Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 813: Mệt Mỏi





Chương 813: Mệt Mỏi





----------------------

Trong tiểu viện ở hẻm Dương Liễu, Tiểu Thúy chống cằm, con mắt nhìn chằm chằm nhìn qua cửa, lẩm bẩm.

- Tiểu thư, đã rất lâu rồi Lý công tử không đến đây.

Tằng Túy Mặc đang xem Quế Hoa mới hái xuống hôm qua hiện tại đang phơi trên bàn đá, đợi đến khi Quế Hoa khô lại, lại mài thành phấn liền có thể trữ tồn, đến sang năm vẫn dùng được.

Hương thơm bay khắp viện, nàng không trả lời Tiểu Thúy, lại chuyển vị trí những thứ đang phơi dưới hiên, đặt ở nơi có ánh sáng mặt trời.

- Tiểu thư!

Tiểu Thúy đứng lên, chạy tới, hỏi.

- Tiểu thư, sao ngươi lại không gấp?

- Làm gì phải gấp?

Tằng Túy Mặc liếc nàng một cái, lúc này mới trở lại ngồi bên cạnh bàn đá.

- Sốt ruột chuyện Lý công tử sao còn chưa tới!

Tiểu nha hoàn chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình thật ngốc, có chút nóng lòng nói.

- Có phải hai người đang cãi nhau hay không, bằng không tại sao Lý công tử lâu như vậy vẫn không tới đây, tiểu thư, lúc này, người không thể cứ giữ tính tình đùa nghịch, Lý công tử tốt biết bao nhiêu.

- Được được.

Tằng Túy Mặc khoát tay.

- Không bao lâu nữa vợ hắn sẽ sinh tiểu hài tử, hắn ở trong nhà chiếu cố, đương nhiên không có thời gian tới, ngươi đừng cả ngày suy nghĩ lung tung.

- Há, thì ra là thế.

Tiểu Thúy gật đầu, trái tim rốt cục cũng buông xuống.

Tằng Túy Mặc giương mắt nhìn nàng một cái.

- Ngươi mới vừa nói ta làm sao, tính tình đùa nghịch?

- Hì hì, người ta nào có.

Tiểu Thúy chạy tới ôm cánh tay nàng lắc lắc.

- Tiểu thư tốt nhất?

Uyển Nhược Khanh buộc tạp dề, từ trong phòng bếp đi tới, cười hỏi.

- Túy Mặc, không phải muội nói muốn cùng ta học làm bánh quế à, vào đi.

- Ngươi nha!

Tằng Túy Mặc đứng lên, duỗi ngón tay ra, ấn ấn trên trán của Tiểu Thúy, rồi mới xoay người, bước nhanh về phía nhà bếp.

- Làm bánh quế rất khó sao?

Trước đó nàng còn đang có lòng tin tràn đầy, nhưng sau khi đi vào nhà bếp, trong lòng lại có chút lo được lo mất.

Uyển Nhược Khanh cười cười, nói.

- Làm không khó, nhưng phải làm sao cho ăn ngon cũng không dễ dàng, phấn Quế Hoa, bột, nước, nhiệt độ nước, còn có thời gian nhào bột mì, thời gian chưng phù hợp, điều chỉnh lửa lớn nhỏ, nhiều hoặc ít đều sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.

- A?

Tằng Túy Mặc trừng to mắt, trên mặt lộ ra màu sắc đồi phế.

- Xong rồi, nhiều thứ như vậy, ta khẳng định sẽ không làm tốt được.

Uyển Nhược Khanh lắc đầu.

- Chỉ cần là muội làm, tốt hay không tốt, đối với hắn cũng chỉ còn lại tốt.

- Cái gì mà đối với hắn?

Sắc mặt Tằng Túy Mặc đỏ lên.

- Ta, ta học để sau này làm cho bản thân ăn.

- Tốt thì tốt, muội nói làm cho mình ăn thì làm cho mình ăn.

Uyển Nhược Khanh cười nói.

- Tuy quá trình có chút rườm rà, nhưng cũng may còn rất nhiều thời gian, sau khi làm thử mấy lần, tự nhiên cũng sẽ thuần thục.

- Ta nói làm cho mình ăn thì chính là làm cho mình ăn, vốn là...

- Tốt tốt tốt, làm cho chính muội ăn, nhưng mà, trước tiên, ta còn có vấn đề muốn hỏi muội.

- Thần thần bí bí, vấn đề gì cứ nói.

- Đến cùng Túy Mặc thích nam hài hay nữ hài?

Tằng Túy Mặc kinh ngạc, sau đó mặt lập tức đỏ bừng, nhìn thấy trên mặt Uyển Nhược Khanh đầy vẻ trêu chọc, làm sao không biết lời nói ngày đó đã bị nàng được, sẵn giọng.

- Tốt lắm, tỷ dám cười ta.

Nàng đưa tay đánh cù lét, Uyển Nhược Khanh một bên né một bên cù lét lại, chỉ chốc lát sau, mặt hai nữ nhân đã đỏ ửng, Tằng Túy Mặc thở hổn hển, nói.

- Có làm hay không, nhanh bắt đầu đi.

Uyển Nhược Khanh gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp có chút tiều tụy lộ ra mỉm cười, chỉ là trong lúc vui vẻ, còn có một tia cô đơn, tiêu điều cùng chua xót rất sâu được che giấu rất kỹ, Tằng Túy Mặc đang tràn đầy hoan hỉ cùng ngọt ngào không phát hiện.

Mấy ngày nay nha hoàn ở Lý gia rất khủng hoảng.

Các nàng bị lão phu nhân cố ý sai khiến tới chiếu cố thiếu phu nhân, thế nhưng nửa tháng nay, các nàng cũng chỉ có thể làm một ít việc như quét dọn.

Hầu Gia đối với thiếu phu nhân có thể nói tỉ mỉ chu đáo, tỉ mỉ đến mức các nàng căn bản không thể chen vào lọt tay, chu đáo đến trừ tự mình ra ngoài để vào bếp, ngay cả việc chải đầu rửa chân, đều đuổi xa các nàng.

Để trong lòng các nàng chua xót thậm chí có chút cảm giác thất bại, Hầu Gia chải tóc cho thiếu phu nhân, chải còn đẹp hơn nhiều so với các nàng, ngay cả nha hoàn am hiểu nhất cũng còn lâu mới có thể so được.

Đối với nữ tử mà nói, cả một đời hạnh phúc nhất không phải gả cho một vị phu quân nguyện ý sủng nàng, yêu nàng, tỉ mỉ chu đáo chiếu cố nàng sao?

Dù vị phu quân này không có bản lãnh lớn gì nhưng cả một đời tương cứu trong lúc hoạn nạn cũng đã đủ.

Mà Hầu Gia, đã không thể dùng ba từ “bản lãnh lớn” để hình dung, mà phải gọi là bản sự kinh thiên động địa.

Huyện Hầu trẻ tuổi nhất Cảnh Quốc, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu trẻ tuổi nhất, thần tử được bệ hạ tin sủng nhất, Hầu Gia càng có bản lĩnh, hắn làm những chuyện kia vì phu nhân càng lộ ra đầy đủ trân quý.

Hầu Gia của các nàng, một đám quyền quý tiện hóa bên ngoài thật không thể so sánh, bởi vì cách xa đến một vòng trái đất, mặc dù không biết trái đất là gì a.

- Tốt, tướng công, nơi này của thiếp thân không có chuyện gì, tướng công đi làm việc đi.

Trong phòng, Như Nghi nhìn Lý Dịch, bất đắc dĩ nói.

- Không có chuyện gì.

Lý Dịch lắc đầu, hỏi.

- Nàng có đói bụng không, có muốn ta gọt táo ăn không, Lạc Xuyên Vương gia buổi sáng mới đưa tới, còn tốt hơn so với cống phẩm đưa vào trong cung nữa.

- Há, không đói bụng, có khát hay không, canh rất nhanh sẽ sôi, ta đi lấy cho nanf một bát.

- Cũng không khát, tốt, vậy nàng nghỉ ngơi trước, ta ở trong sân, có việc cứ gọi ta.

Lý Dịch đóng cửa thật kỹ, đi đến trong sân, ngồi đối diện Liễu nhị tiểu thư.

Liễu nhị tiểu thư đang nhìn một cuốn truyện võ hiệp mới ra ở Câu Lan, Lý Dịch thuận miệng hỏi một câu.

- Bạc đủ không?

Liễu nhị tiểu thư lật một tờ, ánh mắt không rời khỏi trang truyện, nói.

- Mười vạn lượng, đủ cho lâu rồi, đầu nhập trước kia, hiện tại cũng có thể lần lượt thu hồi lại, về sau chẳng phải dùng nhiều nữa.

Dù sao cũng quan tâm nàng, loại thái độ tùy ý này của nàng khó tránh khỏi có chút quá phận, Lý Dịch nhíu mày, nhìn nàng, nói.

- Này, Liễu Như Ý, lúc muội nói chuyện, có thể nhìn vào người khác hay không, đây là điều tối tiểu trong việc tôn trọng đối phương?

Liễu nhị tiểu thư nghe vậy khẽ giật mình, sau đó gật đầu, khép sách tranh kia lại, ngẩng đầu, ngồi thẳng dậy, nhìn vào ánh mắt hắn, có chút áy náy nói.

- Được.

Thấy được tia áy náy của Liễu nhị tiểu thư, Lý Dịch hài lòng gật đầu, hỏi.

- Mới vừa nói đến làm sao, đầu nhập Liễu Minh có hồi báo.

Trên mặt Liễu nhị tiểu thư lộ ra nhiều hứng thú, nhìn ánh mắt hắn, hỏi:

- Nói đến vị bằng hữu họ Lý kia, đã giải quyết xong sao?



- Nói cái gì đó, không được nghị luận sau lưng người khác.

Lý Dịch đứng lên, nói.

- Bên Viện Toán Học có một số việc, ta đi xem một chút, muội ở nhà, chiếu cố tỷ tỷ muội thật tốt.

Viện Toán Học không có chuyện gì, Lý Hàn làm phó viện trưởng kiêm viện giám, sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện.

Chỉ là, hiện tại tuổi tác hắn vẫn còn nhỏ, vừa qua khỏi mười một tuổi thôi, nếu thật sự nhường vị trí viện trưởng cho hắn, lão hoàng đế cùng quần thần sẽ không an tâm, cho nên tuy hiện tại hắn sử dụng quyền hạn của viện trưởng nhưng muốn tiếp nhận vị trí này, còn phải đợi mấy năm sau.

Đằng sau Viện Toán Học có một sườn núi, vì bảo vệ mặt cỏ, mặc kệ học sinh hay tiên sinh đều không cho phép bước lên.

Đương nhiên, viện trưởng không ở trong đám này.

Mặt sau sườn đồi, từ chỗ khuất sườn đồi, Lý Dịch cùng trưởng công chúa sóng vai ngồi.

Phụ trách một sự vụ của quốc gia, không phải sự việc dễ dàng, xem như võ lâm cao thủ, tinh lực cũng có hạn, xem ra nàng đã có chút mệt mỏi, tuy không mở miệng, chỉ là hai tay vòng đầu gối, cúi đầu xuống, nghe Lý Dịch nói.

- Dư gia hẳn cũng biết, giá giấy bọn họ cho ra không có khả năng cao hơn, nếu cao hơn, người của cô cũng không cần đáp ứng, không phải vậy thì lộ ra quá giả.

- Phường giấy nơi đó cũng có tin tức truyền tới, quả thật bọn họ đã bắt đầu động hàng, chúng ta đợi thêm một chút.

- Lần trước cùng cô nói đến việc kia.

Lý Dịch chỉ nói vài câu, cũng cảm giác được nơi bả vai hơi trầm xuống một chút, hắn quay đầu, nhìn thấy trưởng công chúa tựa lên trên vai hắn mà ngủ.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn qua một lát, sau đó khẽ thở dài, xem ra nàng thật sự mệt mỏi, sinh hoạt thế này, đối với nàng mà nói, hắn cũng không biết đến cùng là tốt hay xấu.

Hắn không cử động nữa, mặc nàng dựa vào như thế, nhìn qua nơi mặt hồ phía xa có sóng nước lấp loáng, nghĩ ngợi một ít chuyện khác.

Phía dưới sườn đồi, một bóng người nhẹ chân nhẹ tay đi tới, không phát ra một chút thanh âm nào.

Lý Hiên lổm ngổm bò lên trên sườn đồi, hướng phía dưới liếc mắt một cái, nhìn thấy hình bóng kia lẫn nhau “Dựa sát vào nhau”, hơi gật đầu, lại từ từ bò xuống



Bạn cần đăng nhập để bình luận