích.

Nhưng mà… Không có giải thích.

Trưởng công chúa đứng sau lưng Lý Dịch, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt hiện ra luống cuống và mờ mịt chưa bao giờ thấy qua.

Rất nhanh, mờ mịt trên mặt nàng biến mất, thở sâu, tiến lên một bước, hơi nhón chân lên, dán đôi môi mềm mại lên mặt hắn.

- Thật xin lỗi.

Lý Dịch sững sờ, kinh ngạc nhìn nàng, khoảnh khắc này, hắn có một loại cảm giác như bị điện giật.

Lý Dịch như bị điện giật, hai thị vệ trong cung phía trước cách đó không xa thì đã bị lôi đình đánh trúng.

Sau khi nháy mắt ngạc nhiên, một gã hộ vệ ngửa đầu nhìn bầu trời, thở dài.

- Mặt trời ngày hôm nay… Thật chói chang.

Một hộ vệ khác vô cùng đồng ý gật đầu, nhắm mắt lại, lẩm bẩm.

- Đúng vậy, làm cho con mắt ta không nhìn thấy gì a.



Bạn cần đăng nhập để bình luận