Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 807: Tự Đi Mua Đi!


Chương 807: Tự Đi Mua Đi!





----------------------

Tam tiểu thư đã mở miệng, Lý Dịch tự nhiên cũng không thể không cho nàng mặt mũi mà từ chối Trần Trùng ngoài cửa.

- Vào đi.

Lý Dịch chỉ liếc Trần Trùng một cái, mặt không biểu tình nói.

Tuy hắn đại nhân đại lượng, không so đo Trần Trùng mới vừa nói với mình câu nói kia nhưng trên mặt tự nhiên không có sắc mặt tốt.

Người nhà mình ăn cơm thật ngon, hắn là một ngoại nhân, không cần mặt mũi, đi đến ăn chực làm gì?

Đi đến một nửa mới phát hiện, không còn nhân sủi cảo, bốn người làm sủi cảo, chỉ đủ bốn người tăng thêm hai tiểu nha hoàn ăn, thêm vào một người, cũng có chút không đủ ăn.

Quay đầu lại, nhìn lấy Trần Trùng, từ tốn nói.

- Không còn nhân sủi cảo, Trần đại nhân đi ra ngoài mua chút về.

- Ngươi.

Đường đường là Cấp Sự Trung, lại có bối cảnh Quốc Công Phủ, lúc nào bị người ta sai vặt, trên mặt Trần Trùng lộ ra vẻ giận dữ, đang muốn nổi giận, Trần tam tiểu thư lại khoát tay, cười nói.

- Ta gọi Tú nhi đi mua, nàng vừa rồi mua qua, biết chỗ.

- Vẫn để ta đi.

Trần Trùng lắc đầu, tam muội tự tay làm sủi cảo, một nha hoàn mua được nhân bánh, làm sao có thể so sánh với tự mình đi mua, hắn chỉ là bất mãn thái độ của tiểu tử hỗn trướng kia, sau khi liếc Lý Dịch một chút, nhanh chân đi ra ngoài.

Trần tam tiểu thư tiến lên mấy bước, nhìn hai nữ, áy náy nói.

- Ta vốn là khách, tự ý làm chủ, ngược lại hi vọng Túy Mặc và Nhược Khanh đừng để trong lòng.

- Không có.

Uyển Nhược Khanh lắc đầu, cười nói.

- Cũng chỉ nhiều một đôi đũa mà thôi.

Theo Lý Dịch, cái này tự nhiên không chỉ chuyện thêm một đôi đũa.

Trần Trùng này có con mắt mọc ở trên trán, mỗi lần nhìn thấy mình đều dùng lỗ mũi nói chuyện, làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái, chỉ là một ngũ phẩm Cấp Sự Trung, luận quan giai thì kém mình đến tận bốn cấp bậc, ai cho hắn phần tự tin này?

Nếu như nhìn thấy hắn lượn qua lượn lại trước mắt mình, bữa cơm này ăn còn gì ngon.

Nhưng mà hắn cũng không muốn làm cho Trần gia tam tiểu thư khó xử, lắc đầu, đi tới nhà bếp.

Tuy hôm nay ăn sủi cảo nhưng cũng không thể chỉ ăn sủi cảo, trừ món chính ra, làm sao cũng phải tùy tiện xào mười mấy món ăn kèm, nấu một chút canh mới được.

Cách hẻm Dương Liễu không xa có một chợ bán thức ăn, dân chúng Kinh Đô thương đi qua mua thịt làm nhân bánh nhưng chưa từng thấy qua mười mấy người hùng hổ đi vào trong chợ, người cầm đầu thân mặc hoa phục, sắc mặt không giận tự uy, xem ra cũng là quan lại quyền quý, bày ra loại trận thế này đến chợ thức ăn chỉ vì mua hai lạng thịt.

- Trời ạ, ta không có nhìn lầm chứ, vừa rồi vị kia hình như là Trần Cấp Sự Trung!

- Trần Cấp Sự Trung nào?

- Còn có Trần Cấp Sự Trung nào nữa, người của Trần Quốc Công phủ đó, hôm qua còn mang theo mấy chục người đạp cửa Ninh Viễn Hầu Phủ.

- Không có khả năng, không có khả năng, người kia thân phận bực nào, sao có thể tới nơi này mua thịt.

- Làm sao không có khả năng, hôm qua ta thấy tận mắt, chính là hắn!

Trong khi mọi người nghị luận ầm ĩ, tiểu nhị hàng thịt kia đã dựa vào trên cây cột trong cửa hàng, cả người ngăn không được xụi lơ xuống.

Trần Quốc công, Cấp Sự Trung, những chữ này đủ để dọa loại tiểu dân nho nhỏ không có thấy qua việc đời như hắn nhũn chân đứng không vững.

Trần Cấp Sự Trung tự nhiên không biết cũng không thể quản mình đi chợ gây nên oanh động, giờ phút này hắn đang ngồi bên bàn trong tiểu viện, lo lắng hỏi.

- Diệu Ngọc, muội bao nhiều như vậy có mệt hay không, muốn nghỉ ngơi một chút không?

Tằng Túy Mặc và Uyển Nhược Khanh xa xa đứng bên cạnh, thu tầm mắt lại, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc và không hiểu trong mắt đối phương.

Bên kia, tùy tùng đi theo bên cạnh Trần phu nhân, ân cần hỏi han, thật sự là Cấp Sự Trung đương triều?

Nhưng mà nghĩ đến đồ ăn trong nhà bếp lại do tam phẩm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu nấu thì một ngũ phẩm Cấp Sự Trung cũng không tính là cái gì.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Tiểu Thúy và Tiểu Châu đang bận rộn dưới nhà bếp, cho nên Tằng Túy Mặc đi ra mở ra cửa.

- Túy Mặc.

Tằng Sĩ Xuân đi tới, trên mặt vừa lộ ra nụ cười, nhìn thấy trong nội viện bên cạnh cái bàn đá có hai hình bóng trước đó chưa bao giờ thấy qua, kinh ngạc, lập tức nói.

- Có khách à, vậy ta đi trước, không quấy rầy con, sáng mai lại tới.

Khi hắn xoay người, đi ra ngoài cửa, sau lưng mới có giọng nói truyền đến.

- Chờ một chút.

Tằng Sĩ Xuân quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Túy Mặc có chuyện gì sao?

Tằng Túy Mặc nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ, rất nhanh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:

- Đã đến thì ở lại ăn bữa cơm rau dưa rồi vvề.

Tằng Sĩ Xuân quay đầu lại, nhìn hai bên một chút, phát hiện nơi này cũng chỉ có một mình hắn, thân thể mới chấn động mạnh một cái, có chút khó tin đưa tay chỉ mình, hỏi.

- Ta, ta sao?

- Trước vào trong đã.

Tằng Túy Mặc gật đầu, chậm rãi đi vào nội viện.

- Ai, tốt, tốt.

Tằng Sĩ Xuân đứng ngơ ngác hồi lâu, mới gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chân đi vào.

Hai lần trước uống một chén trà lạnh, lần này cho dù ngay cả cơm rau dưa đều có thể ăn, loại tốc độ tiến triển này làm hắn có cảm giác như đang trong mộng.

- Tằng thị lang, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Một giọng nói cực độ kinh ngạc vang lên từ phía trước, Tằng Sĩ Xuân chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, khi ngẩng đầu nhìn phía trước, cả kinh hô.

- Trần đại nhân, tại sao là ngươi!

Ở chỗ này gặp được Trần Trùng, trên mặt hắn cấp tốc hiện lên một tia cảnh giác, cơ hồ vô ý thức vượt ngang một bước, chặn trước người Tằng Túy Mặc.

- Ngươi làm gì?

Trần Trùng nghi hoặc liếc hắn một cái, biểu hiện trên mặt rất nhanh biến thành cười trên nỗi đau của người khác, nói.

- Ta chỉ mua hai lượng thịt làm nhân bánh, nếu như ngươi muốn ăn, tự đi mua đi!

Tằng Sĩ Xuân quay lại nhìn thấy Túy Mặc không có chuyện gì, trái tim mới buông lỏng, lúc quay đầu lại, trên mặt lần nữa hiện ra nghi hoặc.

- Trần đại nhân có ý gì?

Trần Trùng liếc nhìn hắn một cái.

- Có ý tứ gì, nếu như muốn ăn, tự mình đi mua, nơi này cũng không có dư thừa!

Đối với việc mình đường đường là Cấp Sự Trung đương triều bị người sai đi mua bánh nhân thịt, trong lòng của hắn đã sớm bất mãn, nếu có thể sai tứ phẩm Hộ Bộ Thị Lang, tâm lý tự nhiên có thể thoải mái một ít.

Lý Dịch từ trong phòng bếp thò đầu ra, nhìn thấy Tằng Sĩ Xuân đứng trong viện, biết ngày hôm nay lại phải thêm một cái người chướng mắt.

Tằng Túy Mặc lắc đầu.

- Để ta sai Tiểu Thúy đi mua đi.

Giờ phút này Tằng Sĩ Xuân đã biết đến chân tướng sự việc, sau khi nhìn thấy Lý Dịch, trái tim đang cảnh giác cũng thả lỏng, cười nói:

- Nếu Trần Cấp Sự Trung đều đã tự mình động thủ, ta cũng không thể làm hư quy củ, ta đi ra ngoài một chút, lập tức sẽ quay lại.

Bên trong chợ thức ăn, tiểu nhị hàng thịt mới thoát khỏi ám ảnh từ vị Cấp Sự Trung đại nhân mang đến thì đã nhìn thấy có một vị khách nhân đi tới.

- Khách quan, muốn mua gì?

- Hai lạng thịt.

Nam tử trung niên mặc màu đỏ áo choàng mở miệng nói.

Tiểu nhị đưa tay chùi chùi lên khăn vải bên hông, nói:

- Được rồi, khách quan chờ một lát, lập tức làm cho ngài!

- Tằng thị lang, thật sự là ngài?

Nghe thấy đằng sau truyền tới giọng nói, Tằng Sĩ Xuân quay đầu, nhìn thấy một nam tử đi tới, hai bên dò xét một phen, kinh ngạc nói:

- Tề ngự sử?

Từ một năm trước, ngự sử Ngự Sử Đài đã đặc biệt thích mặc y phục hàng ngày đi dạo trên đường, nhìn thấy một vị giám sát ngự sử trong chợ thức ăn cũng không hiếm lạ.

Tề ngự sử kinh ngạc hắn.

- Tằng đại nhân…?

Tằng Sĩ Xuân cười cười, nói:

- Mua hai lạng thịt, trở về làm sủi cảo.

Trên mặt Tề ngự sử lộ ra vẻ kinh ngạc, chắp tay nói.

- Thật nghĩ không ra, Tằng đại nhân thân là Hộ Bộ Thị Lang vẫn cần kiệm, tự mình tới chỗ như thế này, sợ rằng cũng có lòng quan tâm dân tình, dò xét vật giá, sửa trị ý nghĩ phạm pháp của con buôn?

- A?

Tằng Sĩ Xuân khẽ giật mình.

Tề ngự sử nhất thời nổi lòng tôn kính.

- Tằng đại nhân lúc rảnh rỗi vẫn xâm nhập dân gian, thể nghiệm và quan sát dân tình, quả thật mẫu mực cho quần thần chúng ta, quan viên điển hình, trời sáng bản quan sẽ tấu một bức tấu chương.

- Hộ Bộ, Thị Lang? Sửa trị con buôn phạm pháp?

Tiểu nhị hàng thịt kinh ngạc đứng phía sau quầy hàng, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, thịt trong tay rơi trên thớt, cả người cũng phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:

- Đại nhân oan uổng, tiểu nhân chỉ là tiểu nhị, nào có gan to dám khống giá.

Hắn chỉ một ngón tay về phía trung niên mập mạp phía sau.

- Đều do chưởng quỹ nhà ta làm!

Tằng Sĩ Xuân chắp tay đối với vị kia Tề ngự sử một cái, nói.

- Tề đại nhân quá khen, bản quan còn có một số việc, xin cáo từ trước.

Tề ngự sử đồng dạng chắp tay.

- Tằng đại nhân đi thong thả.

Tằng Sĩ Xuân móc ra mấy đồng tiền đặt trên thớt, cầm lấy thịt, nhìn cũng không nhìn tiểu nhị hàng thịt, quay người rời đi.

Tiểu nhị hàng thịt quỳ trên mặt đất, chỉ nghe được phía sau truyền đến âm thanh hàm răng cắn khanh khách.

- Vương —— Nhị —— Cẩu!

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy chưởng quỹ lấy xuống một con dao cạo xương từ trên tường, ánh mắt hung ác nhìn mình.

- Bán khống giá thịt, lão tử chặt ngươi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận