Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 787: Ta Dạy Cho Cô!





Chương 787: Ta Dạy Cho Cô!





----------------------

Thời gian đẩy về phía trước hai phút đồng hồ.

Tan triều, Cảnh Đế cũng không trực tiếp về tẩm cung mà theo thói quen gọi hai vị Tể Tướng cùng mấy vị đại quan trong triều một đường đi đến ngự hoa viên.

Dĩ vãng, sự việc không có kết luận trên triều, sau khi hạ triều, lão sẽ đi vào ngự hoa viên cùng những người này thương lượng một lại chút, cuối cùng mới đưa ra quyết định.

Trừ số rất ít sự việc, lão đối với quốc sự từ trước đến nay đều không chuyên quyền độc đoán.

Đi đến ngoài điện, lão dừng chân nói với một tên thái giám sau lưng.

- Đi Thần Lộ Điện, mời trưởng công chúa tới đây.

Tuy Minh Châu chỉ là nữ tử nhưng không biết từ lúc nào, lão đã sẽ không xem nàng là thiếu nữ chỉ chung tình với võ học như trước kia.

Đối với quốc sự, chính sự nàng luôn có một ít kiến giải thường sẽ làm cho hai mắt lão tỏa sáng, thậm chí trực tiếp thay đổi ý nghĩ khác và quyết định.

Trong hai năm qua, xảy ra rất nhiều chuyện.

Tần Tướng, Trầm Tướng cùng với mấy vị trọng thần tự nhiên không có dị nghị gì đối với chuyện này.

Bọn họ cũng không có tư cách đưa ra dị nghị, hai năm nay, trưởng công chúa làm được những chuyện gì, xem như tất cả bọn họ cộng lại cũng phải xấu hổ.

Giống như kịch hát dân gian bên trong các rạp hát, mày liễu không nhường mày râu, dùng cái từ này để hình dung trưởng công chúa, không có chút khoa trương.

Trong ngự hoa viên, Cảnh Đế ngồi trên ghế đá dưới mái đình, Trầm Tướng, Tần Tướng cao tuổi, Cảnh Đế cố ý ân điển hai người ngồi chung, về phần còn lại mấy vị đại thần, chỉ có thể đứng đấy.

- Trẫm phong Trường An Huyện Hầu Lý Dịch là Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, chư khanh nghĩ như thế nào?

Vừa rồi trên điện, những người này thực cũng không phát biểu, đến địa vị của bọn họ, nếu không phải bệ hạ quyết định không ổn tới cực điểm thì sẽ không chủ động ra mặt.

Tần Tướng trầm ngâm một lát, mở miệng.

- Lý Huyện Hầu thiếu niên anh kiệt, có vô số công lao đếm không hết đối với Cảnh Quốc ta, nhưng bệ hạ phong hắn tấn tước đến Huyện Hầu đã là ân điển cực lớn, lão thần cho rằng Lý Huyền Hầu còn quá trẻ, càng không hiểu quốc sự, không biết lý chính, không đủ đảm nhiệm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, nếu bệ hạ khăng khăng làm như thế, sợ rằng sẽ khiến không ít thần tử trong triều thất vọng đau khổ.

Cho dù là hắn cũng không dám phủ nhận công tích của Lý Dịch, chỉ riêng thiên phạt thôi cũng đủ để cho công lao của hắn lớn hơn tất cả thần tử trong triều, chớ nói chi hắn ngăn cơn sóng dữ, đại bại sứ thần Tề Quốc, sau lại sáng tạo Viện Toán Học.

Tần Tướng là Tể Tướng của một triều, đối với những công lao mà Lý Dịch đã lập ra cho Cảnh Quốc, mỗi một việc trong đó, hắn đều rõ ràng hơn so với ai khác.

Bệ hạ phong tước cho hắn đến Huyện Hầu là bởi vì hắn lập được những công lao lớn, cái này không ai có thể phủ nhận.

Nhưng nếu tiếp tục dựa trên cơ sở để phong tước này cho hắn trở thành Kim Tử Quang Lộc Đại Phu trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Cảnh Quốc cũng có chút ân sủng quá mức.

Những người từng đảm nhiệm chức vụ này không ai mà không có mấy chục năm kinh nghiệm tham gia chính trị, lão thần danh vọng rất cao, thực sự không phải một tiểu tử tuổi trẻ không hiểu triều chính có thể đảm nhiệm.

Ánh mắt Cảnh Đế nhìn về một bên, mấy vị trọng thần cũng đều nhao nhao mở miệng.

Mấy người mặc dù không có thái độ phủ định đối với việc này nhưng mà cũng không tán thành.

Bọn họ cũng không phải đảo hướng Tần Tướng hoặc có thù oán gì với Lý Huyện Hầu, mà tự cảm thấy việc này không ổn, lý do ngược lại không khác Tần Tướng nói, chức vụ đó phi thường quan trọng đối với triều đình, không thể để một tiểu tử không hiểu quốc sự làm được.

Điểm này, nhìn phát biểu của hắn vừa rồi trên điện cũng có thể thấy.

Trầm Tướng nãy giờ vẫn ngậm miệng không nói, khi ánh mắt Cảnh Đế nhìn tới, rốt cục mở miệng.

- Lão thần cho rằng, bệ hạ nên nghĩ lại việc này.

Không ai đồng ý với mình, trên mặt Cảnh Đế ngược lại không lộ ra biểu lộ bất mãn gì, trước đó, lão đã đoán được biểu hiện của bách quan.

Dù sao, Lý Dịch vẫn còn quá trẻ.

Nhưng xem như hắn thật không hiểu triều chính, nhưng chỉ cần hắn ở trên triều đình thì có thể giải quyết được những chuyện mà đầy triều văn võ đều không thể giải quyết, công lao của hắn xa không chỉ có những chuyện này, lại cũng sẽ không làm quan viên có thực quyền, trừ những thứ này, lão ngược lại cho không đối phương cái gì.

Nhìn thấy Minh Châu đã đứng bên cạnh một hồi, Cảnh Đế phất tay.

- Việc này tạm thời gác lại… Liên quan tới lũ lụt phương nam.

Tần Tướng hơi cúi đầu, tận đáy lòng thở dài một hơi.

Tạm thời gác lại có nghĩa là không cho sửa đổi, hắn đến cùng vẫn đánh giá thấp địa vị của Lý Huyện Hầu trong lòng bệ hạ.

Thục Vương, tại sao đối chọi với một cường địch như thế?

Liên quan tới phương nam lũ lụt, vừa rồi nghe rất nhiều quan viên bàn luận, trong lòng mấy người cũng có chút ý nghĩ, Lý Minh Châu đều ghi chép lại tất cả những gì bọn hắn nói, không bao lâu sau, có một thị vệ từ bên ngoài đi vào.

Thường Đức đứng ở ngoài đình, ngăn hắn lại, hỏi.

- Chuyện gì?

Thị vệ kia nói.

- Lý Hầu Gia ở bên ngoài cầu kiến trưởng công chúa.

Thường Đức còn chưa mở miệng, sau lưng đã truyền đến giọng nói.

Cảnh Đế ngẩng đầu, trong mắt hiện ra vẻ khác lạ.

- Để hắn vào đi.

- Phụ hoàng phong ngươi là Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, tự nhiên có lý do của người, ngươi chớ nói lung tung.

Lý Dịch nhìn trưởng công chúa, ánh mắt hơi kinh ngạc.

Hai người ngày bình thường nói chuyện, ngẫu nhiên cũng sẽ đậu đen rau muống đậu đen rau muống, câu nói kia không đáng kể chút nào mà, hắn lắc đầu.

- Ở đâu nói lung tung, chức vị này vốn để những lão thần trí sĩ đảm nhiệm, sao có thể tùy tiện phong.

Lý Minh Châu nhìn hắn, ánh mắt hữu ý vô tình nhìn về một phương hướng khác nháy nháy.

Sau rừng cây, một quan viên nhíu mày, đang muốn nhấc chân, Cảnh Đế phất tay, trên mặt hiện ra một tia trêu tức, quan viên mới lập tức cúi đầu xuống, yên tĩnh đứng phía sau hắn.

- Chuyện này thật không thích hợp, vẫn phải tìm bệ hạ nói một chút, ta nhiều lắm được coi là có tí khôn vặt, vốn không hiểu đối với việc trị quốc.

Lý Dịch thấy ánh mắt của nàng nhìn hắn, quay đầu nhìn xem bên cạnh, nghi hoặc hỏi.

- Con mắt cô làm sao, cát bay vào à, có muốn ta giúp cô thổi một chút không?

Lý Minh Châu ho nhẹ một tiếng, hơi cúi đầu, nói.

- Không có việc gì.

Thấy nàng thật không có việc gì, Lý Dịch mới hỏi chính sự.

- Chuyện thư viện tiến triển thế nào?

- Đều đang dựa theo kế hoạch thi hành, mọi việc đều thuận lợi.

Sau rừng cây, bao gồm cả Tần Tướng bên trong, trên mặt mấy đại thần đều hiện lên vẻ chấn kinh.

Nghe công chúa điện hạ và Lý Huyện Hầu nói chuyện, trước đó vài ngày, thư viện gây huyên náo xôn xao ở Kinh Đô lại không phải xuất phát từ trưởng công chúa, mà phía sau có người khác?

Chuyện kia để vô số thế gia môn phiệt kêu khổ không chịu nổi nhưng lại mãnh mẽ theo dương mưu, do hắn làm ra?

Lại liên tưởng đến chuyện thanh tra sổ sách, hắn tự như cũng chỉ dùng thủ đoạn như vậy, kém chút quét sạch thế lực một hệ Thôi gia và Thục Vương, trong lòng mấy người đồng thời theo dâng lên may mắn, may mắn mình không phải địch nhân của hắn.

Không đúng, vừa rồi mấy người còn phản đối bệ hạ phong thưởng cho hắn, hắn có thể bởi vậy ghi hận hay không?

Lý Dịch không chút nào biết đằng sau bóng cây đã có người ý nghĩ kỳ quái, sau khi biết thư viện tiến triển, mới thả lỏng trong lòng, trong lúc vô tình thoáng nhìn mấy tờ giấy lộn xộn trên bàn, nhìn kỹ, kinh ngạc nói.

- Đây là… Biện pháp cô đang suy nghĩ chống lũ lụt?

Lý Minh Châu không biết dụng ý phụ hoàng, cũng không biết khi nào Lý Dịch đi, có chút không quan tâm gật đầu.

- Trước đó không tìm hiểu qua, nên cũng không hiểu nhiều đối với việc này.

Trưởng công chúa rốt cục lại biến trở về vẻ tích cực chủ động, hăng hái hướng lên, trong lòng Lý Dịch cảm thấy vui mừng, khoát tay, nói.

- Không có người nào sinh ra đã biết, cô không hiểu, ta dạy cho cô!

Phía sau bóng cây, biểu hiện trên mặt Cảnh Đế ngưng lại, khóe miệng không khỏi co rút.



Bạn cần đăng nhập để bình luận