Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 900: Nịnh Thần



Chương 900: Nịnh Thần





----------------------

Từ trước đến nay, Kinh Đô vẫn là mảnh đất có nhiều rắc rối, nhưng trong mấy ngày gần đây không tránh khỏi có chút quá nhiều chuyện rắc rối.

Đầu tiên là lễ hội Nguyên Tiêu có tội phạm bỏ trốn giết người với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, sau lại đến phụ nữ gần Kinh Đô bị mất tích một cách kỳ lạ, Hải Bộ văn thư về đào phạm thì dán đầy Kinh Đô nhưng cho tới bây giờ vẫn không có kết quả, vụ án mấy cô gái bị mất tích ngược lại đã phá được nhưng cũng không phải quá viên mãn, còn có hai cô gái đến nay vẫn chưa tìm thấy.

Sau đó lại xuất hiện thêm một sứ thần của Tề quốc ngàn dặm xa xôi chạy tới nghị hòa, hai ngày đầu còn vô cùng nhiệt tình về sau lại mất tích không có tin tức.

Đến giữa tháng Tư, nghe nói Thái Phó đại nhân cầm đầu cộng thêm mấy vị có danh vọng của Nho giáo tiến đến Kim Điện bức vua, ép buộc Thiên Tử hạ chỉ triệu đại hoàng tử Thục Vương hồi kinh vào Đông Cung.

Tại sao lúc đó Thục Vương bị trục xuất khỏi kinh đô? Trong lòng mọi người ai cũng biết, người đó tiến xa thêm một bước chính là tương đương với đại tội mưu nghịch tạo phản, chỉ bị trục xuất đã vô cùng khai ân.

Nghe nói hôm đó trên đại điện, bệ hạ bị tái phát bệnh cũ, Thái phó đại nhân cùng bọn người kia quỳ trên điện có làm gì cũng không chịu đứng dậy, tiếp đến sau đó chuyện diễn ra đến cùng như thế nào bọn họ cũng không biết rõ, dù sao triệu Thục Vương về lĩnh thánh chỉ, đến bây giờ còn chưa có hạ xuống.

Ngược lại ngầm nghe trộm được, Trử Thái Phó cùng mấy vị đại Nho sĩ kia chuẩn bị làm cái gì hoạt động “Thanh Quân Trắc” gì đó nhằm vào Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, Lý Dịch Lý Hầu Tước mà trước mắt thánh thượng đang yêu thích nhất.

Dân chúng người nào không biết Lý Hầu Tước và công chúa điện hạ làm bao nhiêu chuyện tốt vì người trong thiên hạ, để bao người có cuộc sống tốt, nhưng loại chuyện như thế này đều là những người đọc sách ở giai cấp cao bàn nghị, bọn họ căn bản không có cách tham gia, đương nhiên cũng không thể tham gia.

Dù sao việc này do Thái Phó đại nhân dẫn đầu, mà vị kia trong lòng bách tính tồn tại giống như một vị thánh nhân, cho dù trong lòng mọi người vô cùng kiên định nhưng khi nghĩ đến điều này, niềm tin cũng không tránh khỏi bị giao động mấy phần.

Mấy chuyện thế này đều là đánh cược giữa các nhân vật lớn, dân chúng bọn họ cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.

Điều làm cho mọi người cảm thấy kỳ quái là bất luận đối phương có chửi bới như thế nào đi chăng nữa, vị Lý Hầu Tước kia lại vẫn luôn không có động tác gì, ngược lại để lại trong lòng vô số người một cảm giác khó có thể đoán được.

Huyện nha Kinh Đô, Lưu huyện lệnh đang bởi vì một vụ ẩu đả ven đường mà trở nên nhức đầu.

Ẩu đả chỉ là chuyện nhỏ nhưng khi ẩu đã trên đường, một phe là con cháu nào đó của Thôi gia, một bên chỉ là người dân bình thường mà lúc đó người bên Thôi gia còn không chịu nói lý, chuyện cũng có một chút khó giải quyết.

Trước đường, một lão già lộ một nụ cười trên mặt nói.

- Ha ha, Lưu đại nhân, án này đến cùng nên phán như thế nào mời ngài mau đưa ra phán quyết, một hồi công tử nhà ta còn có một tiệc rượu đấy.

Lưu Huyện Lệnh đã không còn nhớ rõ, lần cuối cùng có người nói với y như vậy trên công đường là từ lúc nào nữa.

Vị quản gia của Thôi phủ này không phải cảm thấy Lý đại nhân bây giờ rơi vào thế yếu nên Thôi gia bọn họ ở Kinh Đô có thể thoải mái ngông cuồng càn rỡ?

Vị quản gia nọ đứng trong nội đường, một mặt khinh thường nhìn người trẻ tuổi phất tay, nói.

- Ẩu đả bên đường, không xem pháp kỷ ra gì, đánh mười trượng, đuổi khỏi huyện nha.

Người trẻ tuổi đang đứng trên công đường sắc mặt đột nhiên biến đổi, lới tiếng nói.

- Ngươi dám!

Lão già kia kinh ngạc, sắc mặt cũng dần trầm xuống, thấp giọng nói.

- Lưu đại nhân, ngài không được quên thân phận của công tử nhà ta cũng không nên quên thân phận của ngài.

- Thật trùng hợp, bản quan không sợ nhất chính là uy hiếp, đặc biệt là bị Thôi gia các người uy hiếp.

Lưu Huyện Lệnh cười nói.

- Người này nhiễu loạn công đường lại còn dám uy hiếp bản quan, nể tình ngươi tuổi đã cao không phân biệt được nên không đánh, ném ra ngoài.

Nhìn thấy bọn nha dịch mang hai người kia xuống, nụ cười trên mặt hắn mới dần thu lại, nắm chặt bàn tay ngẩng đầu nhìn trời lẩm bẩm.

- Lý đại nhân, ngài đến cùng đang suy nghĩ điều gì?

Trên mặt hắn khi thì nghi hoặc, khi thì do dự, khi thì lo lắng, khi lại hoảng sợ, như thể những chuyện sau này đều là ảo giác, đủ loại tâm tình phức tạp đều dần biến thành quả quyết.

Hắn đi đến ngoại đường, kêu một tên nha dịch đến phân phó.

- Chuẩn bị xe, ta muốn ra ngoài làm vài việc.

- Thọ Ninh, ngươi nhích qua bên phải một chút, ôm Vĩnh Ninh, ôm nàng chứ không phải ôm đầu nàng, thôi đi, ngươi vẫn đặt tay lên vai nàng đi.

Lý Dịch chỉ huy loli ngạo kiều, sau đó mới một lần nữa cầm bút lên, trải tờ giấy rộng ra bắt đầu vẽ.

Thời tiết hôm nay không tệ, vốn đang định vẽ một bức ảnh gia đình, Như Nghi ôm Lý Đoan, Tiểu Hoàn và Như Ý đứng hai bên nàng, sau đó vẽ hắn lên thì sẽ trở thành một bức tranh gia đình hoàn hảo.

Không biết vì sao loli ngạo kiều lại đến, kêu gào muốn vẽ thêm nàng ta vào, đương nhiên không thể thiếu được Vĩnh Ninh, thế là từ một gia đình nhỏ biến thành một gia đình lớn.

Tiểu tổ tông này chẳng yên tĩnh được bao lâu thì lại vừa khóc vừa gào, Như Nghi đành phải đi dỗ dành, nhưng cũng may hầu như đã vẽ gần xong nàng, chỉ cần vẽ thêm người khác là được, chuyện này cũng không phải chuyện gì quá khó với hắn.

Khó khăn lắm mới vẽ xong bức họa, đuổi loli ngạo kiều và Vĩnh Ninh đi chơi, hắn mới có thời gian nằm trong sân hưởng thụ cảm giác an bình.

Nhắm mắt lại chưa được bao lâu, trên vai xuất hiện thêm một đôi tay nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp.

Như Nghi ôn nhu lên tiếng.

- Bên ngoài lan truyền những chuyện kia, thiếp thân đều đã nghe được.

Lý Dịch mở to mắt, kinh ngạc hỏi.

- Chuyện gì?

- Bọn họ nói tướng công là nịnh thần.

Lý Dịch thở dài.

- Vốn cho rằng ẩn thân đã đủ sâu, không nghĩ tới vẫn bị bọn họ nhìn thấu.

Theo trình độ nào đó mà nói, Trử lão đầu và bọn nói cũng đúng, ít nhất, nếu muốn để chuyện trưởng công chúa trở thành hoàng đế thì hắn cũng phải gạt đến cả hoàng thượng.

Nếu thật suy tính thử, những việc Thôi gia làm có tính là gì so với việc đại nghịch bất đạo này?

Như Nghi cũng không lộ vẻ ngoài ý muốn đối với lời nói của hắn, ngẫm lại sau đó trịnh trọng nói.

- Nếu tướng công là nịnh thần thì thần thiếp cũng là phu nhân của nịnh thần, nịnh thần và phu nhân nịnh thần liên hợp lại, người nào cũng không sợ.

Lý Dịch nắm tay nàng, vừa cười vừa nói.

- Yên tâm đi, đối phó với những người kia chỉ cần nịnh thần là đủ, con trai của nịnh thần còn đang khóc, phu nhân nịnh thần vẫn nên nhanh chóng đi dỗ thì hơn.

Như Nghi nhanh chóng đi dỗ Lý Đoan, Liễu nhị tiểu thư từ phía sau đi tới, đến trước mặt hắn, nhìn xuống hỏi.

- Ngươi còn định đợi đến khi nào?

Nằm trên ghế nhìn lên Liễu nhị tiểu thư, trong lòng đầy cảm giác ngưỡng mộ, Lý Dịch lắc đầu.

- Mấy người kia đều là đại Nho sĩ, nếu bàn về sức ảnh hưởng ta tuyệt đối không thể so sánh với họ. Ta có một biện pháp, hay để Như Ý buổi tối lần lượt đến thăm mấy người bảo thủ đó, không cần đánh chết, chỉ cần đánh cho bọn họ liệt nửa người đến sinh hoạt cũng không thể tự lo liệu, để xem bọn họ còn có thể chạy khắp nơi đi kích động không?

- Được.

Liễu nhị tiểu thư dứt khoát đồng ý, sau một lập tức biến mất ngay trước mặt Lý Dịch.

Trước mắt bỗng nhiên mất đi bóng dáng Liễu nhị tiểu thư, Lý Dịch kinh ngạc, lập tức lao xuống từ trên xích đu, đuổi đến ngoài của lớn tiếng la.

- Chờ một chút, chúng ta thương lượng lại một chút đã, có lẽ còn biện pháp nào khác chăng?

Không đuổi kip Liễu nhị tiểu thư, ngược lại nhìn thấy Lý Hiên và trưởng công chúa đang cùng nhau đi tới.

Ba người một lần nữa cùng lúc bước vào, ở một cửa phủ khác cũng có người đi tới.

Một người trung niên mặt mũi tràn đầy áy náy lên tiếng.

- Tần Tướng, thật sự xin lỗi, gần đây thân thể phụ thân đại nhân không được khỏe, nằm trên giường tĩnh dưỡng, ai ngài ấy cũng không gặp.

Tần Tướng nhìn sang hai cỗ xe ngựa trước cửa Trử gia cũng không nhiều lời, chỉ nhìn thấy hắn từ tốn nói.

- Có một vài lời ông giúp ta chuyển đến Thái Phó đại nhân, nói Tần Văn cảm tạ ông ta năm đó có ơn dạy bảo, nhưng nếu hôm nay ông ta muốn hủy diệt cả trụ cột của Cảnh quốc ta, thứ lỗi cho đệ tử không thể đồng ý bừa bãi.

Trong nội đường, Lý Dịch vừa mới bắt chuyện với Lý Hiên và trưởng công chúa mời họ ngồi xuống, nước trà còn chưa kịp bưng lên, lão Phương đã từ bên ngoài đi tới, nói vọng vô.

- Hầu Gia, vị Tằng đại nhân kia tới.

Tính toán thời gian, Tằng Sĩ Xuân cũng nên đến rồi, Lý Dịch gật đầu, bảo.

- Mời hắn vào.

Hôm nay, Tằng Sĩ Xuân mặc y phục thường ngày, đi vào nội đường ngẩng đầu lên liếc một chút, đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức khom người lên tiếng chào.

- Tằng Sĩ Xuân bái kiến công chúa, bái kiến thế tử!


Bạn cần đăng nhập để bình luận