Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 984: Chương 984





________________

Sau khi Tiên Đế băng hà, Thường Đức đi thủ Đế Lăng, bây giờ kỳ hạn một năm còn sớm, nhìn thấy lão ở chỗ này, Lý Dịch trừ kinh hỉ, còn có bất ngờ.

- Lão Thường, sao ông lại ra đây?

Hắn kinh ngạc hỏi một câu, lại khoát tay, rót cho lão một chén, nói:

- Cái gì cũng đừng nói nữa, vất vả mới gặp một lần, uống rượu đi

Phía trên gương mặt già nua Thường Đức kia vẫn như cũ không biểu tình, cũng không động chén rượu bia, từ tốn nói.

- Bệ hạ không nhìn thấy thiên hạ này được nữa, ta đi ra nhìn thay bệ hạ.

- Ông nói ông, có thể đừng suốt ngày bày ra cái gương mặt người chết này không?

Lý Dịch đưa chén rượu tới trên tay hắn, có chút bất mãn nói.

- Không có gì thì cười, cười một cái có thể kéo dài thọ mệnh năm giây, ông cao tuổi rồi, còn không chú ý một chút,

Thường Đức nhếch môi, hỏi:

- Là cười như thế này?

Lý Dịch nhìn nụ cười của lão, kinh ngạc, lắc đầu nói:

- Bỏ đi, ông vẫn đừng nên cười thì hơn.

Thường Đức cầm chén rượu lên, hớp một ngụm, mới nói:

- Bệ hạ có thể chống nổi mấy năm nay đều nhờ có ngươi, nếu không có các ngươi, trước khi bệ hạ lâm chung, cũng không bỏ xuống được thiên hạ này.

Lý Dịch khoát tay.

- Những lời này không cần nói nữa.

Thường Đức buông bình rượu xuống, nhìn hắn hỏi.

- Sau này ngươi có tính toán gì?

- Tính toán gì sao?

Lý Dịch ngẫm lại, lắc đầu nói.

- Không biết, ông thì sao, một năm sau, còn quay về triều đình không?

Có rất ít người biết, Thường Đức không chỉ là nội giám tổng quản, còn là người cầm quyền chân chính của Mật Điệp Tư, cả Mật Điệp Tư, chính do một tay lão tạo dựng lên.

Lão là một cây đao trong tay hai vị đế vương trước đó, một lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh đầu quan viên quyền quý Kinh Đô.

- Ngươi không phải đã nói, cơ hội là để cho những người trẻ tuổi à.

Thường Đức nhìn hắn, lắc đầu nói.

- Đến ngươi cũng không phải người trẻ tuổi nữa rồi, lão phu cần gì phải chiếm vị trí này không rời, Tiên Đế giao phó bệ hạ cho ta, bây giờ bệ hạ cũng đi rồi, sứ mệnh của lão phu đã hoàn thành.

Lý Dịch cúi đầu uống rượu, không nói gì.

Tiên Đế rời đi, không chỉ có đại biểu cho hai triều cũ mới thay nhau, đối với hắn, đối với Thường Đức, đối với Lý Hiên, đối với Minh Châu, đối với một số người mà nói, chính là vận mệnh chuyển hướng.

Một khi vị trí hiện tại tự thân phát sinh biến hóa, đã từng là bằng hữu, kẻ địch không giống trước kia.

Thường Đức ngẩng đầu lên lại uống một ngụm, bỗng nhiên nói:

- Lúc bệ hạ gần đi, bảo ta gửi mấy câu cho ngươi.

- Bệ hạ nói cái gì?

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn hắn.

Thường Đức nheo mắt lại, nói.

- Bệ hạ lệnh ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu như phụ lòng Minh Châu, cho dù ngài ấy ở dưới cửu tuyền, hay ở một thế giới khác cũng sẽ không buông tha cho ngươi!

Sắc mặt Lý Dịch không có gì thay đổi, hỏi.

- Còn gì nữa không?

- Lúc ngươi rời đi, mang theo Vĩnh Ninh đi, nàng không thể không có ngươi.

Lý Dịch gật đầu, đây là hai linh hồn nối liền liên hệ lẫn nhau, không chỉ Vĩnh Ninh không thể không có hắn, hắn cũng không thể rời bỏ được Vĩnh Ninh.

Hắn nhìn Thường Đức, tiếp tục hỏi.

- Còn Có nữa không?

- Không được làm tổn thương Thọ Ninh, nàng vẫn chỉ là hài tử, cái gì cũng không hiểu.

Thường Đức đặt chén rượu xuống, nói.

- Đợi đến khi nàng thật sự hiểu những thứ này, để chính nàng tự quyết định.

Lý Dịch nhìn hắn, hỏi:

- Hiểu cái gì?

Thường Đức lắc đầu, nói:

- Ta chỉ thuật lại lời bệ hạ nói cho ngươi.

Lý Dịch ngẫm lại, gật đầu nói.

- Được.

Sau khi Tiên Đế băng hà, nội giám tổng quản Thường Đức thu lăng một năm tại Đế Lăng, trong một năm này, lão cũng không phải một tấc cũng không rời nơi đó, làm người đi theo bên cạnh tiên đến cả một đời, không có người hiểu Tiên Đế hơn lão, cũng không có người hiểu rõ hơn lão phải làm gì.

Lúc đưa Thường Đức ra khỏi Lý phủ, đối diện đụng phải lão già dơ bẩn.

Sau khi biết lão già dơ bẩn kia xong, Lý Dịch mới hiểu được có thể đạt tới đỉnh cao trong một lĩnh vực bất kỳ nào, không phải ngẫu nhiên, mà chính là tất nhiên.

Trước khi biết lão già dơ bẩn, hắn gặp qua người luyện công chăm chỉ nhất - Dương Liễu Thanh, sau đó là Liễu nhị tiểu thư, sau khi biết lão già dơ bẩn rồi, Lý Dịch cuối cùng cũng biết, cảnh giới Tông Sư của hắn từ đâu mà tới.

Tuổi đã cao, còn rất liều mạng, hắn không thành Tông Sư, trên đời này không có thiên lý.

Nhưng mà cao thủ tịch mịch, làm Tông Sư, có thể trở thành đối thủ của hắn, cũng chỉ có Tông Sư.

Như Nghi là Tông Sư, nhưng nàng sẽ không luận bàn cùng lão già dơ bẩn, đạo Cô kia cũng là Tông Sư, lại vượt xa ở ngoài ngàn dặm, Tông Sư phụ cận cũng có, Lý Dịch đến nay không biết Nhị Thúc Công đạt cảnh giới gì nhưng tuyệt đối đủ làm đối thủ của lão già dơ bẩn,

đáng tiếc trước mặt Nhị Thúc Công, hắn không có tịch mịch như vậy nữa.

Đương nhiên, Tông Sư gần thêm chút nữa, cũng là Thường lão đầu trước mắt.

Tuổi tác hai người tương tự, cảnh giới tương đương, thật sự là đối thủ cực tốt.

Lão già dơ bẩn lướt thoáng qua cùng bọn hắn, bước chân dừng lại, lại rất nhanh đi tiếp, ánh mắt nhìn về phía Thường Đức.

Giờ khắc này, Lý Dịch thế mà nhìn ra một loại ánh sáng ẩn ý từ mắt của lão ta.

- Đánh một trận?

Lão già dơ bẩn nhìn Thường Đức, bỗng nhiên nói.

Thường lão đầu luôn duy trì cao ngạo, lạnh lùng, đạm mạc liếc nhìn lão một cái, đi ra ngoài cửa.

Lão già dơ bẩn khinh thường cười một tiếng.

- Ngươi không dám?

Loại kế khích tướng vụng về này đối với Thường lão đầu quen thuộc các loại âm chiêu trong thâm cung, tất nhiên không có tác dụng gì, bước chân Thường Đức rất vững vàng, lập tức muốn phóng ra cửa lớn.

Lão già dơ bẩn cả giận nói.

- Ngươi...cái lão già này, dũng khí của Tông Sư đều bị chó ăn rồi sao?

Thường Đức dừng bước chân lại, sau một khắc, vẫn không chút do dự bước ra ngoài cửa.

Lão già dơ bẩn ngẫm lại, bình tĩnh mở miệng.

- Ngươi không có chim.

Lý Dịch bỗng nhiên cảm giác được mình có chút lạnh, sau đó bên tại thì truyền đến thanh âm âm lãnh quen thuộc.

- Nếu người muốn tìm cái chết, lão phu thành toàn cho ngươi!

Hắn nhanh chân chạy vào bên trong nhà, vừa chạy vừa lớn tiếng hô.

- Như Ý, Như Ý, mau ra đây xem kịch!

Lúc này, Liễu nhị tiểu thư đang ở trong phòng dựa bàn làm việc, hắn đang xử lý việc của Liễu Minh, hiện tại nàng ngày càng giống như một võ lâm minh chủ đạt tiêu chuẩn.

- Có chuyện gì?

Nàng nhìn Lý Dịch đột ngột xông vào, ngẩng đầu hỏi.

- Không kịp giải thích, ra ngoài nói đi!

Lý Dịch nắm cánh tay nàng chạy hướng ra phía ngoài, Tông Sư quyết đấu cũng không phải tùy tiện ngày nào đều có thể nhìn thấy, đặc biệt là Tông Sư liều mạng, Liễu nhị tiểu thư cách cảnh giới này thì chỉ thiếu chút nữa, sau khi nhìn, có lẽ sẽ có cảm xúc gì cũng không biết chừng.

Không cần Lý Dịch giải thích, Liễu nhị tiểu thư bị hắn lôi ra cửa phủ, lúc nhìn thấy bên ngoài hai bóng người nhìn không rõ ràng liền dừng bước lại, không chuyển dời ánh mắt.

Lý Dịch chỉ thấy hai đạo tàn ảnh, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

- Thế nào, hiện tại người nào chiếm thượng phong?

- Đừng nói chuyện!

Liễu nhị tiểu thư đưa tay che miệng hắn.

Lý Dịch lấy tay nàng ra, ngửi được một cỗ mùi thơm quen thuộc, hừ mấy lần, ánh mắt mới lần nữa nhìn về phía trong sân.

Thường lão đầu lần này chắc đang thật sự liều mạng, từ dưới đất đánh lên đầu tường, lại từ đầu tường đánh tới trên trời, sau cùng lại từ trên trời đánh đến dưới đất, Lý Dịch đều không thấy rõ bọn họ xuất chiêu.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ, bên tai mới truyền đến “Phanh” một tiếng vang thật lớn, hai thân ảnh tách ra, mỗi người đứng ở một bên đầu tường, rất có vài phần cảm giác Tây Môn Xuy Tuyết đại chiến Diệp Cô Thành.

- Sảng khoái, rất lâu không có đánh sảng khoái như vậy.

Lão già dơ bẩn cười to hai tiếng, nói.

- Ta không thắng được ngươi, ngươi cũng không đánh bại được ta, ngày hôm nay coi như ngang tay, ngày sau tái chiến, thế nào?

Nắm tay Thường Đức để trong tay áo run nhè nhẹ, lạnh lùng liếc hắn một cái, nhảy xuống đầu tường, không nói gì, trực tiếp quay người rời đi.

Gặp hắn rời đi, trên mặt lão già dơ bẩn hiện ra một tia ửng đỏ không bình thường, từ trên đầu tường nhảy xuống, lẩm bẩm.

- Lão già này không hổ đi ra từ trong cung, nếu không phải những ngày nay có chút thu thập, ngày hôm nay coi như mất mặt.

Liễu nhị tiểu thư đứng tại chỗ, như có điều suy nghĩ, Lý Dịch nhìn nàng một cái, đi đến bên lão già dơ bẩn, hỏi.

- Từ Lão, Tông Sư cảnh đến cùng khó đột phá bao nhiêu, có kinh nghiệm gì hay không?

- Nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó.

Lão già dơ bẩn quay lại nhìn Liễu nhị tiểu thư một chút, nói.

- Có người khó tại thân thể, có người lại khó tại trong tâm, buông xuống chấp nhất, buông xuống lo lắng, mới có thể vượt qua một cửa

trong tâm.

Nói xong thì nhanh chân đi vào bên trong.

Lý Dịch theo sát phía sau, hiếu kỳ hỏi.

- Có ý gì?

- Người nên hiểu nghe xong thì hiểu, người không nên hiểu nói cũng vô dụng.

Lão già dơ bẩn cười nói.

- Nhị tiểu thư nhà các ngươi, còn có vị công chúa tiểu cô nương kia, đời này có thể bước ra một bước kia hay không thì nhìn các nàng có thể bước qua một cửa trong tâm hay không.

Cái gì mà chấp nhất lo lắng trong tâm hay không trong tâm, không khuyên người siêng năng luyện tập, tuyên truyền chủ nghĩa duy tâm cái gì, Lý Dịch nhìn lão già dơ bẩn, đột nhiên hỏi.

- Nói như vậy, Từ Lão cũng từng buông xuống chấp nhất, buông xuống lo lắng?

Bước chân lão già dơ bẩn dừng lại, trên mặt hiện ra vẻ phức tạp, lại không trả lời.

Lý Dịch ngẫm lại, còn nói thêm:

- Ta còn có một câu hỏi cuối cùng.

- Từng yêu.

Bóng người lão già dơ bẩn biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một tiếng thở thật dài.


Bạn cần đăng nhập để bình luận