Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1048: Thiên Ý!



Chương 1048: Thiên Ý!


________________

VIE) Chương 1048: Thiên Ý!



Tối nay, Cảnh Vương phủ một mảnh vui mừng, buổi tối không biết Vương Uy đã uống bao nhiêu rượu, mặt cũng đỏ lên, nói chuyện cũng không lưu loát, chỉ biết giơ ly rượu lên:

- Tới tới tới, Vương gia, uống nào.

Lão Phương xoa xoa cái đầu trọc của hắn, nguýt hắn một cái rồi nói.

- Uống gì nữa mà uống, muốn uống thì về nhà uống cùng bà đi nhà ngươi đi, không thấy tối nay Cô gia đã uống bao nhiêu rượu rồi sao?

Vương Uy đẩy hắn ra, mắt say lờ đờ, nói.

- Không được, chén rượu này, ta nhất định phải kính Vương gia, cái mạng này của Vương Uy ta là do Vương gia cùng đại đầu tỷ ban cho, hôm nay ta có thể đi tới một bước này, cũng nhờ được Vương gia tín nhiệm mới có thể trở thành thủ hạ đi theo Vương gia làm việc, đời ta đã không còn gì tiếc nuối.

Lão Phương nâng hắn lên, khiêng đến bên người một nữ tử đầu trọc rồi nói:

- Đệ muội, con hàng này giao cho ngươi, sau này khuyên hắn uống ít rượu lại một chút, uống nhiều thì không quản được tay chân, vừa rồi ta còn thấy hắn dâng rượu với tiểu cô nương còn động thủ động cước, đòi nạp tiểu cô nương người ta làm thiếp, tiểu cô nương bị dọa sợ đến phát khóc.

- Hiểu được.

Nữ tử đầu trọc gật đầu, một tay để đến cỔ Vương Uy, ánh mắt nhìn hắn hàn quang bắn ra bốn phía.

Lão Phương nhìn thời gian, đi đến phía trước nhất, lớn tiếng nói:

- Không còn sớm nữa, mọi người cũng đều đã ăn uống no nê, đều giải tán, giải tán đi.

Một hán tử say rượu mơ màng đi đến:

- Ai, thời gian vẫn còn sớm, vẫn còn chưa náo động phòng?

Một chân Lão Phương đạp lên mông hắn, tức giận nói:

- Mau cút đi, ăn uống cũng đã đầy đủ thì lăn, bớt gây thêm phiền phức ở chỗ này.

Lý Dịch khoát tay, nói.

- Nếu bọn họ muốn uống thì cứ để bọn hắn uống tiếp đi, rượu hôm nay bao đủ, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.

Lão Phương quay lại nhìn, gật đầu nói:

- Vậy để bọn hắn ở chỗ này uống, ta đỡ cô gia đi nghỉ ngơi.

- Không cần không cần!

Lý Dịch khoát tay:

- Ta vẫn chưa say, ta có thể tự đi.

Thân thể của hắn lắc lư mấy cái rồi một mình đi ra ngoài.

Lão Phương đi ở phía sau, đưa mắt nhìn hắn đi vào một gian ở trong sân, lúc này mới quay người rời đi.

Lý Dịch đóng cửa lại, cũng ngăn lại hết tất cả huyên náo ở bên ngoài đều, toàn bộ thế giới lập tức an tĩnh lại.

Mấy căn phòng trong sân đều sáng đèn, Lý Dịch tiến lên mấy bước, khi sắp đạp lên bậc thang, bỗng nhiên không biết nên đẩy cái nào ra.

Hắn đứng tại chỗ ngẫm lại, duỗi ngón tay ra, lẩm bẩm nói:

- Chọn binh chọn tướng chọn lão bà, gà trống nhỏ chỉ đến ai thì chọn người đó.

Tay Lý Dịch chỉ chậm rãi di chuyển, một tay chỉ một chút thì gật đầu một cái, khi ngón tay “Người nào" chỉ đến lối ra, ngón tay liền chỉ một căn phòng ở bên trái.

Gian phòng đầu tiên ở bên phải là Như Nghi, từ phải sang trái theo thứ tự là Nhược Khanh, Túy Mặc, Như Ý, hôm nay là đêm tân hôn, Như Nghi Nhược Khanh Túy Mặc các nàng ba phòng, chọn người nào không chọn người nào cũng không tốt, đều chọn lại không thực tế, cho nên chỉ có thể tuân theo ý trời.

Lý Dịch bước lên bậc thang, hướng đến gian phòng bên trái đầu tiên đi đến.

Đi được một nửa, bước chân liền dừng lại.

Như Ý.

Ý trời để hắn chọn Như Ý, hắn cũng không dám.

