Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 735: Ai Là Dê Béo?


Chương 735: Ai Là Dê Béo?





----------------------

- Cắt?

Lão Phương cúi đầu nhìn lại về phía hán tử mặt sẹo, nói.

- Có chút quá mức a…

Nam tử mặt sẹo cố nén buồn nôn, dùng tay áo chà chà mặt, trầm giọng nói.

- Hẳn là đồng bọn của chúng, trước bắt bọn hắn lại!

Lời hắn nói vừa dứt, hơn mười tên sơn tặc đã bò lên sườn núi.

Thanh niên bên cạnh Lão Phương buộc quần lại, quay đầu nhìn lấy hắn hỏi.

- Phương đại ca, làm hay không làm?

Lão Phương nhìn hai bên một chút, gật gật.

- Làm đi.

Tiếng nói vừa dứt, hơn mười tên sơn tặc đã bay xuống sườn núi thấp.

Trong lúc hán tử mặt sẹo ngây người, phía trên đã có một đạo hắc ảnh áp xuống, một chân đạp hắn xuống ngựa.

Sắc mặt hắn vì thống khổ mà xoắn lại cùng một chỗ, nhìn qua cực kỳ dữ tợn, cắn răng nói.

- Còn không mau lên!

Không cần hắn phân phó, sơn tặc còn lại đã lao lên.

Bởi vì hai người một cao một thấp, một lớn một gầy đã lao xuống từ sườn núi thấp, chủ động xông lại đám người.

Thanh niên thân hình cao gầy tuy hơi nhỏ con nhưng công phu chân quả thực rất lợi hại, bọn người đại hán đầu trọc quỳ trên mặt đất căn bản không nhìn thấy hắn xuất thủ như thế nào.

Cũng bởi vì đối phương không có xuất thủ, chỉ thấy cước ảnh không rõ động tác đã để người ta hoa mắt.

Sơn tặc tới gần hắn không người nào không đầy dấu chân, ngã xuống đất không dậy nổi.

Còn về đại hán kia, mấy người nhìn qua một cái, cho dù người đang bị chặt, trên mặt vẫn lộ ra biểu lộ chấn kinh cùng cực.

Đại hán kia không có binh khí, chỉ bằng một đôi nắm đấm sắt cùng thân thể, bao nhiêu ánh đao cùng ánh kiếm dày đặc đều không thể chạm đến hắn mảy may, rất khó tưởng tượng, hình thể to lớn như vậy, thân thể lại rất linh hoạt

Mà sơn tặc tiếp xúc với nắm đấm hắn đều không ai ngoại lệ, nằm chết dí trên mặt đất, ngay vừa rồi, hắn thậm chí dùng thân thể đụng bay ba tên sơn tặc ra mấy trượng.

Tên này không phải người, đây rõ ràng là một đầu mãnh thú!

Thanh niên gầy gò lần nữa đá bay một người, nhịn không được tán thán.

- Phương đại ca, lợi hại…

Lão Phương nhìn lấy hắn, thuận miệng nói.

- Tiểu tử ngươi cũng không tệ, cố ý không lên Thiên bảng?

Thanh niên gầy gò cười cười, nói.

- Thiên bảng cũng là bia ngắm, đi lên cũng chỉ xếp ở phía sau, ổn thỏa tốt hơn…

Nữ tử đầu trọc kinh ngạc nhìn hai người như hổ nhảy vào bầy dê, quay đầu hỏi.

- Ngươi từ nơi nào kiếm được hai người này?

Gã đại hán đầu trọc sửng sốt, lẩm bẩm.

- Ta…ta không biết a…

Hán tử mặt sẹo ngồi dưới đất, con ngươi đã trợn tròn.

Mới qua một lúc, thủ hạ hắn còn có thể đứng cũng chỉ còn lại có mười mấy người, nhìn bộ dạng này, những người còn lại cũng chèo chống không được bao lâu.

Hai người này rốt cuộc là ai!

Trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn hai bên một chút, ánh mắt dừng lại trên thân đại hán đầu trọc.

- Dừng tay!

Lão Phương cùng thanh niên gầy gò đang đánh hăng say, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh.

Quay đầu lại, nhìn thấy hán tử mặt sẹo gác đao trên cổ tên đầu trọc đang quỳ trên mặt, lớn tiếng nói.

- Các ngươi hai cái, nhanh dừng tay, nếu không, ta…

Lão Phương nhìn qua hắn, hỏi.

- Ngươi thế nào?

Đại hán mặt sẹo nghiêm nghị nói.

- Ta sé giết hắn!

- Vậy ngươi giết đi.

Lão Phương tung một chân gạt ngã tên sơn tặc sau cùng, vòng hai tay trước ngực, nói.

- Dù sao ta cũng không biết hắn…

"——"

Hán tử đầu trọc trừng to mắt.

Nam tử mặt sẹo cứng đờ, nuốt nước miếng một cái, nói.

- Ta, ta thật sẽ giết…

- Muốn giết cứ giết, muốn lăng trì cứ lăng trì!

Lão Phương nhìn hắn, nói.

- Nếu ta mà bị ngươi uy hiếp, đầu rơi máu chay, không phải hảo hán!

Đầu trọc hán tử: "—— "

Nhìn quái vật kia đang đi về phía mình, trên mặt nam tử mặt sẹo lộ ra ý sợ hãi, run giọng nói.

- Ngươi, ngươi đừng tới đây…

Lão Phương nghiêng đầu liếc thanh niên gầy gò một chút, thanh niên gầy gò gật đầu, chân hóa thành một đạo tàn ảnh, một cục đá phá không bay đến, đánh bay đao trong tay hán tử mặt sẹo kia ra ngoài.

Đao đá chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy, lỗ tai hán tử đầu trọc vù vù một mảnh, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, ánh mắt xéo qua thoáng nhìn cây đao đang cắm nghiêng trên tàng cây, sau lưng thì ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hòn đá kia vừa rồi đi qua sát lỗ tai hắn, nếu như lại một điểm, đầu hắn chẳng phải nở hoa?

Nam tử mặt sẹo cũng bị lực phản chấn truyền đến từ trên tay chấn la om sòm, rút lui mấy bước, không chút do dự co cẳng chạy mất.

Hán tử đầu trọc nhìn hai bên một chút, trên mặt hiện ra một tia nhẹ nhàng.

Mặc kệ hai người này là ai, bọn họ hôm nay cuối cùng được cứu.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu hắn, bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh lộn xộn, đất đai dưới chân cũng bắt đầu rung động, hán tử đầu trọc xoay người, nhìn thấy trên đường phía sau tóe lên từng trận bụi mù, lúc nhìn thấy bóng người trong bụi mù, sắc mặt lần nữa tái nhợt.

Sau âm thanh ghìm ngựa, một tên nam tử dáng người cao lớn khỏe mạnh uy mãnh ngồi trên lưng ngựa nhìn tên mặt thẹo, cau mày nói.

- Mặt sẹo, mấy chục người đánh không lại mấy người, ngươi làm việc thế nào?

Mặt sẹo hán tử sững sờ một lúc, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng, lớn tiếng nói.

- Trại chủ, chúng ta vốn đã bắt hết những người này, không biết từ nơi nào xuất hiện hai tên khó giải quyết, lúc này mới…

Uy mãnh nam tử khoát khoát tay, nói.

- Được, lần này có một thương đội lớn từ nơi này đi qua, đây là một con dê béo, nếu như bị ngươi kinh động, cẩn thận cái đầu của ngươi!

Hán tử mặt sẹo sững sờ, không biết thương đội lớn nơi nào dám từ nơi này đi qua, đây không phải thiếu thông minh, qua một lúc thì lấy lại tinh thần, chỉ hai người phía trước, nói.

- Chính là hai tên gia hỏa ta vừa nói lúc trước, trại chủ cẩn thận!

Nam tử gầy gò nhìn đám người đen nghịt đối diện, hỏi.

- Phương đại ca, lần này làm hay không làm?

- Làm cái rắm!

Lão Phương nhìn liếc hắn hằm hằm, đám đối diện thấy thế nào thì cũng phải có trên hai trăm người, thật muốn làm, hai người bọn họ sẽ mệt chết, đi qua kéo đứt dây thừng trên thân những người bị cột, nói.

- Còn đứng ngây đó làm gì, chạy đi!

Dây thừng được cởi ra, đại hán đầu trọc lập tức đứng người lên, cũng không để ý bắp đùi đang đổ máu, ôm quyền nói.

- Đa tạ tráng sĩ cứu giúp!

Lão Phương khoát tay, nhìn hướng đối diện một chút, quay đầu lại sau lưng, lẩm bẩm.

- Hẳn cũng sắp đến?

Đại hán đầu trọc nghi hoặc tính hỏi một câu, lời vừa ra khỏi miệng đã nhìn thấy cuối đường phía trước, có một chiếc xe ngựa đang lái tới.

Sau đó là hai, ba chiếc…

Khi rõ ràng nhìn thấy mười mấy chiếc xe ngựa chứa đầy hàng hóa từ phía trước đi tới, đại hán đầu trọc sững sờ tại chỗ.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu, vì cái gì mà Trấn Sơn Hổ tiếng xấu truyền xa sẽ đích thân đi đến nơi này.

Cái này…cái thương đội này…quả thực thiếu thông minh!

Đây là thiếu thông minh cỡ nào mới quang minh chính đại đi qua vùng đất hỗn loạn chứ?

- Các huynh đệ, dê béo đến!

Mặt nam tử uy mãnh ngồi trên lưng ngựa lộ ra vẻ hưng phấn, lớn tiếng nói.

- Làm xong vụ này đủ để chúng ta tiêu sái một lúc lâu, đều xốc lại tinh thần cho ta!

Lão Phương nhìn hướng đối diện một cái, bóp chặt tay, quay đầu lại, thanh âm trung khí mười phần vang lên.

- Động tác các ngươi nhanh lên, làm việc!

Thanh âm của hắn vừa dứt, trong thương đội kia có không ít bóng người đi tới, cầm trong tay các loại binh khí, xe nhẹ đường quen, đi tới hướng bên này, đại hán đầu trọc chỉ cảm thấy đại não có chút trống không.

Đám người này điên cmnr, hay thế đạo này đã thay đổi?

Lúc nào mà dê béo cũng dám ra tay với sơn tặc, đây không phải đi tìm cái chết?

Bọn họ cho rằng bọn họ là ai, bọn họ cho rằng bọn họ đều lợi hại như hai người vừa rồi à?

Nam tử uy mãnh đối diện thấy thế, không những không giận mà còn cười, phất phất tay, nói.

- Còn đứng ngây đó làm gì, lên!

Hai phe đội ngũ va vào nhau, đầu trọc hán tử thì há to mồm, không khép lại được.

Sắc mặt những huynh đệ cùng nữ tử đầu trọc bên cạnh hắn cũng ngốc trệ.

Bẻ gãy nghiền nát, quả nhiên là bẻ gãy nghiền nát.

Cái gì Trấn Sơn Hổ cho má, tên gọi thật rất vang dội, còn nói là sơn tặc đầu mục lợi hại nhất thế hệ này, đều là đánh rắm!

Vừa đối mặt đã bị một người nào đó trong đám người tùy tiện kéo xuống từ trên lưng ngựa, đạp hai cước thì nằm rạp trên mặt đất bất động.

Những người khác cũng đều là một đám ô hợp, không chịu nổi một kích, không, không phải bọn họ là một đám ô hợp, cũng không phải bọn họ không chịu nổi một kích, mà bọn họ gặp được một bầy quái vật.

Một người, bọn họ dù đánh ngã một người bên trong đám người cũng được mà…

Gặp qua tay không tiếp đao kiếm, gặp qua tay không tiếp cung tên chưa?

Gặp qua nắm đấm đánh người, gặp qua một quyền đánh ngựa ngã xuống đất không dậy nổi?

Gặp qua sơn tặc cướp bóc thương đội, gặp qua thương đội ăn cướp sơn tặc chưa?

Hắn thật nhìn thấy.

Khi đại hán vừa rồi giẫm lên đầu Trấn Sơn Hổ, hỏi hắn hang ổ bọn họ ở nơi nào, có đồ vật gì đáng tiền, đại hán đầu trọc chỉ cảm thấy niềm tin của bản thân được thành lập trong lòng thời gian dài sụp đổ a.

Đến cùng ai là sơn tặc, ai là dê béo?

Thế đạo này… vẫn còn là thế đạo mà hắn quen thuộc sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận