Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 838: Để Tằng Cô Nương Qua Cửa Đi




Chương 838: Để Tằng Cô Nương Qua Cửa Đi





----------------------

Ngoài cửa, hai tiểu nha hoàn đều nắm thật chặt nắm đấm, dò xét một chút, sau đó dán lỗ tai lên cửa, bất kỳ người nào có biểu hiện bất thường dù nhỏ nhất liền lập tức xông vào.

Bầu không khí trong phòng lại khá hài hòa.

Tằng Túy Mặc nhìn hài tử trong tã lót, cười nói.

- Đứa nhỏ này, lớn lên sẽ giống Lý phu nhân.

Trên mặt Như Nghi thủy chung chứa lấy ý cười, cúi đầu nhìn.

- Vẫn nên giống tướng công nhiều hơn một chút.

Tằng Túy Mặc cúi đầu xuống, thấy được hai con mắt của tiểu gia hỏa trong ngực nàng linh lợi nhìn loạn bốn phía, nói.

- Con mắt giống Lý phu nhân, cái mũi thì giống hắn.

Như Nghi nhìn nàng, bỗng nhiên vươn tay, hỏi.

- Cô nương muốn ôm nó một chút không?

Tằng Túy Mặc kinh ngạc, sau đó có chút khó tin mở miệng.

- Ta… Ta có thể chứ?

- Đương nhiên có thể.

Như Nghi cười đưa tã lót tới.

Tằng Túy Mặc cẩn thận tiếp nhận, con mắt tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm nàng, sau đó cố gắng giơ tay lên, đụng vào hình thêu con bướm trên ngực nàng.

Như Nghi có chút ngoài ý muốn.

- Bình thường đứa nhỏ này sợ người lạ, được người khác ôm, nó sẽ khóc rống không ngừng, hôm nay ngược lại kỳ quái, nhìn thấy cô nương, không ngờ một chút cũng không sợ.

Tằng Túy Mặc cười kích thích ngón tay tiểu gia hỏa, nói:

- Có khả năng là ta được lòng hài tử, trước kia lúc ở Quần Ngọc Viện, có một vị tỷ muội gạt ma ma sinh con, người khác ôm nó đều khóc, cũng chỉ có...

Nàng chỉ nói một nửa, thanh âm liền dần nhỏ lại, đồng thời cúi đầu xuống, cẩn thận đưa tã lót trả về, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt lại khôi phục nụ cười, nói.

- Tốt, thời gian cũng không còn sớm, đến lúc ta phải về.

Như Nghi đứng dậy, nói.

- Ta tiễn cô nương.

- Không cần, không cần.

Tằng Túy Mặc liên tục khoát tay.

- Ta tự đi là được rồi, phu nhân nghỉ ngơi đi.

- Tiểu Hoàn, tới trông coi Đoan Nhi, ta đi ra ngoài một chút.

Như Nghi hướng tới cửa nói một câu, sau đó nhìn Tằng Túy Mặc, cười nói:

- Thân thể ta đã sớm không có gì đáng ngại, đi thôi.

- Cô gia lần này đi vội vã như vậy?

Lão Phương chắp tay sau lưng, tản bộ đến trước cửa phủ, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, theo thói quen phất tay:

- Trùng hợp như vậy, Tằng cô nương, ra ngoài, cô gia ở bên trong.

Nói xong cũng sững sờ một chút, ngẩng đầu nhìn sang, lúc nhìn thấy hai chữ “Lý phủ” thật to, con mắt tròn xoe trừng lớn.

Ánh mắt lần nữa trông qua, mới phát hiện không chỉ có một bóng người quen thuộc.

- Tằng cô nương, đại tiểu thư.

Vừa mở miệng đã gây họa, tự vỗ miệng mình một cái, vội vàng sửa lời.

- Đại tiểu thư, Tằng cô nương, trùng hợp như vậy, các ngươi đều ra ngoài?

Như Nghi nhìn hắn, hơi kinh ngạc mở miệng.

- Phương đại thúc!

- Ai nha, mặt trời hôm nay.

Lão Phương mới ngẩng đầu, nhìn lên mây đen xám xịt tràn đầy trên bầu trời trong ngày mùa đông, lẩm bẩm nói.

- Sao lại không thấy đâu?

- Lão Từ, lão Từ?

Lần thứ ba Lý Dịch vén rèm xe lên, nhìn thấy lão giả dơ bẩn vẫn nhắm mắt, có chút không yên lòng hỏi.

- Bộ dạng ngươi thế này, có thể đánh xe không?

Lão giả dơ bẩn nhàn nhạt mở miệng.

- Yên tâm, lão phu không cần nhìn, như vẫn thấy rất rõ ràng hơn so với những người khác.

Lý Dịch vẫn còn có chút không yên tâm, dứt khoát vén rèm xe lên ngồi ở bên ngoài, nhìn hắn, kinh ngạc nói.

- Nếu như ta nhớ không lầm, trước kia Từ lão không phải nói như thế?

- Liễu tiền bối dạy.

Lý Dịch phát hiện, sau khi trở về từ Tề Quốc, lão giả dơ bẩn ngày càng thay đổi trở nên kiệm lời như vàng.

Rất nhanh hắn đã hiểu, Liễu tiền bối nói Nhị Thúc Công, có chút không hiểu lời hắn nói, hỏi:

- Nhắm mắt lại có tác dụng gì?

- Con mắt không nhìn thấy, tâm mới có thể nhìn rõ ràng hơn.

Lão giả dơ bẩn nhắm mắt lại, nói:

- Cảnh giới của ngươi vẫn còn quá thấp, nghe không hiểu cũng là chuyện bình thường.

Lý Dịch ngẫm lại, hỏi:

- Không biết Từ Lão có nghe đến tên Tạ Tốn chưa?

Lão giả dơ bẩn đột nhiên mở mắt ra, hỏi:

- Ngươi cũng biết Tạ Tốn?

- Khục, có biết một chút.

Lý Dịch biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, vội ho một tiếng nói.

Lão giả dơ bẩn gật đầu, nói:

- Cũng đúng, tuy Tạ Tốn là tiền bối võ lâm của trăm năm trước, nhưng có khả năng Liễu tiền bối từng nói qua với ngươi.

Lý Dịch gật đầu, hỏi:

- Từ Lão có biết, con mắt Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn tại sao lại mù không?

- Không biết, chuyện này Liễu tiền bối không nói, chẳng lẽ ngươi biết?

Lý Dịch lần nữa gật đầu.

- Đương nhiên, có điều việc này nói rất dài dòng.

Lão giả dơ bẩn ngồi thẳng lên, liên tục khoát tay.

- Không vội, ngươi cứ từ từ nói.

Mới bắt đầu giảng cố sự của Tạ Sư Vương thì đã đến cửa nhà, lão giả dơ bẩn có chút thất vọng, Lý Dịch đành phải cùng hắn ước định, lần sau lúc ra khỏi nhà lại nói.

Hắn nhảy xuống xe ngựa, nhìn thấy một chiếc xe ngựa biến mất tại chỗ ngoặt khác, mới nghi hoặc lắc đầu, bước vào phủ.

Trong phòng, Như Nghi vừa mới dỗ hài tử ngủ xong, Lý Dịch đi tới, nhìn một chút, hồ nghi nói.

- Tiểu Hoàn làm sao, ấp a ấp úng, giống như có chuyện muốn nói, hỏi nhưng nàng lại không nói một chữ, có phải giữa trưa nương tử không đi nghỉ ngơi, nên không cho nàng nói thật?

- Nào có, lúc giữa trưa thiếp thân ngủ rất ngon đây.

Như Nghi giúp tiểu gia hỏa dịch tốt góc tả, mới nói.

Lý Dịch nhìn nàng nói:

- Nương tử đừng gạt ta nha, ta còn có thể hỏi người khác.

- Đang yên lành thiếp thân lừa gạt tướng công làm gì?

Như Nghi lắc đầu, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, nói.

- Tướng công vừa rồi không ở đây nghe Đoan Nhi gọi thiếp thân một tiếng “Nương” đâu, vụ đánh cược buổi sáng kia, là tướng công thua.

Lý Dịch trừng to mắt nhìn nàng, hài tử chỉ mới một tháng, trừ lúc khóc phát ra âm thanh rất lớn, ngay cả âm tiết đơn giản cũng không phát ra được, sao có thể kêu “Nương”?

Lý Dịch lắc đầu.

- Tướng công nhà nàng đọc sách rất nhiều, Đoan Nhi muốn kêu chữ “Nương” này ít nhất cũng phải qua thêm mấy tháng nữa, nương tử lừa gạt không được ta.

Như Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói.

- Nói như vậy, tướng công không tin thiếp?

- Ta!

Lý Dịch há miệng nói một chữ, phát hiện đây căn bản là một lựa chọn rất khó.

Hài tử còn nhỏ như vậy, trừ phi là yêu nghiệt, nếu không thì không thể nào phát ra được âm tiết có độ khó cao, hài tử nhà mình có phải yêu nghiệt hay không, Lý Dịch còn có thể phân rõ.

Nhưng hắn có thể hoài nghi Như Nghi nói chuyện sao?

Hiển nhiên không thể.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chân tướng vẫn là chân tướng, nó sẽ không chuyển di hay thay đổi theo bất kỳ ý chí của kẻ nào, chân tướng có thể sẽ đến trễ, nhưng vĩnh viễn sẽ không biến mất, đây là điều hắn dạy cho Lưu Nhất Thủ.

Một bên là sự thật, chân tướng, một bên khác là Như Nghi, lựa chọn này quả thực không hề đơn giản.

Lý Dịch gật đầu, có chút tiếc nuối nói.

- Nói như thế thì ta thật sự đã thua.

Ở trong lòng hắn thở dài một hơi, tỷ muội chung quy vẫn là tỷ muội, thì ra một chiêu này, không chỉ Liễu nhị tiểu thư biết dùng mà ngay cả Như Nghi cũng dùng.

Như Nghi cười nói.

- Tướng công còn nhớ, thiếp thân có thể hướng tướng công đề ra một yêu cầu.

- Đương nhiên, tướng công nhà nàng là người giữ lời, nếu như nương tử muốn sao trên trời, ta cũng sẽ để lão Phương hái nó xuống.

Như Nghi chưa bao giờ chủ động yêu cầu hắn việc gì, yêu cầu của nàng, hắn tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.

Lão Phương hẳn cũng sẽ không cự tuyệt.

- Như vậy...

Như Nghi đứng lên, nắm tay hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nghiêm túc nói:

- Tướng công, để Tằng cô nương qua cửa đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận