Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 708: Đây Là Bệnh, Cần Phải Trị





Chương 708: Đây Là Bệnh, Cần Phải Trị





----------------------

- Lão phu hỏi cái nhìn của ngươi đối với việc này, không phải hỏi ngươi đứng xem ở chỗ nào, càng không phải hỏi ngươi thấy có náo nhiệt hay không.

Trịnh Nguyên Lương nhậm chức Ngự Sử Đài, mấy năm trước bị sai phái đi tới giám sát Phong Châu và mấy cái châu lân cận về các mặt quân sự, kinh tế và công tác sản xuất, mỗi nửa năm sẽ đưa báo cáo về kinh một lần.

Phong Châu dưới sự quản lý của tam hoàng tử, bách tính an cư, chính trị thanh minh, tuy rằng vẫn còn có người vi phạm pháp lệnh nhưng mà ít đến mức gần như có thể xem nhẹ, những chuyện này cho dù tại kinh sư cũng không thể tránh khỏi được.

Ngoại trừ sẽ điều ngự sử đi khắp các nơi, hàng năm Ngự Sử Đài cũng sẽ có một lần hành động đại quy mô, phái ra rất nhiều ngự sử đi tuần tra châu huyện, chuyên về việc khảo sát, vạch trần tội trạng của các quan lại.

Lần này hành động đại quy mô của Ngự Sử Đài, nói bình thường nhưng thực ra cũng không bình thường.

Bởi vì không có lần nào như lần này, kiểm tra một châu mà lại có rất nhiều quan viên rơi đài như vậy. Trình độ khắc nghiệt mà ngay cả một tên ngự sử như hắn, người được coi là trong mắt không thể tiến được một hạt cát, cũng có chút nhìn không được.

Bởi vì chuyện này mà Phong Châu, thậm chí các châu ở chung quanh đã xuất hiện hiện tượng hoảng loạn, các quan viên sợ hãi, không để ý tới công sự, dân gian tự nhiên cũng sẽ sinh ra một số hỗn loạn.

Cái này khiến hắn không thể không hoài nghi đại hoàng tử có phải đang mượn cơ hội này để báo thù riêng hay gì đó hay không, mục đích là muốn kéo Phong Châu xuống nước.

Nhìn xem quan hệ và vị trí hiện tại của hắn ta và tam hoàng tử, làm ra việc này hoàn toàn không kỳ quái một chút nào.

Nếu thật như thế, hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, đương nhiên, điều đầu tiên phải tìm hiểu được suy nghĩ của người dân như thế nào.

Hắn gần như đã đi hết con đường này một lần, hết thảy đều rất thuận lợi, cho đến khi gặp được người thanh niên trẻ tuổi cắt ngang mạch suy nghĩ của mình.

- Cái nhìn?

Lý Dịch nhìn hắn, nói:

- Ta chỉ một người dân nhỏ bé, làm sao dám vọng nghị quốc sự?

Trịnh Nguyên Lương nhíu mày, nhìn Lý Dịch giải thích:

- Quốc sự là cùng một nhịp thở với mỗi người, vô luận người trong miếu đường, hay trên phố xá, lại có khác biệt gì. Lão phu chỉ là làm một người dân Tề Quốc bình thường, hỏi thăm cái nhìn của ngươi đối với việc này mà thôi.

- Người dân bình thường? Đừng có nói giỡn, làm quan sao có thể giống như người bình thường được chứ?

Lý Dịch ngó nghiêng hai bên một chút rồi nhìn Trịnh Nguyên Lương, hỏi:

- Người của các ngươi giấu ở nơi nào, có phải ta vừa nói xong thì các ngươi sẽ dùng lý do vọng nghị quốc sự bắt ta bắt lại phải không? Ta cho ngươi biết, cái bẫy vụng về như thế, ta sẽ không mắc lừa đâu….

Vị ngự sử đại nhân này ngơ ngẩn nhìn người trẻ tuổi trước mắt, hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại một lần nữa không phản bác được.

Hồi lâu sau, hắn mới lại mở miệng lần nữa.

- Quan phủ muốn bắt người thì cũng cần phải dựa theo luật pháp, làm sao có thể dùng loại lý do hoang đường như vậy được? Nếu thật sự có chuyện như thế, bản quan ngược lại muốn hỏi ngươi, nha môn nào to gan tới đến vậy?

- Bản quan?

Lý Dịch nhìn Trịnh Nguyên Lương, trên mặt lộ ra biểu tình quả nhiên là như thế:

- Ngươi còn dám nói mình không phải làm quan!

——

Lão giả yên lặng thối lui đến bên cạnh quán trà, không tiếp tục hỏi Lý Dịch nữa.

Lý Dịch lại lần nữa dựa người vào cây cột, lắc đầu, vừa rồi hắn đã nghĩ được một cái tên hay, thế mà lại bị lão giả này quấy nhiễu, hiện tại làm cách nào cũng nhớ lại không nổi.

- Lâm Dũng ca, Lâm Dũng ca, ngươi mau vào đây…..

Ngay sau đó, thanh âm của nha hoàn bên người Lâm Uyển Như từ trong cửa hàng truyền tới, Lâm Dũng ngồi ở quán trà quay đầu lại, giật mình một chút, sau đó trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

- Vừa rồi Tú Nhi đang gọi ta sao?

Vừa dứt lời, thanh âm của tiểu nha hoàn kia đột nhiên biến trở nên bén nhọn lên.

- Các ngươi muốn làm cái gì, rõ ràng nàng ta động thủ trước….

Sắc mặt Lâm Dũng biến đổi, hắn đột ngột nhảy bắn lên, lập tức xông vào cửa hàng.

Lý Dịch có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua, sau đó cũng đứng dậy đi theo.

Bên trong cửa hàng, mấy tên nam tử đang vây quanh Liễu nhị tiểu thư và Lâm Uyển Như, ở trên mặt đất, một tên nữ tử còn tính là xinh đẹp đang ngồi tách ra hai chân, lấy một loại tư thế rất bất nhã ngồi ở dưới đất, lúc này nàng ta đang ôm đùi một người thanh niên, khóc lóc kể lể.

- Công tử, các nàng, các nàng khi dễ ta, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta….

Người trẻ tuổi vỗ vỗ tay của nữ tử kia, nâng nàng ta đứng dậy, an ủi:

- Đừng khóc, yên tâm đi, ta sẽ làm chủ cho ngươi.

Lâm Dũng vọt vào nhanh như chớp, chạy tới đứng bên cạnh Lâm Uyển Như, hỏi:

- Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì, các ngươi không có sao chứ?

Lâm Uyển Như quay đầu lại nhìn thoáng qua Liễu nhị tiểu thư, nàng không nói gì mà chỉ hơi lắc đầu. Nha hoàn mới vừa rồi la lên tên Tú Nhi, nàng ta đứng bên cạnh gấp rút cáo trạng:

- Vừa rồi tiểu thư đã mua bình nước hoa kia, nhưng vị cô nương này hết lần này tới lần khác đều nói mình thấy nó trước, một hai phải bắt tiểu thư đưa bình nước hoa cho nàng ta. Tiểu thư chẳng qua chỉ nói nàng ta hai câu, thế mà nàng ta giơ tay lên muốn tát tiểu thư, sau đó Liễu cô nương bắt lấy cổ tay nàng ta, nhẹ nhàng vung một chút, nàng ta đã tự ngã chổng vó trên mặt đất….

Lúc này người tuổi trẻ kia đã đi tới, nhìn thấy khuôn mặt của Liễu nhị tiểu thư thì kinh ngạc một chút, lúc này hắn mới chậm rãi nói:

- Tạm thời không bàn tới việc rốt cuộc ai thấy chai nước hoa này trước, vị cô nương này một lời không hợp ra tay đánh người, sợ rằng có chút quá phận?

Tú Nhi không phục nói:

- Rõ ràng các ngươi mới là người ra tay trước….

Lâm Uyển Như vỗ vỗ bả vai tiểu nha hoàn, nàng bước về phía trước, nhìn người trẻ tuổi kia, nói.

- Chúng ta thành thật xin lỗi việc đẩy ngã vị cô nương kia, nhưng vừa rồi tất cả mọi người trong cửa hàng đều thấy rõ ràng, chính vị cô nương kia động thủ trước. Cho dù đi bẩm báo quan phủ thì chúng ta cũng chiếm đạo lý, không bằng hai bên đều thối lui một bước, việc này dừng ở đây, ngươi thấy như thế nào?

Ánh mắt của người trẻ tuổi dừng ở trên mặt Lâm Uyển Như dò xét hồi lâu, rồi lại nhìn về nữ tử phía sau lưng nàng, bỗng nhiên cười nói:

- Cô nương thật sự thông tình đạt lý, cái này vốn là một chuyện nhỏ, làm to chuyện thật không tốt. Vừa rồi chúng ta cũng có chỗ sai, bình nước hoa này hãy để ta ra tiền xem như bồi tội, được chứ? Đúng rồi, ta còn chưa biết quý danh của cô nương?

Trên mặt nữ tử sau lưng người trẻ tuổi kia vốn tràn đầy đắc ý, ai ngờ sự việc bỗng nhiên thay đổi ngược lại, mới vừa rồi vị công tử nhà giàu kia đáp ứng sẽ làm chủ cho nàng hiện tại lại đổi chủ ý, không chỉ không có ý định truy cứu, còn muốn đưa nước hoa mà nàng nhìn trúng cho nữ nhân kia?

- Công tử...

Nàng kéo kéo bả vai của người tuổi trẻ kia, người nọ quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái. Nữ tử kia tựa như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, rốt cuộc không dám nói gì nữa.

- Tâm ý của công tử ta xin nhận lấy.

Lâm Uyển Như lui lại một bước, liếc nhìn Liễu nhị tiểu thư một cái, nói:

- Chúng ta đi thôi.

- Cô nương xin dừng bước...

Người trẻ tuổi tiến lên một bước, khi hắn vươn tay định ngăn cản thì bị một người dùng bàn tay chống lại bả vai của mình.

Lý Dịch dùng một bàn tay khác chỉ chỉ nữ tử trang điểm dày nặng phía sau người trẻ tuổi, nàng ta vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, nói:

- Cô nương của ngươi ở nơi đó.

- Ngươi là ai?

Người trẻ tuổi nhíu mày hỏi.

Lý Dịch quay đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư và Lâm Uyển Như, rồi lại quay đầu nhìn hắn, hỏi ngược lại:

- Ngươi đoán xem?

Người trẻ tuổi giật mình một chút, giống như nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối sâu sắc.

- Thật đáng tiếc...

Biểu tình trên mặt người trẻ tuổi thay đổi thành chán ghét, hắn nhìn Lý Dịch, lạnh lùng nói.

- Ta ghét nhất người khác đụng vào vai của ta.

Lý Dịch vỗ vỗ một bên vai khác của hắn ta, nói:

- Đây là bệnh, cần phải trị.




Bạn cần đăng nhập để bình luận