Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1090: Ly Biệt



Chương 1090: Ly Biệt

Chương 1090: Ly Biệt



Mua cho Thọ Ninh một viên kẹo đường, Lý Dịch phát hiện ánh mắt Bạch Tố nhìn hắn có chút kỳ quái.

Giống như đang nhìn một tên cầm thú.

Trong lòng hắn thầm nghĩ tuy ngực nàng đã lớn hơn, nhưng ánh mắt vẫn nhỏ như vậy, không phải chỉ mua cho Thọ Ninh mà không mua cho nàng thôi sao.

Sau đó hắn lại mua một xiên kẹo đưa cho nàng, tạo hình là một nữ nhân ngực lớn, mang ngụ ý tốt đẹp và chúc phúc.

Sau khi ông lão bán kẹo đường biết hắn không phải thổi kẹo đường đồng hành, tâm tình rõ ràng tăng vọt lên, kiên trì không thu tiền hắn. Chỉ có vài đồng lẻ, Lý Dịch cũng không cố chấp.

Trên tay Thọ Ninh cầm kẹo đường, cho đến khi đã trở về đến nhà vẫn không nỡ ăn. Bạch Tố cũng không nỡ ăn, nhìn kẹo đường trong tay, biểu lộ có chút hâm mộ.

Lý Dịch đưa Thọ Ninh vào phòng, đặt ở trên giường, hỏi:

- Ngày hôm nay muốn ăn cái gì? Ta làm cho ngươi.

Nàng xòe bàn tay ra đếm một chút, nói.

- Muốn ăn tôm cay, cá hấp, sườn nướng, còn có cánh tiên sinh nấu.

Đợi đến trời sáng, Lý Hiên và nàng đều phải lên đường hồi kinh. Trước khi đó, Lý Dịch muốn thỏa mãn tất cả yêu cầu hắn có thể hoàn

thành của nàng.

Lý Dịch đi ra khỏi cửa phòng, Thọ Ninh ngồi trên giường một lát, sau đó nhảy xuống, đeo giày, tìm đông ngó tây trong phòng. Sau một hồi lâu, nàng tìm được một hộp gấm liền đem xiên kẹo đường kia cẩn thận bỏ vào.

Bạch Tổ đứng ở ngoài cửa, chăm chú ngắm nghía xiên kẹo trong tay rất lâu, trên mặt hiện ra tia ghen ghét, cắn một cái liền nuốt kẹo vào trong bụng.

- Ta sẽ còn quay lại.

Lý Hiên đứng ở cửa vương phủ, vẻ mặt trịnh trọng nói.

Vùng đất hỗn loạn là một chỗ tốt, để riêng cho Lý Dịch xây Cơ quan bí mật. Trước kia hắn muốn xây viên khoa học ở nơi này nhất, hiện tại, viện khoa học trong mắt hắn đã lui xuống vị trí thứ hai.

Hắn nhìn Lý Dịch hỏi:

- Thọ Ninh đâu?

Bạch Tổ lên tiếng:

- Ở trong phòng.

Lý Hiển thở dài, nói:

- Nếu có thể ở thêm mấy tháng thì thật tốt.

Lý Dịch nhìn chân hắn, Lý Hiên liền có cảm giác khó tả đến toàn thân phát lạnh, run rẩy một cái.

Lý Dịch lại nhìn hắn, lắc đầu nói.

- Các người đi trước đi, chờ ở cửa thành, một lát nữa ta đưa nàng tới.

Trong phòng, Thọ Ninh một chân còn quấn băng gạc trắng noãn, nhìn thấy Lý Dịch đến liền thấp giọng gọi một câu.

- Tiên sinh.

Lý Dịch đi đến trước giường, đưa lưng về phía nàng, ngồi xổm người xuống, nói:

- Bọn họ đi trước rồi, để ta cõng ngươi đến cửa thành.

- Đợi một lát, ta còn có đồ muốn mang theo.

Biết được tiên sinh sẽ Cõng nàng đến cửa thành, Thọ Ninh có vẻ hơi cao hứng, vội vàng nhảy xuống giường, chân trần chạy đến bên cạnh tủ đựng đồ, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ.

Lý Dịch giả vờ không nhìn thấy. Nàng cũng giả vờ không nhìn thấy Lý Dịch giả vờ không nhìn thấy, cầm cái hộp gấm kia chạy tới, mang giày, ghé vào trên lưng hắn.

Từ Vương phủ đến cổng thành có hai con đường, Lý Dịch chọn đường xa hơn, hắn muốn nhiều quấn một vòng lớn. Bạch Tố vốn dĩ muốn theo bên cạnh bọn họ nhưng bị Từ lão ngăn lại.

Lão khinh bỉ liếc nàng.

- Nữ oa oa, không có ánh mắt.

Bạch Tố cúi đầu không nói lại câu nào. Nếu ở cùng Cảnh vương, nàng còn có thể cãi hai câu, trừng vài lần, nhưng lại không dám phát cáu với lão đầu từ trước mắt này.

Bởi vì Cảnh vương đánh không lại nàng, còn mười nàng cũng đánh không lại ông lão này.

Thọ Ninh tính tình hoạt bát, trước kia luôn giống như một con chim nhỏ líu ríu không ngừng bên cạnh hắn. Bây giờ nàng lớn lên, tuy trở nên luôn ôn nhu nhỏ nhẹ nhưng vẫn là một bộ dạng nói không hết chuyện.

Nàng hận không thể kể cho Lý Dịch tất cả chuyện xảy ra trong Kinh Đô từ sau khi hắn rời khỏi.

Ví dụ như người được tất cả văn quan võ tướng trong triều mong muốn giữ gìn mối quan hệ tốt, Lý Hàn, lại luôn bị một tiểu cô nương tên Đoan Ngọ ghét bỏ. Hắn thậm chí còn dùng thân phận viện trưởng, lấy việc không thể tốt nghiệp ra uy hiếp để ép buộc một đệ tử viện toán học truyền tin tình báo cho hắn. Lý do rất đơn giản, muội muội của tên học sinh đó là bạn tốt của Đoan Ngọ...

Còn có một vị trọng thần nào đó trong triều bởi vì không chịu nổi bà vợ cọp cái trong nhà liền chạy đến hội liên hợp phụ nữ tố cáo, lên án vợ cọp cái thường xuyên sử dụng bạo lực đối với hắn.

Những chuyện lý thú như thế, nàng cùng Lý Dịch nói vài tháng cũng không hết.

Đường dài đến mấy cũng có điểm kết thúc. Lý Dịch không biết đi vòng qua mấy con phố, bao nhiêu ngõ hẻm, cuối cùng vẫn đi tới cửa

thành.

- Tiên sinh.

Thọ Ninh bỗng nhiên gọi một tiếng.

- Ù.

Lý Dịch theo thói quen khẽ quay đầu, như vậy có thể nghe rõ ràng hơn một chút.

Bờ môi mềm mại của thiếu nữ ngay lập tức đặt vào trên mặt hắn. Thọ Ninh từ trên lưng hắn nhảy xuống, phất tay, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười.

- Tiên sinh, hẹn gặp lại.

Nàng chạy về hướng của thành, được ba bước thì quay lại nói.

Lý Dịch tự mình tiến đội xe gần trăm người ra ngoài thành, thiếu nữ liên tục vẫy tay với hắn ở xe ngựa dẫn đầu đã nhìn không thấy nữa

rồi.

Hắn đứng tại chỗ nhìn theo khá lâu, cho đến khi bóng dáng cuối cùng cũng không thấy.

Vĩnh Ninh đứng bên cạnh hắn, nắm tay hắn, hỏi.

- Ca ca, lúc nào hoàng tỷ quay lại thăm chúng ta?

- Lý dịch ngẫm nghĩ, nói.

- Đợi đến sang năm đi.

Trên mặt Vĩnh Ninh tươi cười, nói.

- Sang năm, sang năm ta đã sẽ được mười tuổi. Hoàng tử nói đợi khi ta mười tuổi sẽ cho ta một lễ vật lớn đó.

Lý Dịch nắm tay nàng, đi về phía trong cửa thành.

Khi vào trong thành, Lý Dịch nhìn mặt trời nóng bỏng trên đỉnh đầu, nói.

- Tâm Di về chuẩn bị một vài đồ dùng đi, sáng mai ta muốn dẫn các ngươi lên núi đi săn.

- Được được.

Tiểu cô nương vô cùng cao hứng, âm thanh trong trẻo:

- Phương bá bá nói lần sau muốn dẫn ta và Đoan Nhi lên núi bắt thỏ.

Võ Quốc, Hoàng Đô, bên trong hoàng cung.

Mặt trời nóng bỏng thiêu đốt mặt đất, sóng nhiệt không ngừng chiếu xuống, một tên thái giám từ cửa cung đi ngang qua cả hoàng cung, khi chạy đến trước điện toàn thân đã ướt nhẹp mồ hôi.

Hắn không có thời gian lau mồ hôi trên mặt, càng không có thời gian chỉnh đốn trang phục, đi đến trước cửa đại điện, đẩy cửa bước vào.

Hắn cung kính đứng trong điện, nói.

- Bệ hạ, có tin cấp báo từ Thương Châu.

Bên trong đại điện, trừ người thanh niên ngồi trên cao còn có vài vị khác ở dưới.

Một vị tướng áo xanh ôm quyền nói.

- Bệ hạ, trong ba tháng trở lại đây, phía tây bắc có thêm ba Châu tạo phản. Chỉ có điều thực lực bọn chúng cũng không mạnh, Thành tướng quân đã xuất quân trấn áp, rất nhanh sẽ truyền đến tin chiến thắng.

Thanh niên gật đầu, lúc này mới nhìn tên thái giám kia, hỏi:

- Chuyện gì?

Thái giám quỳ xuống đất, nói.

- Bầm bệ hạ, Thương Châu cấp báo, nói là, nói là một tháng trước Tĩnh Vương điện hạ bị người ám sát, đã, đã chết trẻ.

Thanh niên nắm thật chặt nắm tay, sau đó lại buông ra, trầm mặt hỏi.

- Ngươi nói gì? Tĩnh Vương bị ám sát mất mạng?

- Là tin tức Thương Châu truyền tới. Việc Tĩnh Vương chết trẻ, người trong Thương Châu đều biết.

- Tra!

Thanh niên mặt trầm như nước, âm thanh lạnh lùng nói:

- Điều tra thật nghiêm cho trẫm, tróc nã quy án ác đồ ám sát Tĩnh Vương. Trẫm muốn hắn tru di cửu tộc! Không, thập tộc!

- Bành Dũng, việc này giao cho ngươi. Nếu bắt không được người, không cần quay lại gặp trẫm!

- Tuân lệnh!

Tướng lĩnh áo xanh lập tức chắp tay ôm quyền, chậm rãi lui ra.

Đến khi trong điện chỉ còn một mình thanh niên kia, hắn chậm rãi ngồi xuống, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.

Hắn xoay người, một bàn tay khô gầy bóp lấy cổ hắn.

- Hoàng, hoàng thúc công.

Hắn bị người kia bóp Cổ nâng lên cao, sắc mặt đỏ ứng, khó nhọc nói:

- Ngươi...

Đối diện hắn, lão giả mắt đầy tơ máu, cắn răng nói.

- Súc sinh! Ngươi còn có chút nhân tính nào hay không?

Bàn tay hắn tăng thêm lực, sắc mặt thanh niên càng đỏ lên.

Không biết qua bao lâu, lão nhân mới buông tay, bỗng nhiên tung lên một chưởng, thanh niên kia té ngã trên đất, che lấy cổ, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Lão giả nhìn hắn, không chút che giấu sát ý trong mắt, âm trầm nói:

- Nếu không phải người tàn sát tôn thất Dương thị đến hầu như không còn, chỉ để lại hai người chúng ta, thì hôm nay lão phu đã nhất định phải đưa người xuống gặp phụ hoàng ngươi!

Thanh niên che lấy cỔ, bỗng nhiên cười, nói.

- Tàn sát hầu như không còn thì thế nào. Không phải còn có Hoàng thúc công à. Giết ta, ngài có thể tự mình làm Hoàng Đế mà. Hẳn là ngài sợ tuổi tác lớn không sinh được hài tử, để cho hoàng triều Dương thị không có người thừa kế đi!

Lão giả một chân đá lên người hắn, thanh niên lập tức văng xa mấy trượng trong điện, khóe miệng tràn ra máu tươi, trên mặt lại là nụ cười điên cuồng.

- Người điên, ngươi cái tên điên này!

Lão giả nhìn hắn, cả giận nói.

- Ngươi thật sự cho rằng lão phu không dám giết ngươi?

- Ngươi đương nhiên không dám!

Thanh niên kia vịn cây cột chậm rãi đứng lên, mỉa mai hỏi:

- Hoàng tộc Dương thị trừ ta và người ra đã không còn đàn ông. Ngươi giết ta, người nào làm Hoàng Đế, vị muội muội đáng thương kia

của ta sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận