Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 858: Đa Tạ Nương Nương



Chương 858: Đa Tạ Nương Nương





----------------------

- Đã đến nhà ta, Thôi huynh cáo từ.

- Cáo từ…

Sau khi cáo biệt với Thôi Thanh Trạch, Trần Trùng hồi phủ, trực tiếp đi vào thư phòng, cầm bút lên, suy nghĩ một lát, lại đổi bút qua cánh tay kia.

Nâng bút viết mấy dòng chữ, cất vào phong thư, dùng giấy dán lại.

Hắn ngẩng đầu hỏi một câu.

- Tam tiểu thư đang làm gì?

Nha hoàn đang đứng hầu trước cửa ra vào lập tức đi vào đáp.

- Tiểu thư đang tắm, một lát nữa sẽ ra ngoài.

Những năm gần đây, nếu không có hắn chủ động bồi nàng ra ngoài giải sầu, Diệu Ngọc cũng sẽ không dễ dàng rời phủ, những ngày nay, lại cơ hồ mỗi hai ngày sẽ ra ngoài một lần, Trần Trùng tự nhiên biết nàng muốn đi đâu, thu phong thư kia lại trong tay áo, thản nhiên nói.

- Khi nào Diệu Ngọc ra ngoài thì thông báo ta một tiếng.

- Vâng.

Nha hoàn kia nhẹ nhàng ứng một tiếng, Trần Trùng lại ngồi trở lại trước bàn sách, tiện tay rút ra một quyển sách lật qua, mới lẩm bẩm.

- Huỳnh Hoặc Thủ Tâm.

Trong một ngõ hẻm trong kinh đô.

Một nữ tử mang theo bao lớn bao nhỏ trong tay, quay đầu cười nói.

- Cô nương đối với những hài tử này thật tốt, khó trách bọn hắn thường xuyên nhắc tới ngươi.

Trên tay Uyển Nhược Khanh cũng mang theo vài thứ, cười nói.

- Bọn họ đều không cha không mẹ, ngày bình thường đến Câu Lan giúp chút chuyện nhỏ, tối nay chính là giao thừa, tặng cho họ vài thứ cũng là việc nên làm, năm nay mọi người chúc mừng trong Câu Lan, không bằng gọi tất cả bọn hắn cùng đến, nhiều người cũng náo nhiệt hơn chút.

Chỗ hai người đang đứng không thuộc về phố xá sầm uất, là chỗ bần hàn ở Kinh Đô, sau lưng xa mấy chục bước, có mấy bóng người đứng xa nhìn lại.

Nữ tử kia gật đầu.

- Buổi tối hôm nay nếu có số tiểu tử này, khẳng định sẽ càng vui vẻ hơn.

Hai người tới trước cửa một viện nhỏ, gõ cửa, bên trong rất nhanh truyền đến tiếng bước chân vui sướng.

Cửa viện mở ra, một tiểu cô nương chải hai bím tóc xuất hiện trước mắt, nhìn các nàng, kinh hỉ nói.

- Nhược Khanh tỷ tỷ, tỷ tới rồi!

Mày nữ tử bên cạnh nhăn lại, bất mãn nói.

- Chỉ thấy Nhược Khanh tỷ tỷ thôi sao?

Tiểu cô nương lập tức lại làm ra bộ dáng kinh hỉ, trừng to mắt nói.

- Tiểu Lục tỷ tỷ, tỷ cũng tới nữa!

Uyển Nhược Khanh cúi người, sờ cái đầu nhỏ của nàng, nói.

- Tiểu Bối hôm nay mặc y phục thật xinh đẹp, tóc cũng rất xinh đẹp, Song Song tỷ tỷ chải cho muội sao?

Nghe Nhược Khanh tỷ tỷ khen y phục và bím tóc của nàng xinh đẹp, tiểu nữ hài càng cao hứng, con mắt ngoặt thành hình trăng khuyết, vội nói.

- Không phải Song Song tỷ, Song Song tỷ chải bím tóc sẽ không đẹp được như vậy, là đại ca ca chải cho ta, quần áo xinh đẹp cũng do đại ca ca cho chúng ta.

- Đại ca ca?

Trên mặt Uyển Nhược Khanh hiện ra vẻ nghi hoặc.

- Nhược Khanh tỷ tỷ tới rồi!

Một giọng nói vui sướng từ bên trong phòng truyền ra, mấy bóng người lập tức chạy ra từ bên trong, đều là những hài tử, mười hai mười ba tuổi lớn tuổi nhất, nhỏ chỉ có sáu bảy tuổi, lúc nhìn thấy Uyển Nhược Khanh, khắp khuôn mặt đều lộ vẻ kinh hỉ và kích động.

Đương nhiên, lại lớn một chút cũng có, Lý Dịch bị một tiểu cô nương nắm tay từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Uyển Nhược Khanh, sau một chớp mắt “Kinh ngạc”, cười nói.

- Trùng hợp như vậy…

- Nhược Khanh tỷ tỷ, đại ca ca đưa cho chúng ta những mứt hoa quả này ăn rất ngon, tỷ nếm một cái đi.

Nữ hài từ tên Tiểu Bối chạy từ trong nhà ra, cầm một mứt hoa quả trong tay đưa cho Uyển Nhược Khanh, sau khi ngẫm lại một chút thì chạy vào đi lấy một cái cho Lý Dịch, mới lại vù vù chạy đi.

Lý Dịch ném viên kia mứt hoa quả vào trong miệng, rồi mới lên tiếng.

- Hôm qua nghe Tôn Lão nói, những hài tử này cơ khổ không nơi nương tựa, ngày bình thường giúp chút chuyện vặt trong Câu Lan nuôi sống chính mình, rất không dễ dàng, sắp qua năm mới, ta tới xem bọn họ một chút…

- Đều là những đứa trẻ đáng thương.

Uyển Nhược Khanh nhìn những bóng dáng chạy tới chạy lui trong sân, trên mặt lộ ra mỉm cười, nói.

- Chờ bọn hắn lớn hơn chút nữa, ta có thể dạy cho bọn hắn một ít gì đó, sau này ở Câu Lan, sẽ không cần lo về vấn đề sinh hoạt.

Lý Dịch biết, từ nhỏ nàng đã trải qua sống cuộc sống khổ cực, chịu qua những khó khăn đó, đối với những người cùng hoàn cảnh, cùng tao ngộ hoặc một số tình cảnh càng kém tầng dưới thì sẽ tràn ngập lòng thương hại, đương nhiên, cũng không phải thương hại thuần túy, mấy lần phát cháo trước cửa Câu Lan cũng sẽ để những tên khất thông qua tự mình lao động đến nhận, cho tới bây giờ, ăn mày ở Kinh Đô, đã không phải đau đầu vì ăn không đủ, đối với những người cần cù chịu làm chịu khổ, thậm chí còn có tiền công ngoài định mức.

Không nói đã làm đến cấp độ Kinh Đô không có ăn mày, nhưng ăn mày ở Kinh Đô sinh hoạt không thể nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều so với ăn mày ở những nơi khác.

Tối nay chính là giao thừa, hai người đều có không ít việc phải bận rộn, sau khi tới thăm những đứa trẻ này, cùng nhau đi trở về.

- Mấy ngày nay ta đã nghĩ, nếu muốn chúng ta có thể phát triển Câu Lan đến Tề Quốc, cũng không phải không có khả năng, nhưng trước cần bồi dưỡng một số người chúng ta có thể tin tưởng được ở nơi đó.

Trên đường, Uyển Nhược Khanh nói về chuyện mà mấy ngày trước hắn đã nhắc đến, lắc đầu.

- Nếu chỉ là địa phận gói gọn trong một châu, còn đơn giản chút, toàn bộ Tề Quốc thì có trở ngại cực lớn…

- Chuyện này, cũng không cần gấp gáp.

Lý Dịch lắc đầu.

- Thực ra Cảnh Quốc cũng đã đủ lớn, lại mở rộng ra bên ngoài, có lẽ sẽ không cách nào khống chế, tạm thời đi được tới đâu hay tới đó.

Hai người như vậy nói chuyện với nhau một hồi, đã có thể nhìn thấy Câu Lan phía trước.

- Biến đi, làm bẩn y phục của bổn công tử, ngươi bồi thường nổi sao!

Bỗng nhiên phía trước vang lên một giọng nói phách lối, Lý Dịch quay đầu lại nhìn thấy một thanh niên ăn mặc lộng lẫy kéo vạt áo mình lên, chán ghét nhìn tên ăn mày té lăn trên đất, nhấc chân muốn đạp xuống.

- Van cầu ngài, van cầu ngài mau cứu hài tử của ta, nàng bệnh rất nghiêm trọng, van cầu ngài, van cầu ngài!

Một phụ nhân quần áo tả tơi té quỵ dưới đất, trong ngực còn ôm thật chặt một tiểu cô nương bốn năm tuổi, tiểu cô nương nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ vô cùng bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt trắng bệch.

- Biến đi, biến đi, bổn công tử cũng không phải đại phu, làm sao cứu nàng…

Thanh niên kia lần nữa chán ghét liếc nhìn bằng một con mắt, bỗng nhiên giật y phục ra, bước nhanh rời đi.

Phụ nhân kia bị đá ngã nhào trên đất, nhưng vẫn ôm thật chặt tiểu cô nương, hai mắt vô thần, chỉ không ngừng lẩm bẩm.

- Mau cứu nó, mau cứu nó, nó mới năm tuổi, nó chỉ mới năm tuổi mà thôi.

Nhìn thấy một bóng trắng đi đến trước mặt, bước nhanh lên phía trước, Lý Dịch cười cười, chậm rãi theo sau.

Uyển Nhược Khanh đi qua, cúi người xuống, nhìn phụ nhân kia, ân cần nói.

- Đại nương, xảy ra chuyện gì?

Phụ nhân kia ngẩng đầu nhìn nàng, vừa muốn há miệng, ánh mắt lại bỗng nhiên trợn to, thân thể run rẩy, làm sao đều nói không nên lời tới.

Trên mặt Uyển Nhược Khanh hiện ra kinh ngạc.

- Đại nương, đại nương…

Lý Dịch ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay sờ trán tiểu cô nương kia, quay lại nói với lão Phương.

- Tiểu cô nương phát sốt, thời gian khẩn cấp, trước mang con bé đi xem đại phu.

Lão Phương nhanh chân đi tới, muốn tiếp nhận hài tử trong ngực phụ nhân kia, lại phát hiện hài tử bị phụ nhân kia ôm thật chặt, bất đắc dĩ nói.

- Vị này đại tẩu, hài tử quan trọng.

Phụ nhân kia rốt cục lấy lại tinh thần, cuống quít buông hài tử ra, lại lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi người cuống quít dập đầu.

- Đa tạ nương nương, đa tạ nương nương!

- Đi thôi.

Lão Phương ôm lấy đứa bé kia, nhìn nàng một cái, nhanh chân đi ra bên ngoài vòng người, phụ nhân kia đứng lên, thật sâu nhìn Uyển Nhược Khanh một chút, rất nhanh biến mất trong đám người.

Sau khi đám người tán đi, Lý Dịch lắc đầu, không cam lòng nói.

- Giúp nàng rõ ràng là ta, sao nàng chỉ cảm tạ muội?

Uyển Nhược Khanh cười nói.

- Có lẽ vị đại nương kia vừa rồi quá lo lắng…

Hồi tưởng lại một màn vừa rồi, Lý Dịch lại kinh ngạc nói.

- Vì sao nàng gọi muội là nương nương?

Uyển Nhược Khanh lắc đầu, lẩm bẩm.

- Hẳn nhận lầm người.

Lý Dịch ngẫm lại.

- Cũng có thể, nàng nhầm muội thành Quan Âm nương nương.

Uyển Nhược Khanh kinh ngạc, sau đó trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một vẻ bối rối, lắc đầu liên tục.

- Ta làm sao có thể so với Quan Âm nương nương, loại lời này, không thể nói lung tung.

Lý Dịch nhìn nàng nói.

- Quan Âm nương nương cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh, Nhược Khanh cô nương của chúng ta cũng tâm địa thiện lương, cứu người lúc nguy nan, làm sao không thể so sánh?

Bị hắn một câu “Nhược Khanh cô nương của chúng ta”, Uyển Nhược Khanh chút đỏ mặt, cúi đầu, vội nói.

- Ta, ta đi vào trước.

Lý Dịch nhìn bóng lưng nàng bối rối rời đi, cười một cái rồi chậm rãi theo sau.

Trên đường phố, lão giả được trung niên nam tử đỡ lấy dùng quải trượng gõ gõ mặt đất, hỏi:

- Đây chính là nịnh thần kia à?

Trung niên nam tử gật đầu.

- Vâng, hắn là Lý Dịch.

Lão giả lại quay đầu nhìn phương hướng thanh niên ban đầu kia rời đi, hỏi.

- Vừa rồi tên hỗn trướng kia là người của nhà nào?

Sắc mặt trung niên nam tử phức tạp, thấp giọng nói.

- Hình như là... Hình như là… Chi thứ nào đó của Thôi gia.


Bạn cần đăng nhập để bình luận