Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 993: Chương 993





________________

Mặc dù trong thời gian này, tửu lượng của Lý Dịch được nâng cao, nhưng so sánh với mấy vị lão tướng yêu rượu như mạng thì chẳng thể

bằng, nói chi mấy lão tướng Cộng lại...

Mời xong một vò rượu, hắn ý thức được mình không thể uống được nữa.

Cũng may tửu lượng được đề cao, tửu phẩm vẫn không giảm.

Uống say thì thành thật nằm ngủ. Sẽ không có chuyện uống say còn cố uống hoặc xảy ra chuyện say rồi nói linh tinh. Càng sẽ không xuất hiện tỉnh rượu rồi cái gì cũng chẳng nhớ.

Đương nhiên vào hai lần uống say với Liễu nhị tiểu thư và Minh Châu, hắn nói Liễu nhị tiểu thư biết thứ gì, lại hứa hẹn gì với Minh Châu thì không biết được.

- Uống không nổi nữa. Các vị lão tướng quân cứ tiếp tục, vãn bối trở về trước...

Uống tiếp sẽ say. Lý Dịch lung la lung lay tạm biệt bọn hắn. Dưới sự nâng đỡ của lão Phương, đi ra khỏi Tiết phủ.

Nhìn hắn đi ra ngoài. Tiết lão tướng quân thở dài, lắc đầu.

- Tiểu tử này...

- Là một đứa trẻ tốt.

Trên mặt Mã lão tướng quân lộ vẻ vui mừng,

- Bệ hạ có tri kỷ như thế, may mắn cho Cảnh Quốc.

Tiết lão tướng quân bỗng cầm vò rượu lên, uống một ngụm lớn, mắng.

- Một đám phế vật, hiểu cái mẹ gì chứ!

Mã lão tướng quân bóp nát chén rượu trong tay, nghiêm túc nói:

- Sau lần này còn ai dám nhảy ra gây chuyện. Chẳng cần biết hắn là ai, lão phu đích thân lột da hắn!

Lão tướng giết ra từ núi xương biển máu, sát khí trên người không phải dạng vừa. Hai kẻ hầu nhà họ Tiết đứng canh trước cửa run lên, yên lặng cách xa nơi này một ít.

Đi khỏi cửa lớn Tiết phủ, ánh mắt mông lung của Lý Dịch đã mất sạch. Lão Phương buông hắn ra, hỏi:

- Cô gia, bây giờ đi nơi nào?

- Đi...

Lý Dịch ngẫm lại, đột nhiên nhớ tới toàn bộ Kinh Thành, đã không còn nơi nào đáng giá để hắn đi.

Hắn trầm ngâm một lát mới nói.

- Đi tiệm vải Trần gia.

- Vâng!

Tiệm vải nhà họ Trần.

Trần Trùng nhìn người trẻ tuổi khập khiễng đi tới tiệm vải, nói.

- Tín Vương điện hạ, ngài lại tới làm gì?

Lúc Quốc Tang có rất nhiều hoàng tử gấp gáp trở lại Kinh Thành. Bây giờ đã qua kỳ tang lễ của Bệ Hạ. Những ngày này hoàng tử ở Kinh

Đô đã lần lượt di chuyển về đất phong.

Tín Vương bị Thánh Giáo tập kích, bị thương một chân. Vẫn đang dưỡng thương ở Kinh Đô, là người ngoại lệ duy nhất trong các hoàng

Mấy hôm nay, Tín Vương ngày nào cũng tới. Nhưng không gây chuyện gì, mỗi ngày chỉ mua một cuộn vải rồi trở về.

Nhưng hắn càng bình tĩnh, trong lòng Trần Trùng càng nặng nề. Người đến không mang thiện ý nha!

- Thế nào? Chẳng lẽ vải chỗ các ngươi còn lựa người bán?

Tín Vương khập khiễng đi vòng quanh cửa hàng, nhìn Trần Trùng hỏi:

- Ngươi không muốn bán cho bản vương?

Trần Trùng khom người:

- Dĩ nhiên không phải.

- Yên tâm, hôm nay bản vương tới, chỉ đến mua vải.

Tín Vương vỗ bả vai hắn.

- Lấy loại vải đắt nhất trong tiệm ngươi ra, bản vương trả tiền nổi.

Trần Trùng nhìn người hầu trong cửa hàng, hắn hiểu ý, lập tức chạy ra phía sau quầy. Chốc lát sau trở về, trên tay cầm theo một cuộn vải:

- Bẩm điện hạ. Đây là kiểu mới nhất trong tiệm, dùng tơ tầm thượng hạng nhất dệt thành vải. Giá bán một trăm lượng.

Hộ vệ tự giác đi lên nhận cuộn vải kia, đưa tới tay Tín Vương.

Tín Vương sờ thử.

- Là Đoạn Tử thượng hạng, giá cả hợp lý. Lấy cuộn này, tính tiền.

Tín Vương phất tay, nói tiếp.

- Bản vương đi đây, sáng mai lại tới.

Đường đường là Thân Vương, mỗi ngày đều tự mình tới tiệm vải nho nhỏ này mua một cuộn vải. Việc này đối với tiệm vải là vinh dự to lớn. Nhưng đối với nhà họ Trần, là sức ép và tra tấn.

Trần Trùng tin chắc rằng, Tín Vương vui lòng khi nhìn thấy kết quả này.

Hắn suy nghĩ kỹ càng rồi nói.

- Điện hạ còn cần loại vải gì, sẵn tiện mua luôn một lần đi.

- Cơm phải ăn từng miếng một, vải phải mua từng cuộn một.

Tín Vương quay lại nhìn hắn, nói.

- Ân oán cũng phải thanh toán từng chút từng chút, ngươi nói đúng không?

Trần Trùng nắm chặt nắm tay, nhìn thẳng hắn. Tín Vương chậm rãi tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói:

- Ta thích bộ dạng ngươi không ưa ta, nhưng không thể làm gì ta...

Hắn thật sâu liếc nhìn Trần Trùng, nhanh chân đi ra ngoài cửa.

Lúc này, có thân hình từ trong phòng chầm chậm đi ra, khẽ nói.

- Nhị ca, cuộn vải tơ tằm thượng hạng nằm ở đâu. Hắn sắp đi rồi, ta muốn tự tay may hai bộ quần áo cho hắn.

Trần Trùng thay đổi sắc mặt, vội vàng đi tới.

- Diệu Ngọc, thân thể muội vẫn chưa khoẻ. Sao lại ra đây, nhanh vào...

Cửa tiệm vải, Tín Vương dừng chân, vòng trở lại, hộ vệ cầm cuộn vải qua hỏi.

- Có phải cuộn này hay không?

Trần tam tiểu thư liếc cuộn vải vóc trong tay hắn, kinh ngạc. Mặt lộ vẻ khó khăn nói:

- Vị khách nhân này, cuộn vải có thể chuyển tặng cho ta không? Để đền bù tổn thất, ngài có thể tuỳ ý chọn một thớt vải khác trong tiệm cho Tín Vương điện hạ!

Sắc mặt nàng thay đổi, trên mặt Tín Vương thì lộ ra nụ cười.

- Thật không may, bản vương cũng rất thích cuộn vải này

Tín Vương cười cười, thuận tay lấy cây kéo từ quầy hàng, cắt vài vết lên cuộn vải, lắc đầu nói.

- Chỉ đáng tiếc, dùng 100 lượng bạc mua rồi...

Nhìn Trần tam tiểu thư đau lòng, Trần Trùng sầm mặt lại, nghiêm túc nói.

- Tín Vương điện hạ! Nơi này không chào đón ngươi, mời người ra ngoài!

- Trần Trùng, người nghĩ ngươi là cái thứ gì!

Tín Vương từ đầu đến cuối đều mang ý cười, vẻ hoảng hốt chuyển sang dữ tợn, ném thẳng kéo cùng cuộn vải xuống mặt đất. Trán nổi đầy gân xanh, gầm thét.

- Người cho rằng Trần gia vẫn là Trần gia của quá khứ?! Ngươi cho rằng tên họ Lý kia có thể bảo vệ được các ngươi chắc!

Trần Trùng dìu Trần tam tiểu thư, nắm tay hắn nắm chặt nhìn chăm chăm vào Tín Vương, im lặng không đáp lời.

| Bệ Hạ không để ý quần thần và tôn thất phản đối, phong Lý Dịch thành Cảnh Vương. Tuy địa vị hắn chí cao vô thượng, nhưng trở thành cái gai trong mắt của đông đảo quyền quý ở Kinh Thành.

Địa vị hắn quá cao, quyền lực hắn quá lớn. Bệ Hạ thì tin tưởng hắn quá mức, tin tưởng đến độ hắn vi phạm ý kiến của tất cả triều thần trong triều, vi phạm tổ chế. Hắn đều mặc kệ ảnh hưởng, tùy ý làm bậy...

Lúc hắn ở Kinh Đô, Tín Vương không dám làm bừa. Nhưng một khi hắn rời khỏi Kinh Đô, một người là thần tử mang tội, một người là Thân Vương đương triều. Coi như Tín Vương làm chuyện gì với hắn, cũng sẽ không bị trừng phạt gì nhiều. Như việc lần trước hắn ta thiêu rụi Tằng phủ.

Nhưng đối với nhà họ Trần, có thể là tai hoạ ngập đầu.

- Bò càng cao, ngã càng thảm!

Tín Vương gào thét dần biến thành điên cuồng cười, thậm chí cười ra nước mắt:

- Cảnh Vương, ha ha, hắn tưởng Bệ Hạ phong hắn là Cảnh Vương, thì hắn cũng là Vương gia à? Còn không phải cho nhà có tang, rời khỏi Kinh Đô sao? Đợi hắn đi rồi, thì đến phiên các ngươi!

Tín Vương biểu hiện trên mặt dần điên cuồng.

- Hắn lấy một chân của ta, ta bắt Trần gia các ngươi lấy mạng đền!

Trần Trùng thở sâu, vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Lý Triết, nơi này là Kinh Đô. Không phải chỗ để ngươi có thể giương oai.

- Người cho rằng người muốn nhà họ Trần các ngươi nhà tan cửa nát chỉ có mình ta?

Tín Vương đối với việc hắn gọi thẳng tên của mình đã sớm không để ý, nghe vậy cười ha ha, nói tiếp:

- Ngô gia, Tiền gia, Ngụy gia, Trương gia. Trong mấy nhà này, nhà nào không có mối căm thù sâu đậm với các ngươi?

- Ngô gia, Tiền gia ta biết. Ngụy gia và Trương gia là nhà nào?

Trước cửa bỗng có âm thanh truyền đến.

Nụ cười trên mặt Tín Vương càng tăng.

- Ngụy gia đương nhiên là Phủ Ngụy Quốc Công. Trương gia, Trương gia...

Cười cười, giọng dần nhỏ lại. Nụ cười trên mặt cứng đờ, mặt lộ vẻ hoảng sợ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận