Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1074: Đánh Một Trận Sẽ Tốt Thôi




Chương 1074: Đánh Một Trận Sẽ Tốt Thôi

Chương 1074: Đánh Một Trận Sẽ Tốt Thôi



Sư bà không muốn để Dương Phủ gọi hắn một tiếng Tiên sinh” cũng chính là sẽ không nhận hắn làm đồ đệ.

Dương Liễu Thanh có một chút thất vọng, nhưng cũng biết muốn làm đệ tử của sự bá, Dương Phủ quả thực vẫn còn kém rất xa, không

đủ tư cách.

Nàng nhìn Dương Phủ, nghiêm túc nói.

- Đệ phải nghe sự bá nói chuyện cũng như nghe ta nói vậy. Nếu để cho ta biết để có bất kỳ hành động ngỗ nghịch nào với sự bá, ta sẽ không cho đệ cái danh đệ đệ này nữa!

Dương Phủ run rẩy một chút, vội vàng nói:

- Hoàng tỷ, ta biết...ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Dương Liễu Thanh nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia không đành lòng nhưng lại biến mất rất nhanh.

Nàng biết lời nói của mình có chút hơi nặng nhưng đây cũng là cách duy nhất để hắn có cơ hội thay đổi.

Nàng nhìn Lý Dịch, cảm kích nói.

- Sư bá, ta giao Dương Phủ cho ngài.

Lý Dịch gật đầu, nói.

- Hắn vẫn là một đứa trẻ, ngang bướng một chút cũng bình thường, chỉ cần kiên nhẫn dạy dỗ thì vẫn có thể sửa lại những khuyết điểm đó.

Hắn nói “dạy dỗ”, nhưng Dương Phủ lại có tâm trạng không buông xuống được đi ra chỗ khác.

Hắn còn nói sẽ khen thưởng cho mình, kết quả khen thưởng chính mình là một bản "toán học Sơ giai" vô cùng khó. Hắn nói dạy dỗ sẽ không phải đánh mình chứ?

Dương Liễu Thanh khom người nói.

- Đa tạ sư bá.

Thật ra việc dạy dỗ cho mấy đứa trẻ, Lý Dịch cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, hắn cảm thấy đánh mấy đứa trẻ này còn nhanh hơn.

Nhưng đương nhiên y không thể đánh Dương Phủ, đây gọi là lấy lớn hiếp nhỏ, từ xưa đến nay hắn vốn không làm mấy việc như lấy lớn hiếp nhỏ.

Liễu nhị tiểu thư đi vào thư phòng, nhìn thấy Dương Phủ đang ngồi đọc sách ở bên bàn, sau đó lại nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Người nhận hắn làm đồ đệ?

- Không có.

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Chỉ đồng ý với đồ đệ muội giúp nâng canh chừng đệ đệ mấy ngày mà thôi.

- Ngươi còn biết canh chừng người khác?

Liễu nhị tiểu thư một mặt hoài nghi.

Hắn ngay cả mình còn quản không tốt, vậy mà còn biết quản giáo người khác?

- Chuyện này có gì khó chứ?

Lý Dịch nhìn nàng một cái, nói.

- Trẻ Con không nghe lời thì đánh một trận là tốt thôi, có gì khó đâu mà quản giáo?

Vừa mới viết ra một biểu thức số học, tay Dương Phủ run nhẹ một cái, trên giấy lập tức xuất hiện một đường bút.

Hắn cầm bút mà tay run nhè nhẹ, hắn rõ ràng nói tốt với hoàng tử, nói Lý Dịch dạy dỗ tốt, sao có thể đánh hắn chứ, hắn vẫn còn là con nít mà!

Hắn sao có thể... Sao có thể không giữ lời hứa chứ?

- Viết nhanh lên... Viết xong mới có thể ăn cơm.

Lý Dịch nhìn Dương Phủ rồi căn dặn một câu, sau đó ngang nhiên đi ra khỏi thư phòng.

Giảng đạo lý với hắn không có ích lợi gì, hắn nghe không vào, cũng không muốn nghe.

Cho nên mỗi ngày hắn đều sẽ bố trí nhiệm vụ cho Dương Phủ, có thể làm đề hoặc để hắn đi giúp đỡ cửa hàng nào đó, đôi lúc sẽ cho hắn đi kết giao bằng hữu với Bàn Hổ, theo Bàn Hổ đến nơi nào đó thắng mười viên thủy tinh trở về. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không có cơm ăn, vì không muốn nhịn đói, nhiều lúc không muốn hắn cũng phải làm.

Đứa trẻ như Dương Phủ xuất thân giàu có nên tính tình cao ngạo cũng không có gì kỳ quái. Trong hoàng thất Cảnh Quốc, mấy vị hoàng tử mắt cao hơn đầu còn rất nhiều, rất nhiều. Trước kia Lý Hàn mặc dù tinh nghịch nhưng bản tính không xấu, cũng coi như một dòng nước trong trong đó.

Loại người như Dương Phủ đã thành vũng nước đục, muốn thay đổi thì phải đi qua một lần thanh lọc để hắn quên mất thân phận hoàng tử của mình, thích ứng dần để trở thành một người bình thường. Ăn Cơm quan trọng hay thân phận quan trọng, trong lòng hắn hẳn có tính toán riêng.

Liễu nhị tiểu thư ôm kiếm tựa lên cây cột, Lý Dịch đứng ngay cửa ra vào nhìn nàng.

Lý Dịch nhìn một lúc, mở miệng hỏi.

- Muội nghĩ về chuyện đồ đệ của mình?

Liễu nhị tiểu thư không phủ nhận, nói.

- Sự tình mà bọn họ muốn làm rất khó sao?

- Gần như không thể.

Trước mặt Như Ý, Lý Dịch cũng không cần che che lấp lấp, nói.

- Coi như muội tình nguyện giúp nàng đi chăng nữa cũng gần như không thể, mà tốn rất nhiều thời gian. Rất nhiều người vô tội, người không liên quan đều phải chết, cho dù như vậy thì tỷ lệ thành công cũng rất xa vời.

Nếu tạo

phản

dễ dàng thành công như vậy thì thay đổi triều đại còn không phải như mấy tên cặn bã thay đổi bạn gái liên tục?

Lịch sử Võ Quốc còn lâu đời hơn so với Cảnh Quốc, chiếm đóng mảnh đất kia cũng đã mấy trăm năm, chính quyền làm sao có thể dễ dàng để bị lật đổ?

Lý Dịch nhìn nàng, nói:

- Tạo phản phải trả cái giá quá lớn, xác xuất thành công lại quá thấp. Nếu muội có thể khuyên nàng bỏ ý nghĩ này đi thì không còn gì có thể tốt hơn nữa.

Hoàng Đế Võ Quốc và Dương Liễu Thanh có huyết hải thâm thù, khuyên người ta từ bỏ loại chuyện báo thù này, người làm sư bá như hắn nói rất không thích hợp. Liễu nhị tiểu thư là sư phụ nàng, thân là sư phụ cũng chỉ có có tư cách nói nàng câu này.

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, hỏi.

- Nếu bây giờ bọn họ đi về bắt đầu lại từ đầu thì tỷ lệ thành công có mấy phần?

- Nửa phần cũng không có.

- Nếu chúng ta cho nàng ấy mượn thiên phạt, binh khí thì sao?

- Thiên phạt không phải vạn năng, binh khí thì lại sắc bén, thực lực không đủ cũng không được. Miễn cưỡng coi như nửa phần đi.

- Nếu có Liễu Minh trợ giúp thì sao?

- Trên chiến trường, thực lực cá nhân có mạnh cỡ nào cũng sẽ suy yếu. Một phần đi, một phần cũng là nhiều lắm rồi. Coi như bọn họ may mắn thành công thì Liễu Minh cũng không còn lại bao nhiêu người.

Liễu nhị tiểu thư ngẫm lại, tiếp tục hỏi.

- Vậy nếu ta là nàng thì sao?

Lý Dịch kinh ngạc, nhìn nàng hỏi:

- Ý muội là...muội là Dương Liễu Thanh, Hoàng Đế Võ Quốc giết cha muội, ép chết mẫu thân muội...

Liễu nhị tiểu thư gật đầu.

Lý Dịch ngẫm lại, khóe miệng kéo ra một nụ cười.

Ha ha.

- Ta viết xong rồi.

Dương Phủ cầm một quyển sổ từ trong thư phòng đi ra, vừa mới hé miệng, nhìn thấy nụ cười trên mặt Lý Dịch nhịn không được run rẩy một cái, lông mao toàn thân dựng đứng, cứ vậy mà nuốt lời muốn nói trở về, nhanh chóng quay người chạy đi. Ngồi xuống vị trí của mình, thân thể bất giác run rẩy, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Liễu nhị tiểu thư vốn dĩ chính đang hỏi nếu hắn muốn tạo phản thì khả năng lớn hơn bao nhiêu.

Hắn đã từng trợ giúp Thục Vương tạo phản. Người đá một mắt, lụa mỏng trong bụng cá, hồ ly thành tinh, đồng dao dân ca, đây đều là tạo phản, phiên bản 1.0. bây giờ đã thăng cấp đến ban ngày sinh cầu vồng, bổ sung ánh sáng bảy màu - phiên bản 2.0.

Làm quen với các loại xảo trá đòi mạng, quen với “địa đạo chiến”, “địa lôi chiến”, “du kích chiến”, “luận đánh lâu dài”, hiểu được mặt trận thống nhất, đấu tranh vũ trang, biết nông thôn vây quanh thành thị để lật đổ chính quyền tạo ra từ sự chèn ép bóc lột của chính quyền.

Nhiều nhất, nhiều nhất chỉ cần năm năm, Võ Quốc đã muốn sửa thành họ Lý hoặc họ Liễu.

Đương nhiên, nếu chỉ muốn báo thù, mặc kệ người nào làm Hoàng Đế thì chỉ cần nhờ Nhị Thúc Công đi lấy đầu của Hoàng đế là được.

Liễu nhị tiểu thư vòng hai tay trước ngực, hỏi.

- Ví dụ như người muốn tạo phản, sau cùng Liễu Minh sẽ còn lại bao nhiêu người?

Lý Dịch nhìn nàng, kinh ngạc nói.

- Tạo phản thì tạo phản, mắc mớ gì đến Liễu Minh?

Nói tới chỗ này thì không cần nói tiếp nữa.

Liễu nhị tiểu thư đã có được đến câu trả lời nàng muốn có.

Lý Dịch không muốn lừa dối Như Ý, nếu hắn thật sự toàn tâm toàn ý muốn tạo phản Võ Quốc, không có một trăm phần trăm tự tin cũng có tám phần trở lên.

Võ Quốc không giống Cảnh Quốc anh dũng một phương, thậm chí bây giờ ngay cả Tề Quốc cũng không bằng. Trong nước đều đã bắt đầu sụp đổ, anh hùng cùng nhau nổi dậy, bách tính trôi dạt khắp nơi, vào khi nước sôi lửa bỏng như bây giờ, khắp nơi đều là áp bức. Theo góc độ lịch sử mà nhìn lại, lúc này xuất hiện một người vĩ đại thay đổi triều đại này cũng không phải không thể.

Để y tạo phản tại Cảnh quốc, Lý Dịch thật không có mấy phần tin tưởng.

Nhưng nếu Võ Quốc...

Hắn có thể viết thư cho Lý Hiên, để hắn cho viện trợ quốc tế. Cho tới bây giờ Lý Hiên xem náo nhiệt đều không ngại chuyện lớn, cũng có thể chiếu rọi vinh quang của Thiên Hậu nương nương đến Võ Quốc trước, sau đó cứu bách tính Võ Quốc khỏi nạn dịch, còn có thể làm như thu phục vùng đất hỗn loạn, từng chút một thu phục mấy tên ngang ngược ở Võ Quốc, gặp được người không phục thì cứ dùng thiên phạt với đại pháo nghiền ép... quả thật đúng không cần đến Liễu Minh.

Nhưng mà không có lý do phải làm như vậy.

Vẻn vẹn chỉ để giúp đỡ Dương Liễu Thanh báo thù sao?

Nếu chỉ báo thù, thậm chí Lý Dịch có thể dùng đại giới là mấy con gà xin nhờ Nhị Thúc Công đem cái đầu Hoàng Đế Võ Quốc tới.

Nhưng nàng muốn tạo phản, muốn đưa hoàng vị cho Dương Phủ

Sau đó thì sao?

Lý Dịch cảm thấy Hoàng Đế Võ Quốc này có thể sẽ không thấy cảm kích. Cũng giống như hiện tại, vô duyên vô cớ hắn lại có ý địch với người kia. Dương Liễu Thanh là sư điệt của hắn, nhưng hắn sẽ không vì sư điệt của mình mà dùng mấy người Như Nghi, Như Ý, Tiểu Hoàn, Lý Đoan, Nhược Khanh, Túy Mặc bọn họ làm tiền đặt cược.

Hắn tin tưởng Dương Liễu Thanh nhưng không tin Dương Phủ.

Giả thiết của Liễu nhị tiểu thư không thành lập cho nên nàng dựa vào vấn đề này hỏi ra tất cả vấn đề... Là không có đáp án.



Bạn cần đăng nhập để bình luận