Ý trời cùng Như Ý cái nào không thể trêu vào, trong lòng của hắn tự CÓ ước lượng.

Cho nên lần này nhất định phải nghịch thiên.

Một lần nữa hắn duỗi ngón tay ra, thay đổi phương hướng, gật đầu nói:

- Gà trống nhỏ chỉ đến ai thì đến người đó...

Ngón tay vẫn như cũ dừng lại chỗ căn phòng đầu tiên bên trái.

Lý Dịch thả ngón tay xuống, trong lòng suy nghĩ, liên tục ngỗ nghịch ý trời hai lần có thể gặp báo ứng không?

Ngỗ nghịch không nhất định sẽ, không ngỗ nghịch lập tức sẽ.

Lý Dịch bỏ gian phòng của Như Ý ra bên ngoài, chọn thêm một lần nữa, rốt cục lần này cũng có thể thuận theo ý trời.

Hắn đi đến cửa phòng Như Nghi, gõ gõ cửa.

Một khắc trước nến trong phòng vẫn còn sáng sau đó một khắc liền tắt, từ bên trong truyền đến âm thanh của Như Nghi.

- Đêm nay thiếp thân ngủ cùng Tiểu Hoàn, tướng Công đi tìm hai vị muội muội Nhược Khanh, Túy Mặc đi.

Tuy không nghĩ tới ngỗ nghịch lại ý trời nhưng đã gõ mấy lần thì bên trong vẫn không có động tĩnh, Lý Dịch cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

Hắn biết vì sao Như Nghi lại làm như thế, trong trong lòng có chút cảm động, trên trời dưới đất chỉ có một Như Nghi, mà Như Nghi lại thuộc về hắn, đời trước hắn cũng không cứu vãn thế giới, lấy giúp người làm niềm vui còn chịu một trận đòn, đây nhất định là ông trời đền bù tổn thất cho hắn.

Còn về con rùa rụt cổ lấy oán báo ân kia, oan uổng mình và nữ nhi của hắn, đời này vừa báo không được thù của hắn, đời sau sẽ họa nữ nhi của hắn để hắn được toại nguyện.

Lý Dịch đi đến bên cạnh cửa phòng của Nhược Khanh, gõ cửa.

Lần này, nhìn ánh nến trong phòng một lát mới dập tắt.

Nhược Khanh đứng tại câu đối ở hai bên cánh cửa nói với hắn:

- Đêm nay ta cùng Tiểu Châu ngủ, chàng, chàng tìm Như Nghi tỷ tỷ và Túy Mặc đi.

Nữ tử hiểu chuyện giống Như Nghi đã không nhiều, lại thêm Nhược Khanh, ông trời đền bù tổn thất cho hắn cũng quá lớn đi, có thể thấy được thương tổn của tên kia đối với mình sau bao nhiêu, đời sau vứt bỏ một đứa con gái của hắn còn chưa đủ, chí ít phải vứt bỏ hai

người.

Lý Dịch đứng ngoài cửa phòng Nhược Khanh một lúc, mới đi đến trước cửa của Túy Mặc.

Bước chân hắn dừng lại, ánh nến trong phòng liền bị dập tắt.

Lý Dịch kinh ngạc, hỏi:

- Có phải hay không người muốn nói buổi tối muốn ngủ cùng Tiểu Thúy, để ta đi tìm Như Nghi cùng Nhược Khanh?

Không nói lời nào cũng là ngầm thừa nhận.

Lý Dịch biết Túy Mặc đang ở ngay tại đây chỉ cách một cánh cửa, nhỏ giọng nói:

- Đừng làm rộn.

- Không có náo.

Túy Mặc dán vào trên cửa, nói:

- Dù sao buổi tối hôm nay, chàng không thể tìm ta.

Lý Dịch hiểu rõ ý của nàng, cũng hiểu rõ ý Như Nghi cùng Nhược Khanh, nhưng mà cùng Tiểu Hoàn ngủ thì sao, cùng Tiểu Châu Tiểu Thúy ngủ lại thế nào, giường cũng đã đổi sang giường lớn, ba người cùng ngủ cũng không tính chen chút nhau.

Rõ ràng có ba mỹ kiều thê, lại chỉ có thể vườn không nhà trống, đây cũng là một trong những việc đau thương nhất.

Đêm tân hôn, buổi tối ngủ ở đâu lại là một vấn đề, thư phòng không có giường, có nên cùng lão Phương chen chút nhau hay không?

Hắn buồn ngủ ngồi trên bậc thang, dựa vào cây cột.

Tuy buổi tối hắn uống rượu do Tiểu Châu đặc chế, nhưng dù sao cũng là rượu, uống nhiều thì đầu vẫn sẽ có chút choáng váng.

Mà Như Nghi các nàng lại còn không mở cửa, ban đêm gió mát, thềm đá lãnh lẽo, để tâm hắn lạnh cái mông cùng thân thể cũng lạnh theo, thế nào cũng không ngủ được.

Thân thể hắn run lên một chút, một làn gió thơm lướt nhẹ qua, đột nhiên cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Bởi vì trên vai hắn khoác một bộ y phục.

- Bên ngoài lạnh, vào đi.

Liễu nhị tiểu thư nói, quay người đi vào gian phòng.

Đêm tân hôn bị nương tử nhốt ở ngoài cửa, còn bị dì nhỏ nhìn thấy, chuyện này khiến Lý Dịch có chút đỏ mặt, đây mới thực sự là mất mặt ném về tận nhà.

Hắn đã quen thuộc với gian phòng của Liễu nhị tiểu thư, so với gian phòng của mình còn muốn quen thuộc hơn, nơi này gánh chịu bao nhiêu thống khổ hắn không nguyện ý nhớ lại.

Lý Dịch cầm quần áo che kín, khi đạp cửa bước vào gian phòng, bên tai phảng phất có âm thanh ba ba ba đang vang vọng.

Liễu nhị tiểu thư rót cho hắn một chén trà nóng, sau đó ngồi xuống đối diện.

Lý Dịch uống chén trà, men say giảm xuống, sau đó mới phát hiện trên bàn không chỉ có trà, còn có rượu, Có đồ ăn.

Cô?

Bụng hắn bất ngờ kêu lên.

Vừa rồi thực sự cũng chỉ ăn một chút, sau đó cũng chỉ chú ý uống rượu, hiện tại ngửi được mùi thơm mới cảm thấy đói bụng.

Hắn liếm bờ môi, cầm lấy đôi đũa trên bàn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Liễu nhị tiểu thư liếc hắn một cái, nhắc nhở.

- Đây là đũa của ta.

Lý Dịch bĩu môi, nói:

- Đừng nhỏ mọn như vậy nha, muội muốn ăn thì lấy thêm một đôi nữa, người một nhà so đo những thứ này làm gì.

Liễu nhị tiểu thư nhắc nhở lần nữa nói:

- Đó là đôi đũa ta vừa dùng qua.

- Tốt, tốt, trả lại muội.

Lý Dịch lại gắp thêm mấy món đồ ăn, trả đũa lại cho nàng, nói:

- Vậy muội lấy cho ta một đôi mới đi.

Liễu nhị tiểu thư lấy một đôi đũa mới tới, có điều không phải cho Lý Dịch, mà để chính mình vừa uống rượu vừa dùng bữa.

Nữ nhân quả nhiên là một loại động vật kỳ quái, một chút muốn một chút nữa lại không muốn, Lý Dịch lắc đầu tự rót cho mình một ly.

Buổi tối hôm nay, vì không muốn ảnh hưởng đến động phòng hoa chúc, Lý Dịch mới để Tiểu Châu đặc chế mấy bầu rượu cho hắn, hiện tại không có động phòng hoa chúc, ngày vui sao lạ không uống cho thật sảng khoái?

Hắn nhìn Như Ý ở đối diện, tự nhủ ý trời cũng là ý trời, quanh đi quẩn lại, đi một vòng tròn lớn, kết quả thế mà đêm động phòng hoa chúc lại trải qua cùng Như Ý.

Hai bên bàn vuông, một người một bộ áo trắng, một người một thân áo đỏ, nhìn qua lại không có chút nào xung đột, bầu không khí cực kì hòa hợp, phảng phất như đây vốn chính là như vậy.

Rượu uống có chút nhiều, liền có chút không quản được cái miệng.

Huống chi, hôm nay là ngày tháng tốt, một khi con người sống vào một khoảng thời gian tốt, lại luôn nghĩ đến càng tốt hơn, dệt hoa trên gấm dù sao cũng tốt hơn bỏ đá xuống giếng, tai họa không đến một mình.

Lý Dịch nhìn Như Ý, bỗng nhiên nói:

- Như Ý, chúng ta thương lượng chút chuyện đi.

Liễu nhị tiểu thư giương mắt nhìn hắn, hỏi:

- Chuyện gì?

Lý Dịch ngẫm lại, nói:

- Sau này muội có thể đối xử với ta nhẹ nhàng một chút không, không muốn, không muốn cái mông của ta lại bị đánh.

Liễu nhị tiểu thư ngẫm lại, nhìn hắn hỏi:

- Vậy sau này ngươi còn như vậy sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận