Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 651: Giết!



Chương 651: Giết!

----------------------

Một ít quan viên kinh đô lo sợ bất an trong lòng, chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng nhận được tin tức từ quý phi nương nương: Tạm thời hủy bỏ một loạt cử động nhằm vào Bá Tước Trường An.

Điều này làm họ thầm thở một hơi nhẹ nhõm, mấy ngày nay, bầu không khí trên triều đình có gì đó rất kì lạ, cảm giác đương nhiên thể hiện trên người bệ hạ nhiều nhất. Đã có mấy vị quan viên đui mù do phạm một lỗi sai nhỏ mà bị trách cứ tại chỗ, bởi vậy số quan viên bị giáng chức cũng tăng lên.

Cho tới nay, bách quan mới nhận ra được rằng, địa vị vị Lý Bá Tước kia trong lòng bệ hạ cao hơn so với dự đoán của họ.

Vui mừng qua đi, trong lòng tự nhiên cũng thêm mấy phần nghĩ lại mà sợ. Nghĩ mà sợ là vì nếu thật sự lựa chọn cứng đối cứng với hắn, sợ rằng phe bên mình sẽ bị tổn thất lớn đến mức không thể chịu đựng nổi, còn về vui mừng, hiển nhiên là vì loại người này đã không ở kinh đô nữa, hơn nữa rất có thể sẽ không trở lại, nếu không có lẽ khi quay lại Thục vương điện hạ sẽ vướng phải sự trở ngại cực lớn.

Ai cũng không muốn có loại kẻ địch đấy, khoan hãy nói có bao nhiêu người đứng sau lưng hắn, chỉ riêng Viện Toán Học đã trói bao nhiêu quần thần cùng chung một chỗ với hắn, mỗi lần thanh tra sổ sách chính là một lần thanh tẩy triều đình, lực lượng thuộc về Thục vương điện hạ thật sự không còn chịu nổi bất cứ sóng gió nào....

Sau khi trải qua một ít áp lực và mưa gió, kinh đô lại khôi phục vẻ gió êm sóng lặng bên ngoài.

Trong Cần Chính Điện, Cảnh đế đặt tấu chương xuống, xoa xoa mi tâm, trầm giọng nói:

- Phái thêm nhân thủ, phái ra mười vị cung phụng trong cung, tìm không thấy thì đừng về!

Bóng người Thường Đức im ắng lui ra ngoài.

Cam Lộ Điện, trên quảng trường rộng rãi, một bóng dáng xoay quanh không ngừng, bóng kiếm gió thổi không lọt, một lão phụ nhân tóc hoa râm đứng đằng xa mà nhìn, thở một hơi thật dài. Không lâu sau, bóng dáng kia dừng lại, đi sang bên này, không thèm nhìn một bàn cơm chiên trứng óng ánh vàng trên thềm đá mà xách vò rượu bên cạnh lên đi vào trong điện.

Trong Viện Toán Học, giờ cơm trưa, phòng học không một bóng người, Lý Hiên hơi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, một công tử xinh đẹp xách một hộp đựng thức ăn đi vào, đặt trước mặt hắn, liếc hắn một cái rồi ra ngoài mà không nói một lời.

Ngoài Toán Học Viện, thân hình vốn mập mạp của Lý Hàn gầy đi không ít, giờ phút này hắn đang chắp tay sau lưng, lớn tiếng khiển trách gì đó với mấy nam tử trẻ tuổi đang đứng trong góc nhỏ.

- Mười ngày.

Tiểu nha hoàn ngồi trong sân, bấm đầu ngón tay đếm ngày, mặc dù sắc mặt tái nhợt hơn trước không ít nhưng vẫn xem như có chút khí sắc. Mấy ngày trước cô gia gửi thư về, nói có chuyện gấp phải đi một nơi rất xa, lâu lắm mới về được, lâu lắm là bao lâu nhỉ, một tháng, hay hai tháng?

Tiểu thư mang bầu, nàng thật sự rất vui, thế nhưng cô gia lại không ở đây, đến nhị tiểu thư cũng gần mười ngày không thấy, nàng làm sao cũng không vui nổi...

Nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến từ sau lưng mình, Tiểu Hoàn quay đầu lại nhìn, lập tức đứng lên, hốt hoảng chạy qua, nói:

- Tiểu thư, đừng nhúc nhích, để nô tỳ!

.....

.....

Không gian trong xe ngựa rất lớn, dù đã được trải lên một tầng giường gấm nhỏ thật dày nhưng vẫn hơi chòng chành khi chạy trên quan đạo.

Dường như những người này rất gấp rút, trừ buổi chiều đầu tiên chen chúc trên mặt sông, dừng lại trong chốc lát, sau đó đi đường không phân biệt ngày đêm. Trừ đạo cô kia, ngoài ra còn có hơn vài chục người đi theo, không ai không phải cao thủ, trong đó có hai người áo tím Lý Dịch đã gặp qua trong đại hội anh hùng, đều có thực lực ngang bằng cao thủ trên Thiên bảng, những người mặc áo lam khác cũng cho người ta cảm giác không tầm thường.

Không tính đạo cô kia, một lực lượng thế này cũng coi như một thế lực không nhỏ trên giang hồ. Đạo cô kia cho hắn cảm giác rất kỳ quái, ban đầu chỉ nói mấy câu với hắn, sau đó không còn chủ động mở miệng nữa, bao gồm cả phương pháp luyện chế lưu ly, nàng thậm chí còn không nhắc tới.

