Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 935: Giữa Các Ngươi, Làm Sao?


Chương 935: Giữa Các Ngươi, Làm Sao?





----------------------

Đối với Thôi gia mà nói, chuyện phát sinh dưới mắt thật chỉ là mới bắt đầu.

Vẻn vẹn chuyện Thục Vương không phải con của hoàng đế tại thời đại này, ngay cả Thôi quý phi, cửu tộc Thôi gia đều xuống địa ngục, tuy sự thật còn chưa công bố, nhưng nhẹ nhất cũng là tội khi quân cướp đoạt chính quyền, nói nghiêm trọng một chút, không biết khi quân và cho đội nó xanh thì tội nào nặng hơn... nhưng dù tội nào cũng đều có liên quan đến Thôi gia, một cái đều không thoát.

Sắc mặt Trần Trùng biến ảo mấy lần, cuối cùng tái nhợt, nhìn Lý DỊch khom người nói:

-Đa tạ.

Lý Dịch gật đầu quay người đi vào Tằng phủ.

Túy Mặc nhìn thấy hắn tới vội vàng giấu kĩ áo cưới trong tay, Lý Dịch cũng không hỏi nhiều, áo cưới của nàng toàn bộ đều đã thêu tốt, cũng có thể đợi thêm một chút thời gian, không vội ngày một ngày hai.

Miệng vừa mới mở ra, chưa kịp nó một lời nào thì Lạc Thủy Thần Nũ đã ôm áo cưới đi vào chỉ ném lại một câu.

-Hai người cứ nói chuyện, ta vào vẽ tiếp làm bức họa kia cho xong.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng một chút, lại nhìn về phía Uyển Nhược Khanh, hỏi:

-Gần đây nàng làm sao vậy?

Uyên Nhược Khanh lắc đầu, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lý Dịch nhíu mày, gần đây Tằng cô nương có chút không bình thường.

Lần trước hắn tới, nàng nó thân thể nàng có chút không thoải mái, cần nghỉ ngơi, để Nhương Khanh cùng hắn nói chuyện phiến.

Lần trước nữa, nàng nó bụng nàng hơi đau, một mình trở về phòng nghỉ ngơi, để Nhương Khanh cùng hắn nói chuyện, nhưng Lý Dịch biết rõ, ngày đó cách ngày nàng bị đau còn một khoảng thời gian, chí ít còn nửa tháng.

Lần trước trước nữa, nàng nói hôm qua thức đêm thêu áo cưới, quá mệt mỏi muốn trở về phòng nghỉ ngơi, vẫn là Nhược Khanh cùng hắn nói chuyện.

Còn thêm những lần trước nữa.

Ví dụ quá nhiều, nhiều không kể xiết.

Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết.

Không phải... Chứng lo lắng tiền hôn nhân đó chứ?

Ngẫm lại khả năng này rất lớn, rất nhiều nữ tử trước khi kết hôn sẽ mắc loại bệnh này, bởi vì cái này thuộc về nhân tố nào đó đang tác quái lên tâm lý, người khác nhau sẽ biểu hiện ra triệu chứng bên ngoài khác nhau rất lớn.

Có lẽ, triệu chứng biểu hiện ra ngoài của nàng là trốn tránh?

Lý Dịch vỗ tay với Tiểu Thúy, đợi nàng đi tới mới mở miệng hỏi.

-Tiểu thư nhà các ngươi dạo đây có biểu hiện gì kỳ quái không?

-Không có nha.

Tiểu Thúy ngẫm lại xong lắc đầu nói.

-Giống như trước đây, không hề có chỗ nào kỳ quái cả.

Nói xong lại như nhớ tới cái gì đó vỗ đầu một cái nói.

-Hình như cũng có chuyện, tiểu thư những ngày gần đây đều ngủ trong phòng Nhược Khanh tỷ tỷ, rất lâu rồi không ngủ một mình.

Lý Dịch nhìn Uyển Nhược Khanh, nàng hơi hơi gật đầu nói.

-Nàng nói sắp phải dọn đi, bảo ta bồi bồi nàng nhiều hơn, không có chỗ nào kỳ quái.

LÝ Dịch bỗng nhiên nình nàng hỏi.

-Lúc nàng cùng muội ngủ chung có động tay động chân không?

-Động tay động chân gì?

Uyển Nhược Khanh nghi hoặc hỏi một câu, sau đó ngơ ngẩn mặt đỏ.

Tính tình Túy Mặc năng động, thích đùa giỡn trên giường, ngủ cũng không ngoan ngoãn, có lúc xác thực sẽ phát sinh một số việc khiến người ta mặt đỏ tới tai.

Thấy mặt nàng đỏ ửng, trong đầu Lý Dịch không khỏi hiện ra một số hình ảnh.

Sú đó sắc mặt hắn cũng có chút hồng lên, sau đó lại hơi trắng bệch.

Hắn quay đầu nhìn Uyển Nhược Khanh, sắc mặt phức tạp.

Đến cùng ai thích người nào, người nào dối người nào, người nào lại có lỗi với người nào... Không được, hắn phải cẩn thận chải chuốt một chút.

Những ngày gần đây Kinh Đô sóng gió rất lớn, nói là sóng lớn ngập trời cũng không đủ, một cơn sóng đập tới, cường đại như Thôi gia, Tần gia mặc dù không đến mức sụp đổ nhưng cũng lung lay sắp đổ, về phần môt số gia tộc nhỏ còn lại, dưới cơn sóng lớn này thì chính là cái xác không hồn.

Từ trước đến nay Trần gia rất gần với Thôi gia, chỉ là một đại tộc hơn kém Tần gia một bậc, nhưng trong cơn sóng gió này lại không nhận phải một tác động nào, thật sự là một chuyện kỳ lạ.

Lúc này, bên trong Trần gia, bầu không khí không hề nhẹ nhàng như mọi người tưởng tượng như vậy.

-Chỉ là bắt đầu, chỉ là bắt đầu.

Trần Khánh đi qua đi lại trong đại sảnh, trầm mặc một hồi lên tiếng.

-Nếu như đây chỉ là bắt đầu, vậy thì tới mức nào mới gọi là kết thúc?

Trần Trùng ngồi trên ghế, bình tĩnh hơn hắn nhiều.

Hắn ngẩng đầu nhìn bên ngoài nói.

-Có lẽ còn muốn tăng thêm Thục Vương, thậm chí vị trong cung kia, mới tính là kết thúc.

Trần Khánh bỗng nhiên quay đầu lại khó có thể tin được nói.

-Cái này làm sao có thể!

Trần Trùng lắc đầu nói:

-Nếu như đây vẫn chỉ là bắt đầu, như vậy lần này Trần gia vô luận như thế nào đều trốn không thoát.

Hắn nhìn Trần Khánh nói.

-Đến cùng Trần gia vẫn phải có một người đứng ra, ta không ở đây, huynh về sau phải chiếu cố tam muội cho tốt, nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì đi tìm hắn.

-Không được.

Trần Khánh chém như đinh đóng cột nói.

-Dù muốn đi cũng là ta đi, đệ ở lại chiếu cố tam muội, việc này cứ quyết định như vậy!

-Đại ca, huynh còn có hi vong.

Trần Trùng liếc hắm một cái nói.

-Quá khứ Trần gia cứ để một mình ta gánh đi.

Trần Khánh hoảng hốt lắc đầu.

-Không được, đây tuyệt đối không được.

-Đại ca, nhị ca.

Lúc hai người tranh chấp, một bóng người nhỏ yếu từ ngoài cửa đi vào.

Sắc mặt hai người thay đổi, đồng thời lên tiếng.

-Tam muộn, làm sao muội tới đây?

Trần Trùng đi tới vội hỏi thăm.

-Ta có chuyện quan trọng cần bàn với đại ca, muội đi về nghỉ trước đi.

Nữ tử tóc trắng như tuyết lắc đầu, trên mặt lại lộ ra nụ cười, ngữ khí kiên định nói.

-Ta cũng là người Trần gia, mặc kệ chuyện gì xảy ra, Diệp Ngọc cũng sẽ cùng đại ca nhị ca đối mặt.

Trần Trùng nhìn nàng, vỗ vỗ tay nàng, nhanh chân đi ra khỏi cửa.

-Thần có tội!

Trước một tòa cung điện ở hoàng cung, cấp sự trung Trần Trùng quỳ hoài không dậy, cao giọng nói.

Đang nằm trên giường, Cảnh Đế buông bản tấu trong tay xuống, có chút thất vọng lắc đầu:

-Việc này để Minh Châu xử lý đi.

Lý Đoan chín tháng đã có thể bò khắp nơi, cho đến khi trưởng công chúa đến, Lý Dịch còn đang không hề phiền toán một lần lại một lần bế hắn từ bên giường chuyển qua giữa giường, đợi đến sau khi hắn bò ra ngoài, lại lặp lại động tác này.

Lúc này nàng tới chắc chắn có việc quan trọng muốn bàn, Lý Dịch ôm tiểu gia hỏa vào đưa cho Như Ý, Lý Đoan lại vươn bàn tay nhỏ về phía Tiểu Hoàn.

Trong nhà nay, tiểu gia hỏa cũng giống như hoàng đế, nhưng hoàng đế cũng có người để sợ, người này chính là Liễu Như Ý.

Liễu nhị tiểu thư trời sinh có một loại năng lực chấn nhiếp, ngày bình thường khi nàng nhìn Lý Đoan, hắn tuyệt đối không dám khóc lớn đại náo hung hăng càn quấy.

-Tiểu hoàn, chúng ta ra ngoài.

Liễu nhị tiểu thư nhìn Tiểu Hoàn một chút, đứng dậy rời đi.

Tiểu Hoàn ôm Lý Đoan, nghe lời đi ra ngoài.

Lý Minh Châu đưa cho hắn một tấu chương nói ra.

-Nhìn cái này đi.

Lý Dịch mở tấu chương ra, sau khi nhìn kỹ càng một lần, cúi đầu xuống trầm giọng hỏi:

-Nếu như phán xử bình thường sẽ có kết quả gì?

-Chứng cứ phạm tội của Trần gia không ít.

Lý Minh Châu nhìn hắn nói.

-Tuy vẫn xem xét tới nhân tố Quốc Công Phủ, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nhất mạch một hệ, đàn ông lưu đày, nữ tử... Trở thành tiện tịch, gia nhập trường dạy nhạc kỹ.

Nàng nhìn Lý Dịch nói.

-Cho nên, ta tới hỏi ý ngươi một chút.

-Cái này có tính lấy quyền mưu tư không?

-Tính.

...

-Bất quá.

Nàng nhìn Lý Dịch nói:

-Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cực sẽ nghiêm trị, Trần Trùng tự thú, theo luật, cũng nên xét xử trí.

Lý Dịch biết lấy tính cách của nàng, làm ra quyết định này nhất định không dễ dàng, nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể nào nhìn tam tiểu thư Trần gia rơi vào tình cảnh như vậy, trong lòng hơi ấm, nắm tay nàng chân thành nói.

-Chuyện này, cảm ơn cô.

Lý Minh Châu lắc đầu.

-Giữa chúng ta còn nói cảm ơn làm gì.

Liễu nhị tiểu thư từ bên ngoài đi vào, đi đến bên giường cầm lấy Thu Thủy, lúc này mới nhìn hai người, ánh mắt ngừng lại chỗ tay bọn họ đang nắm hỏi.

-Giữa các ngươi, làm sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận