Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1010: Chương 1010



________________

Xe ngựa dừng lại ven đường cách quán trà bên cạnh, phía trước chiếc xe ngựa có màn xe bị một bàn tay trắng nõn tinh tế nhỏ nhắn xốc lên, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác từ trên xe nhảy xuống.

Hán tử đánh xe cũng nhảy xuống xe ngựa rồi vội vàng nói.

- Ai nha, chậm một chút, chậm một chút thôi bà cô nhỏ ơi, người tuyệt đối đừng té.

- Ca ca, mau xuống đây đi.

Tiểu cô nương vững vàng rơi trên mặt đất, nàng quay đầu về xe ngựa ngoắc ngoắc tay.

Người trẻ tuổi cũng từ trên xe bước xuống, sau đó nắm tay nàng nói:

- Mới học Công phu có mấy ngày, cứ trên nhảy dưới tránh như thế, nếu như lại học nhiều thêm mấy năm, còn không phải giống như Như Ý tỷ tỷ của ngươi hay sao?

- Giống như ta gì chứ?

Nữ tử mặc trên người một bộ trang phục màu trắng bó người, trong tay đang cầm trường kiếm cũng nhảy xuống từ trên xe ngựa, nàng nhìn hắn hỏi.

- Ưu tú giống muội!

Người trẻ tuổi chỉ đành nói một tiếng rồi chỉ phía trước có quán trà, đổi chủ đề.

- Đến đó ngồi một chút đi, uống chén trà, sau đó lại lên đường, nếu thuận lợi thì ngày hôm nay có thể đến được Vĩnh Huyện.

Trên xe ngựa đằng sau lại đi xuống mấy đạo nhân ảnh, Lý Dịch đi qua giải thích đối với Như Nghi các nàng.

- Đi cả ngày đường, đi lên phía trước nghỉ chân một chút rồi lại đi tiếp.

Dọc theo con đường này ai cũng phong trần mệt mỏi, từ Kinh Đô đến Thục Châu một đường du ngoạn mất trọn vẹn cả hai tháng.

Trải qua những ngày này, ngồi trên xe ngựa thật sự ngồi đến phiền, có một cơ hội bọn họ phải đi tìm địa phương nghỉ ngơi một chút.

Một người đàn ông tuổi trung niên từ phía sau đi tới hỏi.

- Lý huynh đệ, ngươi làm sao vậy, có một không?

Lý Dịch cười đáp.

- Đi đường mấy canh giờ, cũng có chút mệt mỏi, không bằng đi lên phía trước nghỉ một chút, ta mời mấy vị huynh đệ uống ly nước trà, huynh thấy như thế nào?

Trung niên nam tử cũng cười nói.

- Vừa vặn ta cũng khát, cùng đi thôi.

Nói xong rồi quay về sau lưng phất tay nói.

- Hai người nhìn hàng, người khác trước hết đi nghỉ ngơi một chút, lát nữa lại đi đổi chỗ cho hai người bọn họ.

Trung niên nam tử trước mắt họ Vương, hắn làm nghề áp tiêu bảo vệ hàng để kiếm sống, bọn họ gặp được ở trên đường hai ngày trước.

Khoảng cách Thục Châu còn có hai ngày lộ trình khi, Lý Dịch để Liễu Minh hộ tống thương đội và những người khác trong đội ngũ đi trước đến Thục Châu, một nhà bọn hắn thì lại chuẩn bị chu toàn, không vội không chậm mà đi trên đường.

Ai biết buổi sáng hôm đó thì gặp được một đám trộm cướp có hơn mười người, tuy những người này tự Lý Dịch cũng có thể giải quyết được, nhưng trùng hợp lại gặp được vị Vương huynh đệ này, hắn là kẻ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, không đợi Lý Dịch động thủ đã nhanh chóng chạy đến đánh những người này.

Một phen nói chuyện phiếm đã biết được bọn họ muốn đi đến Vĩnh Huyện, sau đó kết bạn mà đi, đương nhiên càng có nhiều nguyên nhân hơn, nguyên do đầu tiên xuất phát từ vị Vương huynh đệ này không yên lòng để cho bọn họ một mình đi đường

Người ta cũng có một phen ý tốt, Lý Dịch cũng không tiện từ chối, hai ngày qua, sau khi trò chuyện với nhau, họ cũng đã hết sức quen

thuộc.