Có điều, đối với đủ loại yêu cầu xuất phát từ ý đồ thăm dò, thậm chí kể cả những hành động có thể nói vô lễ quá phận của hắn, đối phương hoàn toàn đồng ý không chút do dự.

Đạo cô càng như vậy, càng cho hắn cảm giác bà ta đang toan tính một ý đồ lớn nào đó.

Hắn lấy một cuốn tranh cuộn từ trong tay áo, hắn lấy được thứ này từ trên tay người áo xanh kia, chầm chậm mở ra, nhìn thấy nữ tử phía trên, trên mặt hắn hiện ra vẻ nghi ngờ và hoang mang.

- Chắc không phải.

Hồi lâu sau, hắn lắc đầu, loại trừ suy nghĩ không thực tế nào đó ra khỏi đầu.

- Thánh giáo.

Lý Dịch tựa vào buồng xe, chậm rãi phun ra mấy chữ.

- Thứ tốt đây...

Một nơi đằng trước xe ngựa, đạo cô trung niên ngồi xếp bằng, trong tay cầm một cuốn tập sách hơi mỏng.

- Tháng sáu năm Cảnh Hòa thứ nhất, Khánh An phủ, thôn Lý gia.

- Mùng bảy tháng bảy, 'Thước Kiều Tiên', một tài tử không tên danh chấn Khánh An phủ, mười lăm tháng tám, Trung Thu, 'Thủy Điệu Ca Đầu', lấy được cái tên 'Cảnh quốc đệ nhất Tài tử’.

- Đường hồ lô, Như Ý Lộ, liệt tửu, xà phòng thơm, nước hoa...

- Chưởng Thiên Phạt, đổi phương pháp tra tấn, sáng chế Toán học kiểu mới, ngăn cơn sóng dữ, đại bại sứ thần Tề quốc...

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

.....

Một lát sau, đạo cô đặt tập sách sang một bên, nói:

- Mời vị khách nhân kia tới.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Lập tức có một người quay đầu ngựa, đi đến trước một xe ngựa đằng sau. Hắn nói với mấy người canh giữ ngoài xe.

- Nương nương có lệnh, mời vị khách nhân này đi qua.

- Suỵt...

Một người bên trong làm ra thủ thế chớ lên tiếng với hắn, nói:

- Nhỏ giọng một chút.

- Lại ngủ?

Trên mặt người kia lộ ra vẻ khó tin.

Mấy người đồng thời bất đắc dĩ gật đầu.

- Thôi bỏ đi, ta đi bẩm báo nương nương.

Người nọ không biết làm sao lắc đầu, lần nữa quay đầu ngựa lại, đi đến phía trước.

Hắn từng gặp qua người thích ngủ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy có người ngày ngủ, tối ngủ, mỗi ngày chỉ khi ăn cơm mới tỉnh như vậy, khó trách nương nương đối xử đặc biệt với hắn như thế, dù sao người thích ngủ như vậy không có nhiều trên đời.

- Vậy chờ hắn tỉnh dậy đi.

Người nọ bẩm báo đúng sự thật xong, dừng một lát, trong xe ngựa mới truyền đến giọng nói.

......

......

Kinh đô đã về khuya, chỉ còn không tới nửa canh giờ nữa đến giờ giới nghiêm. Gần như không có ai đi đường trên phố, trong một Câu Lan viện, có hai bóng người có vẻ khá mỏi mệt đi tới, sau lưng các nàng mấy bước có mấy bóng dáng theo sát.

Uyển Nhược Khanh quay đầu liếc mắt một cái, hỏi:

- Túy Mặc, ngày mai muội muốn đến Tằng gia?

Tằng Túy Mặc gật đầu.

- Ta muốn đến đó cầm linh vị cha mẹ về.

Uyển Nhược Khanh suy nghĩ một chút, nói:

- Ta cùng đi với muội đi.

Tằng Túy Mặc lắc đầu.

- Không cần đâu, nơi đó cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, ta đi một người không sao cả.

- Vậy được rồi, ngày mai ta ở ngoài Tằng gia chờ muội.

Uyển Nhược Khanh gật đầu, sau đó thở dài, nói:

- Không biết hắn thế nào rồi, Câu Lan viện bên kia, đã rất lâu không có tin tức nào truyền đến.

Tằng Túy Mặc ngẩng đầu, trên mặt hiện ra một vẻ hối hận.

Nếu như ngày đó nàng không để Tiểu Thúy lừa hắn, dù giữ hắn lâu thêm một khắc chung cũng được, có phải, có phải sẽ không xảy ra chuyện này không?

Ai!

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát to, tám người lập tức bước nhanh về phía trước, vây quanh Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc, đưa lưng ra ngoài, một người trong số đó thì tuốt binh khí ra khỏi vỏ, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, chỉ vào con hẻm sâu phía xa.

- Đừng trốn trốn tránh tránh, ra đây!

Một người nhìn vào trong bóng tối, lạnh giọng nói.

Chỉ có tiếng vang vọng của lời hán tử kia nói, trong con hẻm sâu hun hút vẫn không có bất kỳ giọng nói gì.


Bạn cần đăng nhập để bình luận