Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1040: Mấy Điêu Dân Này Đều Muốn Hại Trẫm!



Chương 1040: Mấy Điêu Dân Này Đều Muốn Hại Trẫm!
________________

Chương 1040: Mấy Điêu Dân Này Đều Muốn Hại Trẫm!



Am!

Một tiếng động lớn đột ngột vang lên, sau đó cánh cửa trung tâm mua sắm không biết từ lúc nào đã khép lại.

Nhờ ánh lửa có thể nhìn thấy được phía trên tường thành là từng đợt từng đợt mũi tên dày đặc.

Nói cách khác, bọn họ đã bị người khác bao vây.

Nhìn thấy trên tường thành lí nha lí nhí bóng người, đặc biệt là trong ngọn lửa thoắt ẩn thoắt hiện kia xuất hiện một khuôn mặt mà hắn vĩnh viễn cũng không thể nào quên được, sắc mặt Thục Vương đại biến.

- Lý Dịch!

Hắn nghiến răng nói hai chữ này.

- Ăn nói cho cẩn thật một chút

Vương Uy dẫn ngàn người ngăn chặn bọn người vừa mới tiến vào cổng thành, nhìn Thục Vương, lắc đầu nói.

- Thục Vương điện hạ, người nhìn ta không nói thừa đâu đúng chứ?

- Dẫn theo 100 người bắt vị Phương sứ giả kia trở lại.

Vương Uy quay đầu lại nhìn thử, mặc dù không biết vị Phương sứ giả kia làm sao biết được, không chạy vào thành mà tìm cách trốn đi, nhưng lần này đã bố trí lâu như vậy, tất nhiên không thể thả con cá lớn này chạy mất được.

Lập tức có một nhóm người đi ra khỏi cửa thành, nhóm người còn lại đóng cửa thành lại.

Thục Vương giật mình đứng nguyên một chỗ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, nhìn y với con mắt trợn to, có chút khó tin được nói.

- Ngươi... Ngươi...

- Thật xin lỗi, ta là người đã báo tin.

Vương Uy nhìn hắn, lên tiếng.

- Thục Vương điện hạ, xin ngài đừng tiếp tục phản kháng, bó tay chịu trói đi!

Mấy người đang đứng bên cạnh Thục Vương lập tức cất cao giọng nói:

- Bảo vệ điện hạ!

Bọn họ nhìn trái rồi lại nhìn phải một cái, cao giọng nói:

- Mọi người không cần bối rối, nhân số của chúng ta đông hơn họ, theo ta đánh ra ngoài!

- Đánh ra ngoài?

Vương Uy nhìn bọn họ, trong tay hình như đang cầm vật gì đó, nói:

- Biết đây là cái gì không, đây là Thiên Phạt đó, chỉ cần ta ném thứ này ra, oanh một tiếng, đám các ngươi đều chết hết, đám ngu dốt các ngươi, người nào đốt cái của ta đang cầm thế!

Mắt nhìn thấy kíp nổ trong tay chuẩn bị đốt hết, Vương Uy vội vàng ném cái Thiên Phạt kia ra.

Oanh!

Mặc dù nơi hắn ném ra là một góc tường, cái Thiên Phạt kia cũng coi như năng lực thấp kém chỉ có hạn, nhưng khoảng cách gần Thục Vương một hàng vẫn có hơn mười người đồng loạt ngã xuống đất, rên rỉ vô cùng thống khổ.

Tia lửa sáng trong mắt còn chưa kịp tan hết, trong tai đã ù ù một mảnh xen lẫn với đám người rên rỉ bên mình, Thiên Phạt lập uy khiến cho đám người dưới trận không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Có ai còn dám phản kháng thì để cho người đó đều nếm thử cảm giác bị trời phạt!

Đã có vô số bóng người từ trên tường thành đi xuống, lít nha lít nhất những mũi tên nhắm ngay người ở giữa khu đất trống.

Trong chốc lát mặt Thục Vương đã không có chút máu.

Vốn là ba ngàn người liên kết lại với nhau, bởi vì đột nhiên xuất hiện kẻ phản bội nên lập tức biến thành hai ngàn người, bọn họ đần độn xông vào cổng thành lại bị người ta vẫy ở chỗ này làm sủi cảo, không thể tiến cũng chẳng thể lùi.

- Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng ta sẽ xử lý khoang hồng, nếu có người muốn phản kháng, giết chết không cần kể tội!

Vương Uy cầm một cái ống giấy trong tay, lớn tiếng nói.

- Đầu hàng thì đứng bên trái, không đầu hàng đứng bên phải, mấy người các người nhanh chóng di chuyển đi, nhanh lên!

- Cùng ta giết chết hết bọn họ!

Trong đám người, có một người vừa nói xong mấy chữ, lập tức có một mũi tên từ phía trước bắn ra, ngay giữa mi tâm của hắn.

Người kia lập tức ngã xuống mặt đất, đám người bên cạnh hắn cũng nhanh chóng giải tán.

Thấy cảnh này, thanh âm của Vương Uy đột nhiên thay đổi trở nên lạnh lùng hơn, nói.

- Nếu Còn ai muốn phản kháng, ta sẽ tận tâm hầu hạ kẻ đó!

- Mọi người đừng sợ, người của chúng ta nhiều cùng ta xông lên!

Trong đám người, lại xuất hiện một người trên mặt lộ ra vẻ ngoan cố không buông, chẳng qua hắn vừa dứt lời, bên người sột soạt phát ra tiếng động, sau đó chỉ thấy mấy người xung quanh đều giống như tránh né người bị dịch bệnh là hắn, chỉ hận không thể nhanh chóng kéo dài khoảng cách với hắn.

Trong lòng mọi người đều rõ ràng, bọn họ bị người ta vây ở chỗ này, “lên trời không đường, xuống đất không cửa” chỉ cần bọn họ ở trên không ngừng bắn tên đã có thể nhanh chóng giải quyết bọn họ, còn chưa nói tới bọn họ có thần khí của trời uy lực bất phàm, nếu như đối phương ném qua một cái, bọn họ chẳng phải đều bị liên lụy hay sao?

Cửa thành, Vương Uy đã đốt một cây hương tiếp tục giơ loa tự chế của hắn lên, lớn tiếng hét:

- Đầu hàng thì đứng bên trái, không đầu hàng đứng bên phải, di chuyển, lập tức di chuyển cho ta! Các ngươi chỉ có thời gian một nén nhang để suy nghĩ, sau một nén nhang ta lập tức cho người bắn tên!

Tiếng nói vừa dứt xong, trong đám người lập tức truyền đến tiếng bước chân ồn ào.

Vương Uy nhìn thấy đám người đen nghịt, lớn tiếng nói.

- Đúng, phải là như vậy, bỏ vũ khí xuống sau đó hai tay ôm đầu, ngồi xuống.

Gần như thấy dân số phía trên của mình không chiếm ưu thế lại còn bị đối phương vây quanh, Phương hữu sứ thì không thấy tăm hơi, đám thích khách lúc này như rắn mất đầu, dưới sự uy hiếp của Vương Uy chỉ có thể đứng sang bên trái.

Sau nửa nén hương, Thục Vương nhìn bên cạnh mình chỉ còn sót lại hơn mười người, lẩm bẩm nói.

- Đi đi, các ngươi đều đi hết đi.

Lý Dịch men theo tường thành đi xuống, đi đến trước mặt Thục Vương.

Thục Vương nhìn bên cạnh mình chỉ còn rải rác mấy người, lại nhìn những tên đầu trọc đó, bên ngoài hầu như chỉ nghe tên bọn họ mà chẳng bao giờ thấy người xuất hiện, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Dịch.

Lúc này, cách khoảng thời gian bọn họ gặp mặt lần đầu tiên vẻn vẹn chưa đến bốn năm.

Hắn còn nhớ rất rõ, bọn họ gặp mặt lần đầu tiên là tại Hàn Sơn Tự.

Cảnh Hòa năm thứ hai, Hàn Sơn Tự hoa mai nở đầy một vùng trời, khi đó hắn và người mình ghét nhất Lý Hiên đứng chung một chỗ, bắt đầu từ lúc đó, hắn đối với vị tài tử Cảnh Quốc đã không ưa thích lắm này.

Khi đó, hắn vẫn là Thục Vương điện hạ, vẫn là người có khoảng cách gần nhất với vị trí Thân Vương, hắn bất chấp thù oán của mình và Lý Dịch hạ mình đến mời y đến Vương phủ dự tiệc.

Nhưng hắn đâu biết, hắn kết bạn với Lý Hiên, phá yến hội của mình tới long trời lở đất để mình trở thành trò cười trong con mắt mấy người quyền quý ở Kinh Đô

Sau đó, đối phương đánh hắn cho trọng thương trước mặt bá quan văn võ quyền quý trong triều nhưng rồi lại tiếp tục thong dong nhởn như ngoài vương pháp.

Lại sau đó, hắn nhổ đi từng người một lực lượng của mình trong triều, đuổi chính bản thân mình ra khỏi Kinh Đô, để mình cách càng xa vị trí kia, càng ngày càng xa vị trí mà mình mộng

tưởng hơn hai mươi năm.

Sau đó, hắn làm cho tia hy vọng cuối cùng của mình cũng sụp đổ.

Thôi gia sụp đổ, mẫu phi chết thảm, mình trở thành đào phạm, bây giờ y lại rở thành Cảnh Vương, chiếm lĩnh đất phong của mình, Vương phủ của mình.

Bây giờ, thật vất vả mới có cơ hội tìm hắn để rửa sạch nhục nhã.

Nhưng mà Lý Dịch hiện tại đang đứng đối diện hắn, khoảng cách giữa bọn họ chưa bao giờ gần như thế, cũng chưa bao giờ xa như thế.

Nhìn thấy Lý Dịch một lần. Lầm lỡ cả đời.

Nếu như Cảnh Hòa năm thứ hai hoa mai đua nở khoe sắc vào mùa đông đó, hắn không nhìn thấy Lý Dịch thì tốt biết bao?

Chỉ là... không có nếu như.

Khụ! Khụ!

Thân thể Thục Vương khom xuống không khống chế được ho khan, hắn che miệng nhưng vẫn có máu tươi từ khe hở bên trong chảy ra.

Hắn bỗng nhiên rất thanh đao từ bên hông một bên hộ vệ ra, chém thẳng về hướng Lý Dịch, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng.

- Lý Dịch... Lý Dịch...ta muốn giết ngươi!

Lý Dịch nắm lấy mũi đao, bất luận Thục Vương dùng bao nhiêu sức lực trong người, trường đao cũng không thể tiến thêm một chút nào

cả.

Hắn hơi dùng sức, cây đao kia lập tức rời khỏi tay Thục Vương, tiện tay ném xuống đất, phát ra một tiếng vang “Loảng xoảng”.

Thân thể Thục Vương ngã xuống đất, máu tươi tràn ra khóe miệng, hắn cúi đầu mở miệng lớn thở hổn hển.

- Ha ha, các ngươi... các ngươi đều là một đám nghịch tặc! Nghịch tặc! Trẫm là Hoàng Đế, các ngươi dám... Dám tạo phản!

Trong thời gian một cái nháy mắt, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ tay vào Lý Dịch, miệng thở dốc mấy lần, sắc mặt không hề tái nhợt ngược lại trở nên hồng nhuận phơn phớt, hắn bò dậy từ dưới đất, một tay chống nạnh, cười điên cuồng nói.

- Lý Dịch... Cảnh Vương... ngươi chẳng qua là một tên Vương Gia! Gặp trẫm, tại sao còn không quỳ xuống?

- Đại nghịch bất đạo, người đang muốn đại nghịch bất đạo!

- Trẫm muốn trị tội các ngươi... Trẫm muốn trị tội các ngươi!

- Trẫm muốn giết người... Trẫm muốn giết toàn bộ người trong gia đình ngươi!

Lý Dịch nhìn Thục Vương đã thay trở nên điên cuồng, lắc đầu, khua tay nói:

- Mang hắn đi đi.

- Các ngươi không được đụng vào trẫm... Không được đụng vào trẫm!

Biểu hiện trên mặt Thục Vương dần trở nên hoảng sợ, lớn tiếng nói.

- Mấy người cái người đều là điều dân... điệu dân.

- Cẩm quân ở đâu? Cấm quân của ta ở đâu?

- Người đâu tới hộ giá... mau hộ giá, mấy tên này đều là điều dân, mấy tên điệu dân này muốn hại trẫm!


Bạn cần đăng nhập để bình luận