Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 840: Có Nguyện Ý Hay Không?


Chương 840: Có Nguyện Ý Hay Không?





----------------------

- Lý công tử, người tới.

Thời điểm Lý Dịch đi vào tiểu viện trong hẻm Dương Liễu, Tiểu Thúy cúi đầu nói một tiếng, mặt ủ mày chau.

Lý Dịch nhìn nàng, nghi ngờ hỏi.

- Thế nào, thân thể không thoải mái?

- Không có việc gì.

Tiểu Thúy nhìn hắn, miệng to mở, cuối cùng vẫn lắc đầu có chút máy móc.

Lý Dịch nhìn nàng hỏi.

- Có phải ngươi có lời gì muốn nói với ta?

- Tiểu thư không cho nói.

Tiểu Thúy cúi đầu nói một câu, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Lý Dịch kinh ngạc tại chỗ, lắc đầu, đại khái biết nàng muốn nói cái gì, đi qua sân, nhìn thấy cửa phòng vẽ tranh mở, cất bước đi vào.

Đạo thân ảnh kia quen thuộc đang vẽ tranh bên trong, nói đúng ra, hẳn là đang thiết kế kiểu dáng y phục, những chuyện này vốn để mấy người mới làm, nhưng ở phương diện nào đó, nàng và Uyển Nhược Khanh thật rất giống nhau, thuộc về loại người không chịu được nhàn hạ.

Trong phòng có lò sưởi, nhưng bàn tay ở bên ngoài thời gian dài vẫn sẽ có chút lạnh, thời điểm Lý Dịch đi vào, nàng đã để bút xuống, đặt hai cánh tay lên miệng thổi thổi, nhìn thấy Lý Dịch đi tới, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ bối rối.

Lý Dịch đi qua, dùng tay mình trùm tay nàng lại, nói.

- Trời lạnh như thế, đừng vẽ nữa, nếu như tay bị đông lạnh, ngày tháng sau đó cũng không dễ chịu.

Bị hắn nắm tay, thật ấm áp, cũng rất an tâm, nàng giãy dụa mấy lần, không có tránh thoát cũng không còn kháng cự nữa, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.

- Ta hôm nay đi nhà huynh, không có nói trước cho huynh, thật xin lỗi, ta chỉ nghĩ cần phải đi xem một chút, không nghĩ…

- Ta biết.

Lý Dịch gật gật đầu, nói.

- Như Nghi đã nói cho ta biết.

Nàng hơi khẽ nâng đầu, nói.

- Ta… Ta không muốn thêm phiền phức cho huynh.

- Ta biết.

Lý Dịch gật gật đầu, lại hỏi.

- Khi đó, trước khi ta đi Tề Quốc, Như Nghi tới tìm muội?

Thân thể Tằng Túy Mặc run lên rất nhỏ, sau đó mới gật đầu.

- Tới qua một lần, nàng là phu nhân huynh, hỏi một số việc của cửa hàng, Lý phu nhân rất tốt…

- Chỉ những thứ này?

Nàng gật gật đầu, nói.

- Chỉ những thứ này.

- Nàng ấy đã nói những việc này cho ta biết.

Lý Dịch buông tay nàng ra, thở sâu, ôm nàng vào trong ngực, nhỏ giọng nói.

- Thật xin lỗi, câu nói kia, vốn phải do ta nói.

Thân thể mềm mại trong ngực rung động, trong mắt nàng chảy nước mắt, trên mặt lại lộ ra ý cười.

- Không có gì, huynh đừng trách nàng, dù sao ta cũng không có ý nghĩ gì, không có gì, thật không có gì…

- Lần trước không tính.

Lý Dịch buông nàng ra, vịn bả vai nàng, nhìn thẳng lẫn nhau, nàng cuống quít lau trên mặt một chút, cúi đầu xuống.

- Hiện tại ta hỏi lần nữa.

Lý Dịch nhìn nàng, hỏi.

- Nàng… Có nguyện ý đến Lý gia không?

Tuy giờ phút này nhịp tim đập rất loạn, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu, hít hít cái mũi, nói.

- Không nguyện ý.

- Nếu như không nguyện ý, vậy ta hỏi lần nữa.

Lý Dịch bưng lấy mặt nàng, hỏi lần nữa.

- Tằng cô nương có nguyện ý đến Lý gia hay không?

- Không nguyện ý.

- Lạc Thủy Thần Nữ có nguyện ý đến Lý gia hay không?

- Không nguyện ý…

- Niếp Niếp có nguyện ý đến Lý gia hay không?

- Nguyện ý!

Tiểu Thúy đứng trước cửa ra vào, nắm đấm nắm chặt, một mặt lo lắng nói.

- Tiểu thư, mau nói nguyện ý đo!

Tiểu Thúy ấn ấn lấy mông vừa bị vỗ một cái chạy ra ngoài, Tằng Túy Mặc ngồi cạnh giường, lắc đầu, nói.

- Ta ở chỗ này rất tốt, đi Lý gia làm cái gì, bị huynh xem thành Chim Hoàng Yến mà nuôi? Lại nói, ta đi, Nhược Khanh tỷ tỷ làm sao bây giờ, nếu như chúng ta đi, nơi này cũng chỉ còn lại có nàng và Tiểu Châu…

Lúc Lý Dịch đi đến đã suy nghĩ qua vấn đề này, chuyện này vẫn xem lựa chọn của nàng, mà trước mắt, loại phương thức này, hẳn là thích hợp nhất.

Đường muốn đi từng bước một, đi đến một bước trước mắt đã trải qua quá nhiều ngăn cách cùng trắc trở, ngàn vạn không thể sốt ruột

Tiểu Thúy nhô một cái đầu ra từ cánh cửa, nói.

- Lý công tử, tiểu thư, ta biết chuyện này nên giải quyết như thế nào…

Lý Dịch quay đầu lại nhìn một chút, nói.

- Tiểu Thúy, đóng cửa lại, không cho phép nghe lén.

Tiểu nha hoàn chu miệng, rầu rĩ không vui đóng cửa phòng.

Tằng Túy Mặc nhìn hắn, bỗng nhiên nói.

- Hai ngày nữa, ta muốn nhờ huynh theo ta cùng đến Tằng gia.

Lý Dịch nhíu nhíu mày.

- Đi Tằng gia làm cái gì?

- Toán…

Tằng Túy Mặc lại lắc đầu, nói.

- Vẫn chờ thêm mấy ngày nữa đi.

- Không cần chờ, hai ngày nữa sẽ đi.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Nếu là việc của Niếp Niếp, xem như lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi, cho dù Tằng gia là đầm rồng hang hổ cũng muốn xông vào một lần…

- Không đứng đắn.

Tằng Túy Mặc lườm hắn một cái.

- Cái gì núi đao biển lửa, đầm rồng hang hổ, ta chỉ muốn nhận linh vị cha mẹ về, lần trước đi qua cùng Nhược Khanh tỷ tỷ…

Nàng nói đến đây lại im bặt.

Lý Dịch nhíu mày hỏi.

- Hai người các nàng đã từng đi qua, Tằng gia không cho?

Tằng Túy Mặc gật gật đầu, nói.

- Đó là lúc đầu năm…

Lý Dịch vỗ vỗ tay nàng, nói.

- Yên tâm, Tằng đại nhân là người biết đại thế, hắn sẽ đưa.

- Không phải bởi vì hắn…

Tằng Túy Mặc lắc đầu, nói.

- Chuyện này, qua ít ngày rồi nói sau.

Lý Dịch gật gật đầu, nghĩ đến một việc, đột nhiên hỏi.

- Hỏi muội một vấn đề, nếu như ta và Tằng đại nhân đồng thời rơi vào trong nước mà muội chỉ có thể cứu một người, muội cứu người nào?

Tằng Túy Mặc kinh ngạc một hồi, lắc đầu nói.

- Ta không biết bơi, cho nên…

Nàng ngẫm lại, giống như nghĩ đến cái gì, nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Nếu như người rơi vào trong nước là ta và Lý phu nhân đâu, huynh sẽ cứu người nào?

Biểu lộ Lý Dịch trong nháy mắt cứng đờ.

Không nên lắm miệng, không nên lắm miệng a!

Nói nhiều tất hớ, đây là một chân lý bất biến của người xưa mà.

Thấy ánh mắt Lạc Thủy Thần Nữ đang chăm chú nhìn mình, Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Muội yên tâm, Như Nghi sẽ cứu muội, võ công của nàng rất cao, giẫm lên nước đều có thể bay, buổi sáng nay nàng còn nói thích muội, sẽ không thấy chết không cứu…

- Cô gia, lời người nói buổi sáng hôm nay đều là thật?

Trên xe ngựa, lão Phương nhịn không được nghi hoặc trong lòng, vén rèm xe lên hỏi.

Lý Dịch liếc nhìn hắn một cái.

- Thế nào, ngươi có ý nghĩ gì?

- Không có không có.

Lão Phương lắc đầu, nói.

- Ta thì có ý kiến gì…

Một đường không nói chuyện, nhìn cô gia vào phủ, thời điểm lão Phương về đến trong nhà, ngồi trước bàn, vừa hay nhìn thấy bà di nhà mình bưng một cái khay từ phòng bếp đi tới.

Hắn lắc đầu, thở dài.

- Đều nói, nhà chúng ta hiện tại không thiếu tiền, nấu cơm quét dọn những chuyện lặt vặt này thuê mướn mấy nha hoàn hạ nhân liền tốt…

Mướn nha hoàn dĩ nhiên không phải chỉ vì quét dọn, ăn cơm rau dưa mấy chục năm, cho dù hai ngày đổi một kiểu mới cũng tốt.

- Có tiền làm sao, có tiền thì có thể tiêu xài phung phí, chả lẽ ông đã quên thời gian sống khổ cực trước kia, ta còn chưa có quên, còn mướn nha hoàn…

Chị dâu Phương gia răn dạy hắn vài câu, giống như nghĩ đến cái gì, mi đầu lập tức vặn lên.

- Mướn nha hoàn, còn muốn mấy người, ông nói xem, có phải ông lại có ý đồ xấu gì hay không…

- Tốt, không mướn không mướn …

Thấy bà vợ nhà mình lại có xu thế phát tác, lão Phương vội vàng dời đề tài, hỏi.

- Ngày hôm nay ăn cái gì?

Chị dâu Phương gia nguýt hắn một cái, nói.

- Cháo rau dại.

Lão Phương nhất thời lộ vẻ mặt sầu khổ.

- A, lại là cháo rau dại

- Cháo rau dại làm sao, đây là rau dại ta cố ý đi ngoài thành chọn, chính vì muốn để ông biết thời gian khổ cực trước kia còn chưa có đi qua mấy năm…

- Thế nhưng hôm trước không phải ăn một lần rồi sao…

Lão Phương lộ vẻ mặt sầu khổ, nói.

- Đều ăn cả một đời, có thể thay một loại khác hay không, tỉ như chè hạt sen nấm tuyết ta uống mấy ngày trước, thì…

- Đó là rau dại hôm trước còn dư, chờ một chút, ăn cả một đời thì không muốn ăn, vậy ta cùng ông ở cả một đời, có phải ông cũng đã sớm phiền…

Chị dâu Phương gia buông bát đũa xuống, thuận tay quơ lấy một cây chổi, chỉ hắn xa xa.

- Nói, người nào làm cho ông nấm tuyết chè hạt sen, có phải ông có người ở bên ngoài, tốt tốt, ta đã sớm nghe nói, lúc ông ở bên ngoài, cả ngày chạy tới Quần Ngọc Viện, có phải ông nuôi dưỡng nữ nhân ở bên ngoài hay không…

Sắc mặt Lão Phương đỏ bừng, chỉ về phía nàng, lắp bắp nói.

- Bà, bà ngậm máu phun người!

- Ta ngậm máu phun người, ông nói, ông nói, người nào chè hạt sen nấm tuyết làm cho ông ăn!

- Bà, sao bà không học tập đại tiểu thư nhiều một chút…

- Tốt, tốt, học được bản sự, đại tiểu thư còn bị ông dời ra làm bia, nếu ông hôm nay không thành thật khai báo, thời gian này…. Không xong với ta đâu!

Sau một lát, hán tử phi nước đại lao ra từ trong nhà mình, đứng trên đường, xoa xoa cái mông bị chổi quất mấy lần, thở dài một hơi, ngửa mặt lên trời than thở.

- Không có thiên lý a…
Bạn cần đăng nhập để bình luận