Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 674: Kiềm Chế Một Chút



Chương 674: Kiềm Chế Một Chút





----------------------

Tháng sáu năm Cảnh Hòa, lần đầu tiên gặp được Liễu nhị tiểu thư ở trên ngựa, kể từ một khắc kia trở đi, vô số lần giao phong cùng nàng đều bại trận, đây là lần đầu tiên Lý Dịch chiếm ưu thế tuyệt đối.

Cuối cùng nhếch mi thở dài, tâm trạng trở nên tốt hẳn.

Cầm hai quyển sổ lên, tiện tay lật qua, ngày thường, kiểm toán này hắn đều phân phó cho người khác làm, ngược lại chưa bao giờ làm qua.

Lắc đầu, quay người tiến vào phòng.

Trong phòng, Liễu nhị tiểu thư ngồi trên giường, ánh mắt như kiếm lạnh lùng nhìn hắn.

Nhìn thì nhìn thôi, dù sao hiện tại nàng đánh không lại mình, đợi đến khi thương thế nàng tốt lên rồi tính.

Ngồi ở bàn bên cạnh, lật hai quyển sổ sách kia ra, nhìn kỹ.

- Hắt xì!

Trong phòng nào đó của Lâm phủ, cả người nam tử râu ngắn đều được bọc trong chăn ngồi trên giường, nhảy mũi một cái.

Hôm qua lửa cháy làm hư hết y phục, dưới tình thế cấp bách nhảy vào hồ nước trong phủ, mặc dù không bị bỏng, nhưng sáng ngày thứ hai thì bị mê mẫn, đầu đau nhức, đại phu nói bị nhiễm phong hàn, những ngày này phải ở nhà điều dưỡng.

Điều này khiến bất mãn trong lòng hắn đối với vị tiên sinh kế toán mới tới đạt đến đỉnh phong.

Trước giường có một người trẻ tuổi đang đứng, cau mày nói.

- Cha, đại tỷ thật quá đáng, quả thực xem Lâm gia chúng ta thành của nàng, cứ tiếp tục như vậy không được, hôm nay ta chỉ nói nàng muốn một trăm lạng bạc, nàng cũng không cho ta, còn hỏi lần trước ta lấy hai trăm lạng bạc ròng dùng vào việc gì?

Nam tử râu ngắn phất tay, nói:

- Ta biết, ngươi đi gọi tam thúc và tứ thúc tới đây.

- Tốt, ta lập tức đi.

Người trẻ tuổi đáp một tiếng, đứng lên đi ra ngoài cửa.

- Đợi một chút.

Râu ngắn nam tử gọi hắn lại, hỏi:

- Hai trăm lạng bạc lần trước ngươi dùng vào việc gì?

Người trẻ tuổi kinh ngạc, nói:

- Lần trước Xuân Phương lâu tổ chức cuộc thi hoa khôi, ta quyên...quyên cho Hương Hương cô nương.

- Hai trăm lạng bạc ròng cứ như vậy ném cho một kỹ nữ, ngươi thật hào phóng.

Trung niên nam tử phất tay, nói:

- Đi đi, sau khi trở về, đến từ đường quỳ hai canh giờ.

——

Người trẻ tuổi sắp bước ra khỏi phòng bỗng dừng lại.

Lý Dịch duỗi cái lưng mệt mỏi, trên người phát ra âm thanh rắc rắc.

Hơn một tháng xóc nảy trên xe ngựa, ăn không ngon ngủ không tốt, không dễ dàng gì được ngủ cả một ngày trên mặt đất, quả thật thoải mái.

Buổi sáng hôm nay muốn đi cửa hàng Lâm gia nhìn xem một chút, hôm qua sắp xếp lịch hẹn xong với hán tử gọi Lâm Dũng, thuận tiện đi dọn dẹp sân ở chỗ đó, nếu như tốc độ nhanh thì buổi tối nay có thể dời qua.

- Lý huynh đệ, ngươi đã dậy chưa? Chúng ta đi thôi!

Hắn vừa mới rửa mặt xong, đi đến nội viện, đại hán kia đã ở ngoài cửa gọi.

- Ra ngay.

Lý Dịch đứng trong sân đáp lại, nói với Liễu nhị tiểu thư một tiếng, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.

Đại hán được gọi Lâm Dũng đi tới, thúc giục.

- Nhanh lên đi, tiểu thư lúc này cũng đã ra ngoài.

Lý Dịch khoát tay.

- Đi thôi.

Lâm gia ở Phong Châu có mấy cửa hàng châu báu, tuy không tính một thương gia lớn, nhưng vốn liếng cũng phong phú, giàu có.

Lúc này, cửa hàng họ muốn đi được đặt tại khu vực trung tâm phồn hoa nhất tòa thành, làm ăn cũng không tệ.

Phương Lâm Uyển.

Tên cửa hàng châu báu được đặt rất có ý nghĩa, một ngày nào đó, một vị tài tử học mệt mỏi, muốn dùng thời gian để buông lỏng, đi trên đường ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một thanh lâu có sức hấp dẫn như thế.

Sau đó vui vẻ bước vào, nhưng bởi vì mò tay của một nữ tiểu nhị nên bị người vây quanh, trốn không thoát khỏi cái tội danh khinh bạc nữ tử, rơi vào đường cùng, chỉ có thể tiêu phí hết một trăm lượng mới xem như xong chuyện, không làm vậy thì sẽ mang hắn đến quan phủ.

Đáng tiếc trong tiệm chỉ có nam tiểu nhị, hiển nhiên, vị Lâm cô nương kia không nghĩ đến phương pháp phát tài này.

- Đều là vật quý giá, các ngươi chuyển chậm chút, cái này buông xuống, để ta!

Hán tử ở phía trước chỉ huy tiểu nhị chuyển đồ từ trên xe xuống, bên trong có rất nhiều hàng hóa, đều chở từ Cảnh Quốc tới.

Về mặt kinh tế và quân sự, Cảnh Quốc tuy ở sau Tề Quốc một bậc, duy chỉ có trào lưu là dẫn trước, là đối tượng của tất cả quốc gia xung quanh tìm kiếm bao gồm cả Tề Quốc.

Như Ý Lộ, nước hoa, xà phòng, áo yếm nữ tử, những thứ này đều là đồ vật lưu hành trong Cảnh Quốc, tại Tề Quốc cũng rất được hoan nghênh, không biết có bao nhiêu thương nhân vận chuyển những vật này từ Cảnh Quốc đến Tề Quốc liền trở nên giàu có.

Nếu lão hoàng đế thấy cảnh này, hẳn sẽ rất vui mừng, ở một số phương diện, Cảnh Quốc vô tri vô giác ảnh hưởng đến khá nhiều các quốc gia xung quanh.

Hán tử kia nhắc nhở.

- Đặt cái này ở nơi bắt mắt nhất, cẩn thận một chút, con ngựa này có giá tám ngàn lượng bạc, nếu bị đụng hư cho dù đem các ngươi bán đi cũng không bồi thường nổi.

Lý Dịch thấy hắn lấy một đồ vật từ trong hộp ra, bày ở nơi vừa mới bước vào cửa hàng có thể nhìn thấy, không khỏi ngẩn người.

Sau một lát, hắn chậm rãi đi qua, hỏi.

- Lâm cô nương, con ngựa này do các ngươi mua từ Cảnh Quốc?

Lâm Uyển Như liếc nhìn hắn, từ tốn nói.

- Cái này gọi Mã Đạp Phi Yến.

Lý Dịch đương nhiên biết con ngựa này gọi Mã Đạp Phi Yến, bốn chữ trên cái bệ do hắn tự mình làm khuôn mẫu, vị Lâm cô nương này đối với hắn vàd Liễu nhị tiểu thư không tệ, để cho nàng dùng tám ngàn lượng mua một vật như thế…Lý Dịch hơi băn khoăn.

Tình cảnh nàng ở trong Lâm phủ vốn không tốt lắm, đợi đến lưu ly rẻ như pha lê, chẳng phải sẽ bị mấy người kia chỉ trích?

Làm một người tri ân đồ báo, về sau nên nhắc nhở nàng một chút, thứ này vẫn nên mau chóng chuyển tay, đừng để ôm hàng, không nên không nên.

Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ của vị Lâm cô nương trước mắt, có thể thấy được tâm trạng không được tốt, còn nhiều thời gian, đợi qua ít ngày rồi nói cho nàng cũng không sao.

- Cô nương kia còn đang bị thương.

Nàng bỗng nhiên mở miệng, Lý Dịch nghi ngờ quay đầu, không biết nàng có ý gì.

Lâm Uyển Như liếc hắn một chút, sắc mặt hơi không bình thường, nói.

- Mấy ngày nay, các ngươi tốt nhất nên kiềm chế một chút.

- Kiềm chế, kiềm chế cái gì?

Lý Dịch nghi ngờ hỏi.

Lâm Uyển Như lần này lại không trả lời, trực tiếp quay đầu rời đi.

- Thật kỳ lạ.

Lý Dịch nhìn thấy nàng vội vàng rời đi, lắc đầu, đi qua hỏi hán tử.

- Lâm đại ca, hiệu cầm đồ cách nơi này gần nhất ở đâu?

- Hiệu cầm đồ?

Hán tử nghi ngờ hỏi lại.

- Ngươi hỏi hiệu cầm đồ làm gì?

- Nếu không có tiền thì nói một tiếng, ta có thể lấy cho ngươi một ít.

Lý Dịch lắc đầu.

- Trên người có vài đồ vật không dùng, muốn cầm lấy tiền.

- Cũng được.

Đại hán gật đầu, chỉ một hướng, nói.

- Hiệu cầm đồ cách nơi này khá xa, ngươi từ nơi này đi lên phía trước, nhìn thấy đám mây kia không, đi đến phía dưới đám mây, lại rẽ phải đi vào một con đường, sau đó lại xoay trái, đại khái cần đi qua hai con đường nữa, sau đó, sau đó...

Đại hán gãi đầu một cái, nói.

- Ta chỉ nhớ được như vậy, tới đó, ngươi lại tìm người khác hỏi đi.

——

Cách chỉ đường thật “đáng tin”, có thể tìm tới hiệu cầm đồ, Lý Dịch cảm thấy rất đang tự hào về phương diện định vị phương hướng của mình.

Hắn nhìn thấy lối vào cửa hàng dựng thẳng ba chữ to “Hiệu Cầm Đồ”, nhấc chân đi vào.


Bạn cần đăng nhập để bình luận