Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 834: Thiên lý ở đâu?




Chương 834: Thiên lý ở đâu?





----------------------

- Công chúa mới vừa nói… Sinh cái gì?

Đuổi ngạo kiều la lỵ đi tìm Đoan Ngọ và Vĩnh Ninh đi chơi, lần nữa đi vào phòng ấm sát vách, Trần Trùng rốt cục nhịn không được hỏi.

- Ta làm sao biết sinh cái gì?

Lý Dịch nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái.

- Nếu không ta gọi công chúa tới đây, ngươi ngay mặt hỏi một chút?

Trần Trùng tự nhiên không dám đối mặt hỏi, lại nghi ngờ nói.

- Điện hạ mới vừa nói cái gì chỉ sinh một đứa?

Lý Dịch lắc đầu.

- Có lẽ… Nói là sinh con?

Trần Trùng khinh thường liếc hắn một cái, dây dưa cùng trưởng công chúa cũng coi như thôi, Thọ Ninh công chúa mới bao nhiêu tuổi, nếu như hắn không nhớ lầm, Thọ Ninh công chúa bây giờ cũng chỉ mới 14 tuổi, y theo luật lệ Cảnh Quốc bây giờ, còn chưa tính trưởng thành, mặc kệ bệ hạ ân sủng hắn như thế nào, tội danh dụ dỗ tiểu công chúa, hắn có thể gánh chịu nổi sao?

Vào phòng, sau khi ngồi xuống, Lý Dịch không muốn mở miệng, tuy tên Trần Trùng này không có ánh mắt, nhìn hắn thế nào đều cảm thấy không vừa mắt, nhưng bỏ một mình hắn đứng ở bên ngoài cũng không tốt lắm, một hồi tam tiểu thư đi ra, nhìn thấy hắn bị phơi lạnh bên ngoài, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.

Trần Trùng biết Lý Dịch rất nhiều bất mãn đối với mình, nhưng lúc này người ở dưới mái hiên, cho dù không vui, vì để tam muội không thương tâm, không thể không cúi đầu.

Bất quá, nhẫn nại của con người cũng có hạn, cho dù nơi này là phòng ấm, nhưng dần dần, nước trà lạnh cũng không quá dễ uống.

Hai người đều trầm mặc, bánh ngọt để ở chỗ này sớm đã bị một mình Lý Dịch ăn sạch, nếu cả nước trà đều không được uống, hắn ngược lại thật không biết giờ phút này phải làm những gì.

- Trà lạnh.

Trần Trùng rốt cục nhịn không được nhắc nhở.

Lý Dịch liếc hắn một cái, nói.

- Trà lạnh thanh nhiệt giải nóng, còn có công hiệu hạ hỏa, ta nhìn hỏa khí trong người Trần đại nhân không nhỏ, không ngại uống nhiều một chút.

Trần Trùng thở sâu, nói.

- Tâm tình bản quan gần đây rất thư sướng, không có hỏa khí.

- Trên trán Trần đại nhân đều nổi mụn, đây chính là biểu hiện của phát hỏa.

- Chỉ là hai ngày gần đây ngủ trễ một chút mà thôi.

- Không chỉ có như thế, hai mắt Trần đại nhân còn đỏ thẫm, khóe miệng tái nhợt, đây đều là dấu hiệu phát hỏa, không biết Trần đại nhân mấy ngày nay có luôn luôn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, mất ngủ mộng nhiều…

Ba!

Trần Trùng đập bàn một cái, con mắt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cả giận nói.

- Bản quan nói, không có chính là không có!

- Tốt a, Trần đại nhân nói không có chính là không có…

Lý Dịch liên tục gật đầu, sau đó phất phất tay nói với nha hoàn đứng hầu.

- Đi lấy cho Trần đại nhân thêm một bình trà lạnh.

Vị Trần đại nhân thật này thật là, hảo tâm đối xử với hắn lại bị xem như lòng lang dạ thú, nhìn các dấu hiệu trên mặt hắn, rõ ràng đang muốn phát hỏa, còn hết lần này tới lần khác còn không thừa nhận, trà lạnh thanh nhiệt hạ hỏa, rất tốt cho thân thể, tuy trà lạnh Lý gia không phải của Gia Đa Bảo cũng không phải Vương Lão Cát (*), nhưng trà lạnh vẫn là trà, tuy chỉ hơi lạnh nhưng công hiệu cũng kém không bao nhiêu?

*: Tên các trà nổi tiếng.

Lý gia nói thế nào cũng là nhà giàu sang, người tới là khách, hắn làm gia chủ, chẳng lẽ keo kiệt đến mức một chén trà nóng cũng không nỡ dâng lên?

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Trần đại nhân bề bộn công vụ, mệt nhọc quá độ, có những bệnh trạng này cũng không kỳ quái, chỉ là tuy nhiều công vụ nhưng thân thể vẫn quan trọng nhất, Trần đại nhân ngày bình thường vẫn nên chú ý nhiều…

- So với một ít người, ngược lại thật là rất bận rộn.

Trần Trùng liếc Lý Dịch một chút, nói.

- Bất quá, so với một vài đồng liêu trong triều thì còn kém một chút, Hộ Bộ Tằng thị lang những ngày nay vì triều đình hối hả ngược xuôi, cửa nhà đã lâu chưa bước vào, đó mới là bận rộn…

Lý Dịch gật gật đầu, nói.

- Nghĩ không ra, Tằng thị lang ngày bình thường lười nhác làm biếng, nhận nhiệm vụ này, ngược lại thật liều mạng, quả thật là mẫu mực của chúng ta…

Hắn chưa nói xong đã chuyển lời.

- Nghe Trần đại nhân nói thế tựa hồ có chút oán giận đối với việc này, sớm có nghe nói, Trần đại nhân và Tằng thị lang quen biết tâm đầu ý hợp, chẳng lẽ Trần đại nhân cho rằng triều đình hà khắc quá mức đối với Tằng thị lang?

Thực ra hắn nghe người ta bàn tán, không chỉ dừng lại ở tâm đầu ý hợp, đoạn thời gian trước, trong triều lưu truyền chuyện tình gió trăng có quan hệ đến Cấp Sự Trung Trần Trùng và Hộ Bộ Thị Lang Tằng Sĩ Xuân, cũng không phải một cây "Quen biết tâm đầu ý hợp" đã có thể hình dung.

Đương nhiên, dù đúng như lời đồn thả ra bên ngoài, hai người có đam mê đồng tính, thích đọ “thương”, đó cũng là người ta việc tư, những người ngoài nhứ hắn không tiện xen vào.

- Lời oán giận ngược lại không có, chỉ là trước đó vài ngày Tằng thị lang và Lý Huyền Hầu gặp nhau tại trà quán, trên phố ngược lại có người đồn, thời điểm hai vị ngày đó phân biệt, tựa như từng có bất hòa.

Trần Trùng nhìn Lý Dịch, không biết suy nghĩ cái gì, mở miệng.

- Tằng thị lang chịu mệt nhọc, là trọng thần của quốc gia, còn hi vọng Lý Huyện Hầu đừng mượn công trả thù tư…

- Nơi nào trên phố đồn bậy bạ…

Lý Dịch lắc đầu.

- Ta làm thế nào có thể vì những chuyện nhỏ nhặt mà cố ý làm khó một trọng thần triều đình. Huống hồ, những chuyện này, ta đâu thể tùy ý làm chủ…

Lý Dịch nhấp một ngụm nước trà, nhưng trong lòng dâng lên nghi ngờ.

Nhìn bộ dáng Trần Trùng, Tằng Sĩ Xuân rõ ràng không có để lộ ra những lời hôm đó hai người nói, khó trách phe Thục Vương những ngày nay có chút yên tĩnh quá mức, yên tĩnh để hắn không quá thích ứng.

Vốn cho rằng bọn họ những thứ này ẩn nhẫn không phát, một khi phát tất sẽ lôi đình vạn quân, hiện tại xem ra, Tằng Sĩ Xuân cũng không có nói những lời hôm đó cho bọn hắn nghe.

Không bình thường, cái này thật sự không bình thường.

Thời điểm Lý Dịch nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Trần Trùng vẫn luôn dừng lại trên mặt hắn.

Hắn biết hôm đó Tằng Sĩ Xuân và Lý Dịch từng có nói chuyện với nhau một lúc, nhưng cụ thể nói cái gì, Tằng Sĩ Xuân lại một mực giữ kín như bưng, không muốn lộ ra.

Cứ như vậy để trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc.

Đương nhiên, trừ nghi hoặc, còn có một tia buồn bực, hoặc nói phẫn nộ.

Giữa hai người, rõ ràng có mấy lời nói đã nói thẳng với nhau, chí ít Trần Trùng hắn cũng không có quá nhiều giấu diếm Tằng Sĩ Xuân, nhưng khi hắn và người thứ ba như Lý Dịch nói chuyện với nhau lại không cho mình biết.

Đáng hận, thật sự đáng hận!

- Trần đại nhân, ngươi làm sao?

Lý Dịch bỗng nhìn thấy nhiên mặt Trần Cấp Sự Trung lộ ra vẻ giận dữ rõ ràng, nghi hoặc hỏi.

- Không có việc gì!

Trần Trùng hung dữ nguýt hắn một cái, cầm chén trà lạnh trong tay uống một hơi cạn sạch.

Lý Dịch cũng không có quá mức để ý, chỉ kinh ngạc về hành vi của Tằng Sĩ Xuân, sự kiện trọng đại như vậy, thế mà giấu diếm không báo, hiển nhiên là một đồng đội không hợp cách.

Tuy Tằng thị lang không phải một đồng đội tốt nhưng hiển nhiên là một đối thủ tốt, vốn còn muốn nói bóng nói gió hỏi hắn một chút, gần đây Thôi gia có hành động gì không, có điều Tằng đại nhân những ngày nay vất vả vì dân chúng, một mực hối hả ngược xuôi không gặp được người, không biết có thể moi ra một số tình báo nào hữu dụng từ trong miệng Trần Cấp Sự Trung này hay không.

Lý Dịch lấy ấm trà trên lò xuống, châm cho hắn thêm một chén trà nóng, vô ý hỏi.

- Trần đại nhân những ngày nay đang bận rộn việc gì?

Trần Trùng cầm chén trà ấm trong tay, cũng vô ý thức trả lời.

- Cũng không có bận bịu cái gì, đơn giản cũng là nghĩ biện pháp để Thục Vương điện hạ ở Thục Châu được triệu hồi về đây; Kinh Triệu Duẫn Đổng Văn Duẫn ít ngày nữa sẽ được điều nhiệm đến Trung Thư, vị trí này cực kỳ trọng yếu, cần tranh thủ; lại còn có "Văn Tâm Cảnh Quốc” danh xưng Trử Đại Nho hồi kinh, cũng phải liên lạc mời chào Trử gia…

Lý Dịch phun một miệng nước trà ra ngoài.

Hai người cực kỳ trọng yếu đối với phe Thục Vương, Tằng Sĩ Xuân biết chuyện không báo, Trần Trùng, Trần Trùng đem tình báo trọng yếu như vậy tùy ý tiết lộ cho địch nhân.

Nhìn xem, nhìn xem, Thục Vương va Thôi gia mời chào những người nào vậy.

Dưới tình hình như thế, nếu như còn để bọn hắn thành sự, thiên lý ở đâu, thiên lý ở đâu a!


Bạn cần đăng nhập để bình luận