Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 673: Dẫn Lửa Thiêu Thân



Chương 673: Dẫn Lửa Thiêu Thân



----------------------

- Các ngươi nhìn xem, các ngươi mau nhìn xem!

Nam tử có bộ râu ngắn chỉ về phía bóng lưng rời đi của Lâm Uyển Như, sau đó tức giận nói.

- Nha đầu này, thật sự ngày càng quá phận, nàng còn xem những bậc trưởng bối như chúng ta vào mắt không?

- Hiện tại đã có dáng vẻ này, nếu như tiếp tục mấy năm, đợi đến khi nàng gả đi, cả Lâm gia này coi như không còn họ Lâm!

- Nàng hai năm qua quả thật ngày càng chuyên quyền độc đoán.

- Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lâm gia chúng ta trở thành Lâm gia của mình nàng!

Sau khi Lâm Uyển Như rời đi, lời nói của nam tủ râu ngắn vừa phát ra đã lập tức làm thay đổi bầu không khí trở nên ồn ào.

- Được được...

Một vị lão giả ngồi ở đầu vị khoát tay, sau đó đứng lên nói.

- Được, các ngươi cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nhưng tiền hằng năm các ngươi nhận cũng được giao ra từ trong tay nàng đó, cứ thành thật lấy tiền không phải tốt sao, không cần khoa tay múa chân trên phương diện làm ăn đâu.

Lão giả nhìn mọi người một chút, sau đó lại chắp tay ra sau lưng chậm rãi đi ra ngoài.

Sắc mặt nam tử râu ngắn từ đỏ sang trắng, sau một lát, hắn cũng phất tay nói.

- Dù như thế nào, ta không đồng ý để một ngoại nhân đến quản Lâm gia, ta muốn nhìn xem, người mà nàng mang về đến là thần thánh phương nào!

Nói xong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Trong sân nhỏ, nữ tử gọi Lâm Uyển Như mang hai quyển sổ thật dày đặt xuống trên tại bàn, lên tiếng.

- Trong khoảng thời gian này, ta để cho các ngươi lưu lại Lâm gia trước nhưng dù sao cũng phải có một lý do, nếu không có hơi phiền phức, đây là hai quyển sổ sách, trước để ở đây, nếu như có người hỏi, ngươi nói ngươi là người ta mới mời tới phòng thu chi, về sau nếu ngươi có dự định gì khác ngươi có thể tùy thời rời đi.

Lý Dịch chỉ gật đầu cảm tạ.

- Đa tạ Lâm cô nương.

- Không cần cảm ơn.

Lâm Uyển Như nhìn về phía trong phòng một chút lại nói tiếp.

- Ngươi tuy là thư sinh nhưng đã nếu các ngươi đã chạy được tới bước này thì thu lại dáng vẻ thư sinh yếu đuối lại cho ta, ra dáng nam nhân một chút, cuộc sống về sau của hai người không đơn giản như như quyển sách đâu, một nữ tử có thể vì ngươi mà làm đến bước này, ta cũng hi vọng ngươi không nên phụ nàng.

Nàng nói xong rời đi, Lý Dịch kinh ngạc đứng tại chỗ, biểu cảm trên mặt hơi mờ mịt.

Hán tử kia đi tới vỗ vỗ bả vai hắn nói.

- Tiểu thư có cô cô, trước đó nàng ấy cũng không để ý việc người nhà phản đối cùng một thư sinh bỏ trốn, về sau thư sinh kia có niềm vui mới, về sau rồi lại về sau nữa, kết cục vị cô cô kia không được tốt lắm.

Hán tử kia thở dài lại nói tiếp.

- Khi hồi phủ không đến hai năm thì nàng qua đời, tiểu thư trước đó xem vị đó như người thân thiết nhất, cho nên nàng vẫn luôn có thành kiến với thư sinh.

Trên mặt Lý Dịch hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn thật không ngờ vị Lâm tiểu thư này lại có một đoạn quá khứ như thế.

Nói như vậy, nếu hắn và Liễu nhị tiểu thư không bị nàng hiểu lầm mối quan hệ thì sợ cũng không được chiếu cố dạng này.

Đại hán lần nữa vỗ vai hắn.

- Cho nên, ngươi vẫn nên đối xử với vị cô nương kia tốt một chút, tiểu thư nhà ta ghét nhất những kẻ bội tình bạc nghĩa.

Lý Dịch nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu nói.

- Yên tâm đi, ta chắc chắn đối xử nàng thật tốt.

- Lý huynh đệ, ta thấy ngươi sẽ không phải loại người bạc tình, ta tin ngươi, bằng không, tiểu thư cũng sẽ không chiếu cố các ngươi như vậy đâu.

Sau đó đại hán cười cười, phất tay rời đi.

Lý Dịch lắc đầu, lúc hắn chuẩn bị trở về phòng, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.

- Đứng lại.

Hắn nghe thế theo bản năng quay đầu, thấy mấy bóng người bước vào tiểu viện.

Cầm đầu là một trung niên trên cằm để râu ngắn, sau lưng có hai người hầu, tự nhiên có thể xem nhẹ.

Nam tử trung niên chỉ liếc hắn một cái, hỏi.

- Ngươi chính là người mà Uyển Như mời đến làm kế toán?

- Đúng vậy.

Lý Dịch trả lời.

Hắn cảm giác được người trước mắt có địch ý với mình, nghe cách xưng hô, lại kết hợp với tin tức trong miệng hán tử, đối phương hẳn là người mà Lâm Uyển Như mới vừa bảo “phiền phức”.

Nam tử trung niên nhìn hắn, trong giọng nói mang chút uy hiếp.

- Ta mặc kệ nàng đã đồng ý ngươi cái gì, ta đến đây chỉ khuyên ngươi một câu, chuyện của Lâm gia chúng ta, ngươi đừng nên nhúng tay vào, người trẻ tuổi, ngươi hẳn phải biết cái gì gọi là dẫn lửa thiêu thân?

Lý Dịch chỉ nhẹ nhàng phất ống tay áo, không nói gì.

Bị nhìn một cách trần trụi, trung niên hơi giận dữ, quát hỏi.

- Ngươi có biết ta là ai hay không?

- Ta không biết ông là ai.

Lý Dịch thở dài, sau đó chỉ vạt áo hắn.

- Ta chỉ biết cái gì gọi là dẫn lửa thiêu thân.

Nam tử trung niên nhìn theo ngón tay hắn chỉ, cúi đầu thì sắc mặt đại biến, thật sự không biết từ lúc nào mà dưới vạt áo của hắn đã bốc cháy, kế bên là một nồi dùng để nấu thuốc, lúc này lửa quá lớn, đốt tới vạt áo hắn.

- Nhị lão gia, bên ngoài có hồ nước!

Một người hầu ở bên cạnh nhìn thấy hắn phí sức để cởi từng nút thắt áo không khỏi vội nói.

Vị gọi nhị lão gia kia nghe vậy cũng hơi sững sờ, sau đó co cẳng chạy ra ngoài.

- Thật không có tố chất, cũng không biết đóng cửa.

Sau khi cả ba người vội vã rời đi, Lý Dịch đi đóng cửa sân lại, lần nữa trở về, tiện tay phất ống tay áo, thổi cho đống lửa cháy lên, đợi chút dùng ngọn lửa nhỏ lại nấu thếm một hồi là được.

Liễu nhị tiểu thư đổi một bộ quần áo mới đi tới, nàng ngồi trên ghế đá trong sân hỏi.

- Lúc nào thì chúng ta trở về?

Cũng không thể cứ ở đây, vừa rồi vị Lâm cô nương kia tới thuận tiện sai người đưa đồ ăn lương thực cũng cho nàng mấy bộ y phục.

- Đợi đến khi vết thương của muội khá hơn rồi tính.

Lý Dịch nói.

Việc trở về tạm thời không thể vội vàng được, hiện tại cần phải nghĩ biện pháp kiếm chút bạc.

Hiện tại trên thân hai người cộng lại không có một đồng, không thể làm được việc gì, mọi việc đều phải dựa vào vị Lâm cô nương kia tiếp tế.

Thân thể của Liễu nhị tiểu thư hiện tại rất suy yếu, mua chút thuốc về nấu chắc sẽ giúp thương thế nàng mau khỏi.

Mà những thứ này, cần bạc.

Những chuyện này, đợi hai ngày nữa lại nói.

Sau một lát, Lý Dịch đã nấu xong thuốc, múc vào trong một cái chén, đi vào gian phòng, nhìn lấy Liễu nhị tiểu thư liền nói.

- Đến giờ uống thuốc rồi.

Liễu nhị tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó xòe bàn tay ra.

- Chỉ còn một viên.

Lý Dịch thả một viên đường cuối cùng vào trong tay nàng.

- À thì, thuốc kia…có thể uống một nửa…

Liễu nhị tiểu thư thu viên đường lại, nói.

Lý Dịch lắc đầu, kiên quyết nói.

- Không được, tất cả đều phải uống sạch.

Liễu nhị tiểu thư nghe thế nhíu mày.

- Một nửa.

Lý Dịch bỗng nhiên nghĩ đến một việc.

- Ngươi bây giờ không thể dùng chân khí?

Dường như ngửi được một loại khí tức mào đó, Liễu nhị tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn.

- Ngươi muốn làm gì?

- Muội cứ nói đi?

Lý Dịch cúi đầu nhìn nàng, cười nói:

- Nào ngoan ngoãn há mồm ra.

- Ngươi dám!

- Có uống hay không uống?

- Không uống!

- Không nên ép ta tự mình động thủ.

- Ngươi động một cái thử xem?

- Thử thì thử.

- Thả ta ra, ngươi chờ...chờ thương thế của ta tốt lên, ta...

Bên ngoài cửa sân, Lâm Uyển Như vốn muốn nhắc nhở thư sinh kia không cần quan tâm lời nói của người khác, lại nghe bên trong truyền đến tiếng hô, kinh ngạc đứng ngoài cửa, mặt đỏ tới mang tai.

Nổi giận nhìn bên trong một chút, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.

Sau một lát, Lý Dịch mới từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai quyển sổ sách trên bàn đá, chậm rãi đi qua.


Bạn cần đăng nhập để bình luận