Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1096: Ngươi Là Heo À?




Chương 1096: Ngươi Là Heo À?
Chương 1096: Ngươi Là Heo À?



- Đã ba ngày không ăn gì rồi....

- Xin thương xót, bố thí cho ta chút đồ ăn đi....

- Xin thương xót cho chúng ta đi...

Ngoài thành Thương Châu, tại một quán trà ven đường, hơn mười dân chạy nạn quần áo tả tơi, đầy mặt tro bụi dựa vào bức tường đất thấp bé, bọn họ giơ một cái chén bể lên, giọng nói thều thào không có sức lực gì mà lặp đi lặp lại những câu nói đó.

Thương Châu vẫn luôn náo động, một ít bá tánh mất đi nhà cửa, cuộc sống càng lúc càng khó khăn, chỉ có thể chạy nạn khắp nơi, dọc theo đường đi, mọi người đã nhìn mãi thành thói quen.

Tiểu nhị trà quán bị ồn ào đến bực bội, hắn bước nhanh tới đám người đó, đá một người ngồi ở bên tường, tức giận nói.

- Đi đi đi, đi xa một chút, đừng quấy rầy chúng ta làm ăn!

Quán trà này mở bên cạnh đường đi, trước kia bởi vì bọn giặc cướp gần đó nên đã đóng cửa hơn nửa năm. Vài ngày trước đó, nghe tin mấy tên cường đạo kia không biết bị người nào tiêu diệt, bọn họ theo dõi hồi lâu thấy không có gì nên mới dám tiếp tục mở cửa. Nhưng mà đám dân chạy nạn này có đuổi mãi cũng không đi, giống như bùn nhão dính mãi ở nơi này, cực kỳ ảnh hưởng tới sinh ý của bọn họ.

- Đều là người đáng thương, tội gì làm khó bọn họ.

Trong quán trà, một nam tử nhìn không được, móc mấy khối lượng khô từ trong túi của mình ra, chia cho những người dân chạy nạn kia, sau đó chỉ về một hướng, nói:

- Các ngươi cứ dọc theo con đường này, đi về phía trước ba mươi dặm thì sẽ gặp một thôn tên Đổng gia thôn. Các ngươi đến nơi đó kiếm chút việc để làm, ít nhất cũng có thể kiếm được miếng cơm ăn, hiện tại trời vẫn còn sớm, các ngươi đừng trì hoãn thì hẳn sẽ tới được nơi đó trước khi trời tối....

- Cảm ơn, cảm ơn......

Một đám dân chạy nạn chia lương khô, lập tức quỳ xuống đất dập đầu cảm ơn hán tử kia, sau khi dập đầu mấy cái thì tất cả đứng lên, đi về hướng mà người nọ mới chỉ.

Tiểu nhị thấy như vậy thì lắc đầu, tiếp tục trở về bận việc của mình.

Nam tử cũng lại trở lại chỗ ngồi của mình, một người ngồi bên cạnh hắn bỗng nhiên thấp giọng hỏi.

- Vệ tướng quân, đã trễ như thế rồi mà tại sao Phân tướng quân vẫn chưa tới? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không tốt rồi?

Vệ Lương uống một chén trà, nói.

- Gấp cái gì, còn một khắc đồng hồ nữa, cái tên Phàn người mù kia mỗi khi làm việc luôn kéo dài tới phút cuối cùng mới chịu làm.

- Họ Vệ, từ xa đã nghe thấy người nói xấu lão tử, hơn một năm không thấy, chẳng lẽ ngươi chỉ tiến bộ được mỗi việc này thôi à!

Có một thanh âm vang dội từ ngoài cửa truyền đến, sau đó một tên nam tử bước vào quán trà, ngồi đối diện Vệ Lương.

Nam tử này có thân hình cao lớn, dị thường uy mãnh, một con mắt bị mù, có một vết đao sẹo nghiêng qua mắt, nhìn thoáng qua có chút

đáng sợ.

Phía sau hắn ta còn có hơn mười người đang ngồi trên lưng ngựa, một cỗ sát khí ập thẳng vào quán trà, khiến cho một ít người ngồi trong quán tim đập thình thịch.

Vệ Lương liếc nhìn nam tử độc nhãn một cái, nhàn nhạt nói.

- Hơn một năm không thấy, Phàn người mù ngươi cũng học được bản lĩnh, nếu ta không biết thì còn tưởng rằng ngươi là cường đạo

xuống núi đấy.....

Tên tiểu nhị trà quán thấy một màn như vậy thì nơm nớp lo sợ đi tới, run rẩy hỏi:

- Khách, khách quan muốn gọi cái gì?

Vệ Lương thả mấy đồng tiền ở trên bàn, nhìn sang nam tử độc nhãn kia, nói:

- Đi ra ngoài rồi nói.

Đoàn người đi ra quán trà, thẳng tới một cánh rừng cách đó không xa.

Đi được một hồi thì Vệ Lương dừng bước, hơn mười người sau lưng hắn gọn gàng linh hoạt tung người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, cao giọng nói:

- Gặp qua Vệ tướng quân!

Vệ Lương phất tay, mấy người đó lập tức đứng dậy.

Nam tử độc nhãn tiến lên một bước, trầm giọng hỏi:

- Công chúa đâu?

- Điện hạ đã đến Thương Châu.

Vệ Lương nhìn hắn ta, nói:

- Khi chúng ta diệt phỉ thì nghe nói có một tên gia hỏa mù một mắt rất lợi hại, một năm trước đã chiếm một đỉnh núi làm căn cứ, thu phục hết các thế lực trong phạm vi ba mươi dặm, ta vừa nghe đã đoán được đó là ngươi.

Nam tử độc nhãn gật đầu, lại hỏi.

- Bá tánh Thương Châu đều đang nói Tĩnh Vương điện hạ bị ám sát, thật sự có chuyện này sao?

Vệ Lương gật đầu, không có phủ nhận.

Nghe vậy, nam tử độc nhãn biến sắc, nói.

- Vậy điện hạ.....

Vệ Lương phất tay:

- Coi như Tĩnh Vương điện hạ đã chết đi.

Nam tử độc nhãn lùi lại mấy bước, khiếp sợ nói:

- Vậy chúng ta, chẳng phải chúng ta là....

- Tĩnh Vương đã chết, nhưng chúng ta còn có công chúa.

Vệ Lương nhìn hắn ta, hỏi.

- Ngươi cảm thấy công chúa điện hạ không bằng Tĩnh Vương sao?

Nam tử độc nhãn còn muốn nói điều gì đó, Vệ Lương đã phất tay, nói:

- Có chuyện gì thì để sau khi nhìn thấy công chúa lại nói.

Có mấy người buông ngựa ra, ngồi chung ngựa với người bên cạnh, Vệ Lương và mấy tên thủ hạ phi người lên ngựa, một đoàn người chạy như bay trên đường, khói bụi mịt mù.

Một huyện nào đó ở Thường Châu, tại một thôn xóm vắng vẻ.

Hơn mười Con ngựa dừng trước cửa thôn, nam tử độc nhãn xuống ngựa, nhìn vào trong thôn, trên mặt ẩn hiện vẻ kích động.

Vệ Lương nhìn hắn ta, nói:

- Đi thôi.

- Mạt tướng tham kiến công chúa điện hạ!

Một lát sau, tại sân nhỏ của một ngôi nhà trong thôn, nam tử độc nhãn quỳ một chân xuống, cơ mặt run rẩy, biểu lộ kích động khó có

thể khống chế.

- Đứng lên đi.

Dương Liễu Thanh cười nói.

- Hơn một năm nay vất vả Phân tướng quân.

Sau khi nam tử độc nhãn đứng dậy, lắc đầu nói:

- Chỉ cần điện hạ không có việc gì thì tốt rồi, thuộc hạ không vất vả!

Sau đó nam tử độc nhãn gặp lại những phó tướng mình từng quen biết trước kia, gặp lại Vương thừa tướng, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị Vệ Lương kéo sang một bên.

- Chẳng phải ngươi muốn hỏi việc của Tĩnh Vương điện hạ sao?

Vệ Lương nhìn hắn ta, nói.

- Tĩnh Vương xác thực không chết, nhưng hắn đã không thể chống đỡ đại nghiệp của chúng ta.....

Vệ Lương chậm rãi kể những chuyện đã xảy ra, một lát sau, nam tử độc nhãn mới hoàn hồn lại, thở dài, nói.

- Ta đã lo lắng việc này từ rất lâu rồi, chỉ là không ngờ tới, ngay cả Vương thừa tướng cũng không thể làm Tĩnh Vương đi lên chính

đạo....

Nói xong, ánh mắt hắn ta bỗng trở nên sáng ngời nhìn sang Vệ Lương, hỏi:

- Những gì người vừa mới nói là thật sao? Điện hạ thật chuẩn bị khởi nghĩa?

Vệ Lương nhìn hắn ta:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Trên mặt nam tử độc nhãn hiện ra một tia cười lạnh, nói:

- Ngoại trừ điện hạ thì lão tử không phục ai hết!

Vệ Lương gật đầu, ánh mắt nam tử độc nhãn lại nhìn về thứ Vệ Lương treo ở trước ngực, hỏi.

- Cái này là thứ gì?

Vệ Lương lấy “Thiên Nhãn" mà Cảnh Vương tặng cho mình xuống, đưa cho nam tử độc nhãn.

Nam tử độc nhãn cầm “Thiên Nhãn", lật qua lật lại xem xét hồi lâu mà vẫn không hiểu nó là gì, cho đến khi Vệ Lương dạy cách sử dụng cho hắn.

Hắn mở một cái nắp nhỏ ra, đưa mắt nhìn vào cái lỗ nhỏ, thế mà lại nhìn thấy rõ một người ở cách xa mấy trăm bước, ngay cả biểu hiện trên mặt cũng có thể thấy rõ ràng.

- Cái này, cái này là Thiên Lý Nhãn của Cảnh Quốc!

Hắn nhìn Vệ Lương, cả kinh hỏi.

- Vật này ngàn vàng khó cầu, ngươi có được nó ở đâu?

- Cái này tính là gì chứ?

Vệ Lương có chút xem thường nhìn nam tử độc nhân, nói:

- Đưa thanh đạo của ngươi cho ta mượn một chút.

Trên mặt nam tử độc nhãn hiện ra vẻ cảnh giác, hỏi:

- Ngươi mượn bảo đao của ta làm gì? Chúng ta quen thuộc thì quen thuộc, nhưng mà ta cũng sẽ không cho người thứ này!

- Đã lâu không gặp, ngươi làm ta lại mở mang tầm mắt.

Vệ Lương lắc đầu, nói.

- Yên tâm, ta không cần đạo của ngươi.

Vệ Lương đã nói như vậy, nam tử độc nhãn đành phải cởi trường đao bên hông xuống, Vệ Lương cầm thanh đao kia bằng một tay, một tay khác thì rút thanh đao bên hông mình ra. Sau vài tiếng leng keng, bảo đao của nam tử độc nhãn đã xuất hiện vài vết mẻ.

Dưới ánh mắt không thể tin được của nam tử độc nhãn, Vệ Lương đưa thanh đạo của mình cho hắn ta, nói:

- Bảo đao gì chứ, chỉ là một đống đồng nát sắt vụn, cây đao này tặng cho ngươi, đi ra ngoài đừng làm mất mặt điện hạ....

Nam tử độc nhãn nắm chặt thanh đao trong tay, cẩn thận xem xét sau đó ngẩng đầu nhìn Vệ Lương, nghiêm túc hỏi:

- Ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với các ngươi hơn một năm nay?

Vệ Lương cười nói:

- Người qua đây, ta cho người xem một món đồ tốt.

Hai người đi vào một gian phòng, sau khi đi ra thì biểu hiện trên mặt nam tử độc nhãn đã không thể dùng khiếp sợ để hình dung.

- Thiên phạt.....

Hắn nhìn chằm chằm Vệ Lương, thở sâu, hồi lâu mới hỏi:

- Mẹ nó, ngươi thành thật nói cho ta biết, mấy thứ này do các ngươi cướp từ bên Cảnh Quốc tới đây phải không?

Không chờ Vệ Lương trả lời, trên mặt nam tử độc nhãn đã lộ ra vẻ kích động, nói:

- Có thứ này thì chúng ta còn sợ gì nữa? Binh lính phòng ngự ở Thường Châu chưa tới hai ngàn, người của người và ta cộng lại, lại thêm thiên phạt, chỉ cần đến tối ngày mai là đã có thể đánh hạ Thương Châu rồi!

- Đánh hạ Thương Châu?

Vệ Lương nhìn sang nam tử độc nhãn, hỏi:

- Đánh hạ Thương Châu xong thì sao?

- Đương nhiên là một mực đánh về phía trước!

Nam tử độc nhãn nhìn Vệ Lương, nói:

- Có thiên phạt thì chúng ta còn sợ gì nữa!

Vệ Lương nhìn hắn ta, đột nhiên hỏi:

- Ngươi biết cái gì là mâu thuẫn chủ yếu, cái gì là mâu thuẫn thứ yếu không?

Nam tử độc nhãn kinh ngạc, móc móc lỗ tai, nghi ngờ nói:

- Cái gì hả?

- Ngươi biết cái gì là tư tưởng thống nhất, cái gì là mặt trận thống nhất sao?

- Ngươi biết làm thế nào để thành lập căn cứ cách mạng không? Biết làm thế nào phát động chiến tranh toàn diện không? Biết làm thế nào phát động lực lượng của quần chúng nhân dân không? Biết làm thế nào hoàn thành tốt công tác ngoại giao và công tác thống nhất mặt trận không....

Nam tử độc nhãn kinh ngạc, hỏi.

- Mấy cái này là cái gì chứ?

- Ngươi hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết chém chem giết giết.....

Vệ Lương khinh thường nhìn hắn ta, phát tiết Cỗ ngột ngạt trong lòng bấy lâu nay ra, hỏi:

- Ngươi là heo à?


Bạn cần đăng nhập để bình luận