Nam tử trung niên đến vỗ bả vai hắn nói.

- Ta muốn nói, Lý huynh đệ cũng thật sự có lá gan đủ lớn, không mang theo hộ vệ gì, chỉ có người một nhà mà đã dám đi ra ngoài du ngoạn, nơi Thục Châu này rất loạn, ngàn vạn lần phải cẩn thận, về sau cũng đừng làm như vậy nữa, rất nguy hiểm.

Lý Dịch tự nhiên không thể nói một nhà bọn hắn xuất hành không mang theo hộ vệ cũng đủ để xông vào bất kỳ một quốc gia hay hoàng cung nào để giết chết tất cả mà vẫn còn mang đi ra, còn thuận tiện bắt theo Hoàng Đế nữa.

Hai ngày này, hắn đã có chỗ hiểu biết đối với vị Vương huynh đệ luôn “Chân thực nhiệt tình” này, hắn bày ra một mặt thành khẩn gật đầu, chính là bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.

Nếu không, hắn phải tiếp nhận tên đó líu lo không ngừng thuyết giáo.

Người của trà quán cũng không nhiều, mấy nữ quyến Như Nghi các nàng ngồi ở tận cùng bên trong nhất, Lý Dịch và lão Phương còn có lão giả dơ bẩn cùng người khác ngồi ở bên ngoài.

Nói là trà quán nhưng thực cũng là một quán trà thật thô sơ, bên trong bài trí chỉnh tề, bàn ghế cũng lau cực kỳ sạch sẽ, Tiểu Thúy và Tiểu Châu lấy ra dụng cụ của các nàng từ bên trong xe ngựa, một đường đi tới từ chén bát đũa, những đồ vật này các nàng đều tùy thân

mang theo.

Lý Dịch, lão Phương và lão giả dơ bẩn không có coi trọng những vậy đó đến như vậy, bọn hắn và nam tử họ Vương kia ngồi cùng một chỗ cũng thuận miệng nói chuyện phiếm.

Sau khi nam tử họ Vương kia uống chén trà, máy hát mở ra, hỏi.

- Lý huynh đệ, Kinh Đô cách nơi này phải nói ngăn cách xa vạn dặm, các ngươi đi ra ngoài du ngoạn làm sao lại nghĩ đến Thục Châu được Cơ chứ?

Lý Dịch cười cười mới nói.

- Cũng chính do mò mẫm mới đến.

Nam tử họ Vương lắc đầu nói.

- Nói thật, thời đại này dù những kẻ áp tiêu như chúng ta muốn cất bước ở bên ngoài cũng phải luôn trong tâm lí nơm nớp lo sợ, đầu dừng ở trên lưng quần, không cẩn thận thì ném, các ngươi đi đoạn đường này từ Kinh Đô mà tới, riêng đến Thục Châu còn có thể an ổn mà bình an vô sự, thật sự... thật sự là thật không thể tin được.

Lý Dịch nhìn hắn không khỏi kinh ngạc nói:

- Ở Thục Châu này có phải thật sự loạn đến như vậy?

- Nào chỉ loạn thôi chứ...

Họ Vương kia chỉ biết bất lực lắc đầu.

- Chúng ta đi một chuyến tiêu, bọn trộm cướp to nhỏ thì cũng phải gặp được mấy đợt, nếu không phải nhờ hơn mười vị huynh đệ có thân thủ cũng không tệ, cũng có chút danh khí ở Thục Châu thì chúng ta tuyệt đối ăn không được chén cơm này.

Lý Dịch nhìn hắn rồi hỏi.

- Nhiều bọn trộm cướp đến như vậy, triều đình trước đó cũng không có quản đến hay sao?

Nam tử họ Vương kia chỉ lắc đầu nói.

- Lý huynh đệ ngươi có điều không biết, không chỉ là bọn trộm cướp, do Thục Châu xa xôi nên triều đình hoàn toàn bỏ mặc, quan cướp thì cấu kết với nhau, nói không chừng trong đám sơn tặc cản đường ăn cướp còn có thân thích của quan phủ, những điều này chứng tỏ toàn bộ bên trong Thục Châu đã vô cùng mục nát.

Nói lên hiện trạng bấy giờ của Thục Châu, nam tử họ Vương có chút oán giận, nguyên nhân hẳn do hắn mấy năm nay đã chịu không ít thiệt thòi cũng như phải chạy trốn từ bọn cướp ở Thục Châu.

Hắn thở dài rồi nói tiếp.

- Nghe nói Cảnh Vương điện hạ muốn tới Thục Châu, hi vọng Thục Châu do hắn quản lý sẽ có thể tốt hơn một chút.

Lý Dịch nhìn hắn, hỏi.

- Vương đại ca cũng đã nghe qua Cảnh Vương?

- Làm sao chưa từng nghe qua.

Nam tử họ Vương nhìn lại hắn nói tiếp.

- Vài ngày trước đó, ta cũng đã đi qua Kinh Đô một lần, ta sớm đã nghe nói Cảnh Vương điện hạ là bạn tri kỉ của đương kim bệ hạ, bản thân cũng là một người đại tài, hắn đã sáng tạo thiên phạt, mở rộng toán học, giúp nước đánh lui địch, làm rất nhiều việc có lợi cho quốc có lợi dân, thật là một người tốt.

- Còn có gì nữa hay không?

Lý Dịch nhìn hắn tiếp tục hỏi.

- Nghe nói hiện tại cục diện của Cảnh quốc có thể có tốt đẹp đến như vậy đều không thể rời bỏ vị Cảnh Vương điện hạ này.

- Còn có gì nữa hay không?

- Thục Châu đã nghe qua danh vị Cảnh Vương điện hạ cũng như rất nhiều sự tích của người, mọi người đều ngóng trông hắn tới, mặc kệ | hắn là người như thế nào, có một vị Vương gia chấn nhiếp thì tình hình hầu như sẽ tốt hơn so với hiện tại rất nhiều.

- Còn có gì nữa không?

Tên nam tử họ Vương cũng nhìn hắn rồi kinh ngạc nói.

- Còn có cái gì khác hay sao?

- Lại nói ví dụ như vị Cảnh Vương anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, võ công cái thế tung hoành giang hồ kia.

Họ Vương kia nghe thế rất kinh ngạc, rồi hắn lắc đầu.

- Như thế thì không có nghe qua.

Lý Dịch lắc đầu:

- Ngươi thu thập tình báo còn không quá triệt để

- Không nói cái này.

Họ Vương nam tử lắc đầu.

- Hôm nay chúng ta sợ rằng phải tách biệt, nếu Lý huynh đệ lại đi về phía trước thì phải cẩn thận nhiều hơn, tốt nhất thuê ít hộ vệ, để tránh xảy ra nguy hiểm.

Lão Phương chỉ ghé qua Thục Châu một lần, nghe vậy kinh ngạc hỏi.

- Nơi này sơn tặc thật có nhiều như vậy à, sao chúng ta lại chưa gặp một tên nào?

Họ Vương nam tử lắc đầu, nói.

- Tuyệt đối không nên nói như vậy, nào có ngóng trông gặp được sơn tặc.

Lão Phương có chút tiếc nuối lắc đầu, nói.

- Có thể do vận khí chúng ta không tốt.

Hắn lời còn chưa nói hết, chén trà trên bàn bỗng nhiên chấn động, nước trà phía trên tràn lên một trận gợn sóng.

- Không tốt!

Họ Vương nam tử biến sắc, bỗng nhiên đứng bật lên, nhìn ra phía sau.

Trên đường đi, một trận bụi mù xuất hiện, mười mấy người cầm binh khí trong tay, tướng mạo hung ác gọn gàng mà linh hoạt tung người xuống ngựa, một người cầm đầu bước nhanh hướng quán trà, kéo tới một cái ghế, cản trước cửa ra vào, bệ vệ ngồi xuống, lớn tiếng nói.

- Ăn cướp, nam nhân đứng bên phải, nữ nhân đứng bên trái, bạc thả ra giữa, chúng ta chỉ mưu tài không hại mệnh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận