Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1115: Nàng Tư Chất Tốt!



Chương 1115: Nàng Tư Chất Tốt!
Chương 1115: Nàng Tư Chất Tốt!



Bà lão và Từ Lão có một loại quan hệ nào đó không nói rõ được cũng không tả rõ được, vốn đã bị thương nặng lại mạnh mẽ mở huyệt đạo, thương tổn càng thêm thương tổn, sau đó lại bị hoàng thúc công của Dương Liễu Thanh đánh bị thương, cùng là Tông Sư, một chưởng của lão giả tóc trắng lại thêm tâm trạng đang không ổn định, thân thể gần như đèn cạn dầu.

Cũng may Như Nghi và Từ Lão đều có thực lực đỉnh phong, hai đại tông sư liên thủ mới khống chế thương thế của bà ta, giờ phút này bà ta còn ở trong trạng thái hôn mê, nhưng đã không có nguy hiểm đến tính mạng.

Còn về vị hoàng thúc công của Dương Liễu Thanh, vị kia gọi “Dương Vạn Lý

Sau khi lão giả tóc trắng chỉ giáo qua Như Ý thì cả người càng lộ ra sự chật vật, đôi một bộ quần áo mới ra ngoài nói gì đó với Dương Liễu Thanh.

Mỗi một người khi trở thành Tông Sư, đều có võ đạo riêng của chính mình, luận bàn với một Tông Sự khác nhau sẽ có cảm ngộ khác

nhau.

Như Ý giống như lại có thể ngộ ra điều gì, bây giờ chắc nàng đã vội vàng trở về phòng bế quan rồi.

Trong mấy năm nay, không chỉ có Lý Dịch có tiến triển phi tốc, Như Ý tuy chạy ngược chạy xuôi, khắp nơi đoạn địa bàn cũng chưa từng bỏ bê luyện công, chỉ tiếc, nàng vẫn chưa xuyên phá được tầng cửa kia cho đến bây giờ.

- Trừ Như Nghi cô nương ra, vị nhị tiểu thư kia nhà các ngươi có tư chất mà trong cuộc đời lão phu ít thấy.

Ánh mắt của Từ Lão lộ ra vẻ tán thành sau đó lại nói tiếp:

- Tuy nàng chưa là Tông Sư, nhưng mà Tông Sư cũng chưa chắc làm gì được nàng, một khi nàng gặp Cơ duyên của bản thân, đột phá Tông Sư thì lão phu cũng không dám chắc có thể thắng nàng.

Cơ duyên, thứ này hư vô mờ mịt, có lẽ trời sáng có thể gặp được, có lẽ mãi mãi cũng gặp không gặp được, nói tương đương cũng không

Sai.

Nhưng mà, làm cho Từ Lão nói câu nói “Không dám chắc có thể thắng" này, vậy thì thật sự rất lợi hại, phải biết, đạo Cô kia cũng là Tông Sư, trong mắt Từ Lão đã có thể tuỳ tiện treo lên đánh, tùy tiện dạy nàng làm người thế nào.

Lý Dịch ngẫm lại, sau đó lại hỏi.

- Thế Minh Châu có tư chất như thế nào?

- Tư chất rất tốt, trong lòng có tâm sự.

Từ Lão lắc đầu nói tiếp.

- Cứ thế mãi thì e rằng võ công không tiến mà ngược lại sẽ bị thụt lùi, đời này không có hi vọng đi vào Tông Sư.

Lý Dịch hơi đau lòng, Minh Châu một lòng chấp nhất đối với võ đạo cũng không thua Như Ý, một ngày nào đó rảo bước tiến lên hàng ngũ Tông Sư là một trong nguyện vọng lớn nhất đời của nàng.

Nhưng mà Lý Hiên, tên vương bát đản kia, giao chuyện quốc gia lớn như vậy cho nàng quản lý, nàng còn nào có thời gian gì để khắc khổ luyện công?

Có điều như vậy cũng có chỗ tốt, hiện tại hắn đã có thể đánh khó phân thắng bại với người thứ năm trên Thiên bảng - Bạch Tố, nếu như hắn tiến một bước, Minh Châu lui một bước, chẳng khác nào Minh Châu lui hai bước, đợi sắp tới hắn về Kinh Đô đã có thể xoay người được rồi, đúng chứ?

Trở thành Tông Sư không dễ dàng, không phải chỉ cần dựa vào việc chịu khổ chịu khó luyện công là được.

Hắn hiện tại dĩ nhiên hiểu rõ, đôi lúc súp gà cho tâm hồn là không nên quan tâm.

Có thể trở thành Tông Sư đều là người có tư chất tuyệt hảo, sự thật này thực rất tàn khốc, có ít người trời sinh là Tông Sư, coi như nhếch nhác như Từ Lão, tư chất thường rất nghịch thiên, CÓ ít người lại cho dù vất vả luyện công thế nào, nhưng tư chất có hạn, cũng chỉ có thể ngừng bước dưới Tông Sư.

Lý Dịch hơi chờ mong nhìn Từ Lão rồi hỏi.

- Vậy ta có tư chất thế nào?

- Ngươi?

Từ Lão nhìn hắn, sau đó chỉ giật nhẹ khóe miệng.

Ha ha.

Lý Dịch biết nếu so sánh mình với Minh Châu, Như Ý và Như Nghi các nàng, thì xác thực không tính là cốt cách tinh kỳ, tư chất nghịch thiên, nhưng hắn cũng không cần làm ra cái một biểu cảm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga như thế cơ chứ.

Lý Dịch im lặng một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn rồi hỏi.

- Từ Lão và Điền tiền bối, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Làm người có thù thì phải báo, ngươi một đao, ta một đao, có qua có lại, công bình công chính.

Điền tiền bối là lão bà Tông Sư kia.

Lần này đến phiên Từ Lão im lặng.

Hắn im lặng một hồi, đang muốn mở miệng, Lý Dịch vươn tay nói.

- Trước tiên đừng nói, để ta đoán một chút.

Giữa hai người bọn hắn có chuyện xưa thực cũng không khó đoán, chỉ bằng trình độ lão Từ si mê võ học, và những lời nói trên đường của bà lão kia, kết hợp với hắn nhìn lão Từ vừa yêu vừa hận lại oán niệm lại vừa có hiểu cảm vui mừng, nếu như ngốc đến mức ngay cả đoạn chuyện xưa này cũng không đoán ra được, thì hắn sao có thể cua Như Nghi, Túy Mặc và Nhược Khanh tới tay?

- Không bằng ta kể cho ngươi chuyện xưa trước đi.

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Lúc trước, có một nữ tử trên giang hồ thề muốn trở thành một đại Tông Sư, cầm kiếm trong tay, cưỡi ngựa, quyết định muốn ngựa không dừng vó, lúc hướng về con đường Tông Sư, bỗng nhiên có một người nam nhân xuất hiện ôm chặt nàng, nói cho nàng rằng hắn muốn cùng nàng đi hết cả đời này, nhìn hết những phong hoa tuyết nguyệt trên thế gian, nếm hết ấm lạnh nhân gian...

Lão Từ chôn càng sâu, để Lý Dịch biết mạch suy nghĩ của hắn không có sai.

- Nữ tử nghe những lời này thật vui vẻ nên đã cất kiếm bỏ ngựa, muốn cùng hắn đi đến cả đời này, nhìn hết những phong hoa tuyết nguyệt kia, nếm hết nhân gian ấm lạnh... Nhưng mà nàng vừa quay đầu lại, người đã không còn.

Lý Dịch nhìn hắn lại nói tiếp.

- Đây là một câu chuyện xưa về một nam nhân phụ lòng vứt bỏ nữ nhân si tình, ngươi không phải nam nhân cầm thú phụ lòng kia đấy

chứ?

- Là ta phụ nàng.

Từ Lão thở dài, sau đó lại lắc đầu nói.

- Nhưng có một điểm, ngươi nói sai.

- Một điểm nào?

- Nàng không phải nữ tử giang hồ đâu.

Lúc hắn nói đến đây, trên mặt thế mà hiếm thấy lộ ra một tia ý cười như tình, lẩm bẩm nói:

- Nàng là một tiểu thư nhà giàu, không biết võ công, cả bụng thi thư, giỏi ca múa, càng là một tay cầm tốt, khi đó, trong lúc ta luyện công, nàng luôn đánh đàn cho ta nghe.

- Chờ một chút, chờ một chút đã.

Bây giờ không phải lúc đi kể chuyện sến súa, Lý Dịch nhịn không được cắt ngang hắn hỏi:

- Ngươi nói bà ấy không biết võ công?

Muốn phản bác mình, cũng không cần lấy cớ sơ hở chồng chất này chứ, Tông Sư không biết võ công, vậy bọn hắn tính là gì?

Từ Lão lắc đầu mà nói.

- Khi đó, nàng xác thực không biết một chút võ công.

Theo lý thuyết, lúc đã mười mấy tuổi mà còn chưa từng học qua võ công, nếu như không phải hiểu được Quy Tức Công gian lận võ học như vậy, đời này không có hy vọng trở thành Tông Sư.

Nhưng bà lão kia đã trở thành Tông Sư, cần phải có thời gian thật lâu.

Thế mà trong thời gian ngắn như vậy, hóa mục nát thành thần kỳ, Lý Dịch cảm thấy hắn đã có thể tìm được một con đường tắt để trở thành Tông Sư rồi, một mặt chờ mong hỏi.

- Vậy thì... Nàng làm sao trở thành Tông Sư?

- Bời vì nàng có tư chất tốt.

Từ Lão nhìn hắn, một mặt khinh thường nói:

- Nàng có tư chất cao hơn ta rất nhiều, So với người càng siêu nhiên nghìn lần vạn lần.

Lý Dịch cảm thấy ngực lại trúng một mũi tên.

Gừng càng già càng cay, hồ ly vẫn là lão giảo hoạt, quanh đi quẩn lại quấn một vòng, hắn vẫn tự rước nhục vào thân.

Nhưng mà, hắn ngẩng đầu nhìn một chút, từ mặt già bên trên lại không có sắc mặt tốt, ngược lại hơi đau đớn.

Lý Dịch thở dài hỏi:

- Hối hận không?

- Không hối hận truy cầu võ đạo, hối hận vì đã phụ nàng.

Lý Dịch ngẫm lại, cuối cùng lại hỏi.

- Đã hối hận, vì sao không đi tìm bà ấy? Vì sao rời khỏi Võ Quốc?

- Bời vì nàng có tư chất tốt.

Lý Dịch nghe thế trên trán hiện ra mấy đạo hắc tuyến, trong lòng lại đau thêm một lần nữa, cái này còn có hết hay không?

Ánh mắt của Từ Lão nhìn về phía trước nói.

- Năm đó ta đánh cược với người khác, người nào trở thành Tông Sư trước thì coi như thắng, vì mặt mũi nàng đã đi bế quan khổ tu.

Lý Dịch vẫn không hiểu mà hỏi.

- Cái này có quan hệ gì với việc ngươi rời khỏi Võ Quốc, không đi tìm nàng?

- Ta nói qua, nàng có tư chất tốt.

Từ Lão nhìn về phía trước, biểu lộ hơi thất bại nói tiếp.

- Sau khi ta rời đi, nàng bắt đầu tập võ, lúc mà ta còn chưa đột phá Tông Sư nàng đã đột phá trước rồi.

Sau khi Lý Dịch kinh ngạc, sắc mặt biến thành kỳ quái, khả năng đây là câu chuyện xưa bị thương nhất mà năm nay hắn nghe được.

Từ Lão tiếp tục mở miệng.

- Sau khi nàng trở thành Tông Sư đã bắt đầu truy sát ta khắp Võ Quốc.

- Ta không có cách nào chỉ có thể rời khỏi Võ Quốc.

- Sau đó, ta vẫn luôn không dám về Võ Quốc, dù trở thành Tông Sư cũng không dám, trước đó khi chưa trở thành Tông Sư mà ta đã không phải đối thủ của nàng, sau khi trở thành Tông Sư cũng không phải.

- Mấy năm nay, ta liều mạng luyện công, liều mạng đột phá, chính vì có thể có một ngày quang minh chính đại trở về.

- Nhưng ta không biết, sau khi nàng đột phá, khúc mắc khó buông, mấy chục năm qua võ công không tiến ngược lại còn bị thụt lùi.

Lý Dịch đoán không sai, Từ Lão quả nhiên là một người có chuyện xưa.

Chuyện xưa còn ly kỳ khúc chiết, quanh đi quẩn lại, nhiều lần đảo ngược, ngoài ý liệu lại hợp tình lý, có thể xưng kịch vui - khổ - tình hay nhất trong năm nay.

Nghĩ tới đây, mấu chốt nhất trong chuyện kia, Lý Dịch nhìn hắn mà hỏi.

- Năm đó người đã đánh cược với người nào, hắn trở thành Tông Sư sao?

Từ Lão lại dùng ánh mắt nhìn về phía khác, lão giả tóc trắng đang nói chuyện với Dương Liễu Thanh.

Lý Dịch nhìn lão giả tóc trắng phơ, suy nghĩ lại một chút hắn mấy năm này liều mạng luyện công, không khó tưởng tượng mấy chục năm qua hắn đã ăn bao nhiêu khổ, lại nghĩ tới bà lão hôn mê chưa tỉnh lại kia.

Oan nghiệt mà.

Hắn thở dài, vỗ bả vai của Từ Lão, chỉ là lão giả tóc trắng lại nói.

- Nếu như ta là ngươi, ta đã kéo hắn ra ngoài chôn sống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận