Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 648: Lý Gia Thay Đổi!



Chương 648: Lý Gia Thay Đổi!

----------------------

- Tề Quốc.

Đạo cô trung niên không quay đầu lại chỉ thản nhiên nói một câu.

- Tề Quốc?

Khuôn mặt Lý Dịch bỗng biến sắc, nơi mà hiện tại hắn muốn đi nhất là trong nhà, người hắn muốn gặp nhất chính là Như Nghi, không phải Tề Quốc gì đó, cũng không muốn ở chỗ này nói những lời vô nghĩa cùng vị đạo cô này!

Như Nghi mang thai, họ có hài tử, Như Nghi sẽ không bao giờ lại có khúc mắc bởi vì chuyện này, đây là chuyện khiến hắn vui vẻ nhất kể từ sau khi đi vào thế giới này, con mẹ nó đạo cô này, con mẹ nó Tề Quốc!

Nếu như không phải vì nàng hiện điểm huyệt nói, nếu như đạo cô này không phải cao thủ Tông Sư, hiện tại hắn đã sớm vội vã trở về rồi.

- Thả ta xuống, ta muốn về nhà!

Lý Dịch nhìn nàng nói:

- Ngươi muốn gì cứ việc nói thẳng, có thể cho ngươi sẽ cho ngươi, bạc à, ngươi muốn bao nhiêu.

Đạo cô tiếp tục đi tới, không mặn không nhạt hỏi một câu:

- Những ngày gần đây, kinh đô xuất hiện đóng lưu ly, tất cả đều do ngươi làm ra?

- Ngươi muốn lưu ly?

Lý Dịch kinh ngạc, nói:

- Ngươi muốn lưu ly thì ngươi nói sớm một chút, như vậy đi, ngươi để cho ta trở về, ta nói phương pháp chế tác lưu ly cho ngươi, ngươi cầm đem tới Tề Quốc hay tới Triệu Quốc để bán, hoặc làm gì đều được, nếu như ngươi không tin, có thể trở về cùng ta.

Lưu ly lập tức sẽ biến thành thủy tinh không đáng tiền, đạo cô nay cho dù biết phương pháp nung cũng vô dụng, huống chi, một khi về đến trong nhà, người nào cướp của người nào còn chưa chắc chắn đâu!

Đạo cô kia quay đầu nhìn một chút:

- Nếu như thứ mà ta muốn chính là ngươi?

Lý Dịch đột nhiên cảm giác được xung quanh có một trận gió lạnh quỷ dị thổi qua.

- Nói như vậy, ngươi nhất quyết sẽ không thả ta trở về?

- Ngươi phải đi cùng ta chuyến này.

Đạo cô kia nhìn hắn, nói:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi, ít thì một đến hai năm, nhiều thì ba đến năm năm, ta sẽ thả ngươi, cho đến lúc đó, chỉ cần ngươi nguyện ý, không chỉ có thể hưởng dụng vinh hoa phú quý không hết, thậm chí còn có thể dưới một người trên vạn người.

Loại tẩy não bán hàng đa cấp cấp thấp này, Lý Dịch cúi đầu thầm chửi một câu:

- Fu*k you!

- Ngươi nói cái gì?

- Không đi không được?

- Không đi không được.

- Ta có thể viết phong thư đưa trở về sao?

Ba ngày sau.

- Thiên Võng bên kia truyền đến tin tức, nói rằng hôm nay có người từng nhìn thấy đại nhân cùng một vị đạo cô xuất hiện bên ngoài kinh thành.

- Lúc ấy đại nhân ngồi trên lưng ngựa, hai người đi thẳng về hướng tây.

- Thân phận của đạo cô kia cũng đã tra được, là thủ lĩnh của một giáo phái nào đó, được xưng “Thiên Hậu nương nương”.

- Nàng đã từng tham gia qua đại hội anh hùng, thực lực được đánh giá là: Tông Sư.

- Trước mắt chỉ có thể xác định họ đi thẳng về hướng tây, không rõ tung tích cụ thể.

Tốc độ nói của Lữ Lạc nhanh chóng, đem tin tức mà Thiên Võng bên kia vừa rồi truyền đến sau khi chỉnh lý cẩn thận, lập tức phản hồi ra ngoài.

- Là nàng? Tại sao nàng lại muốn bắt tướng công đi?

Như Nghi cau mày,

- Ta lập tức đuổi theo họ!

- Con đi đâu?

Lão phu nhân một tay níu nàng lại, nói:

- Con đang mang thai, lại là thân nữ nhân, con có thể đi nơi nào? Ta bây giờ lập tức phái người tiến cung bẩm báo chuyện này bệ hạ, bệ hạ chắc chắn sẽ phái người truy tìm.

- Không cần.

Như Nghi lắc đầu, lão phu nhân đương nhiên không biết đạo cô kia kinh khủng như thế nào.

Lão phu nhân lắc đầu liên tục, nói:

- Không được, tuyệt đối không được, nếu như con xảy ra chuyện gì không hay, Dịch nhi trở về, ta làm sao bàn giao cho hắn?

- Đều tại ta, đều tại ta!

Lão Phương ngồi chồm hổm trên mặt đất, nắm lấy tóc mình, hai mắt đỏ như máu.

Như Nghi liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu.

- Phương đại thúc đừng như vậy, đạo cô kia có thực lực Tông Sư trở lên, tất cả hộ vệ cộng lại cũng không phải đối thủ của nàng.

- Yên tâm đi, tiểu tử kia rất cơ trí, Tiểu Nghi cùng vị huynh đệ này thì trong nhà tĩnh dưỡng đi, lão phu tự mình đi một chuyến.

Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Nhị Thúc Công chắp tay sau lưng, thảnh thơi đi tới.

- Ngươi, ngươi đi đâu?

Lão phu nhân nghi ngờ hỏi.

Liễu nhị tiểu thư lắc đầu nói:

- Không được, sau này tỷ tỷ không thể động thủ với người khác, nếu mà Nhị Thúc Công rời đi, trong nhà làm sao bây giờ?

Lão nhân gia nhíu mày.

- Thật phiền phức.

Gần đây, khách không mời mà đến vụng trộm tới nhà “bái phỏng” ngày càng nhiều, thực lực cũng ngày càng mạnh, không thủ đoạn nào không dùng, sau này Như Nghi không thể động thủ với người khác, nếu như hắn đi, chỉ bằng những hộ vệ của Lý gia kia, bao gồm cả những cao thủ phổ thông trên ý nghĩa đó, cũng không thể cam đoan sẽ không xảy sơ suất gì, chuyện này còn thật khiến người ta đau đầu.

- Ta đi.

Liễu nhị tiểu thư nắm chặt kiếm nói.

- Không được.

Như Nghi từ chối.

- Muội không phải đối thủ của vị đạo cô kia.

- Ta sẽ tùy cơ ứng biến.

- Không thể!

Ngoài cửa Lý phủ, hạ nhân Lý gia nhìn vị lão giả xa lạ đứng ở cửa, hỏi:

- Xin hỏi ngài tìm ai?

Lão giả tuy hơi nhếch nhác, nhưng ngày bình thường người có thể tới Bá Tước phủ, đều là nhân vật tai to mặt lớn tại kinh thành, cho nên họ cũng không dám trông mặt mà bắt hình dong.

- Giết một Bá Tước nho nhỏ, nếu không phải gần đây lão phu thiếu tiền tiêu, sẽ không dám làm cái chuyện cẩu thí xúi quẩy này.

Lão giả dơ bẩn cầm một cái gì đó màu ngà sữa ném vào trong miệng, nói:

- Bá Tước Trường An Lý Dịch ở bên trong không?

Hắn tuy là Tông Sư, nhưng Tông Sư cũng không phải không dính khói lửa trần gian, cũng phải ăn cơm uống nước, tuy nhiên so với loại tiểu nhị sát thủ, chuyện này truyền đi tất nhiên sẽ vô cùng mất mặt, nhưng ngày thường hắn làm sao sẽ để ý qua loại chuyện này?

Lần này nhận sự nhờ vả của một người trẻ tuổi từng hơi dính dáng đến gia tộc, lấy tính mạng của vị Lý Bá Tước này, thù lao mười vạn lượng bạc.

Hạ nhân Lý gia trung thực nói:

- Không có.

Lão giả dơ bẩn kinh ngạc, hỏi:

- Đi nơi nào?

- Ra ngoài, còn chưa có trở lại.

Lão giả nhíu mày, nói:

- Đã như vậy, lão phu ở chỗ này chờ hắn trở về.

Lão giả vừa dứt lời, hạ nhân kia chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó bất lực tê liệt ngã trên mặt đất.

- Coi như các ngươi gặp may mắn, mười vạn lượng bạc chỉ mua một cái mạng, nói một mạng thì một mạng, lão phu là người rất coi trọng chữ tín.

Lão giả dơ bẩn thì thào một câu, đánh ngất xỉu mấy tên nha hoàn cùng hạ nhân, mấy tên hộ vệ cũng bị hắn tiện tay thu thập hết, nghe được giọng nói truyền đến từ bên trong sân nhỏ, hắn nhanh chân đi vào.

- Lão phu chỉ giết...

Lão giả dơ bẩn mới chỉ nói được nửa câu, nhìn thấy mấy bóng người đứng trong nội viện, sắc mặt nháy mắt kinh ngạc, lập tức khom người cực thấp, nói:

- Thật xin lỗi, đi nhầm, khụ, khụ.

Nói xong xoay người rời đi, gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng, bởi vì quá khẩn trương, viên kẹo vừa rồi kẹt ở trong cổ họng, cũng không dám lập tức nuốt xuống.

- Quay lại.

Một giọng nói già nua từ phía sau truyền đến, lão giả dơ bẩn dừng lại bước chân, xoay người, phù một tiếng quỳ trên mặt đất.

- Vãn bối có mắt như mù, xin tiền bối tha mạng!

Giọng nói của hắn run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

- Không tệ.

Lão nhân gia cúi đầu nhìn hắn, hài lòng gật đầu, nói:

- Đứng lên đi, có chuyện gì thì nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận