Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1082: Ám Sát Bên Đường




Chương 1082: Ám Sát Bên Đường

Chương 1082: Ám Sát Bên Đường



Lý Dịch có chút hoài nghi, sinh con xong quên tướng công có phải thiên tính của nữ nhân hay không, khi Như Nghi vừa sinh Lý Đoan như thế, mà giờ Túy Mặc sinh xong Lý Mộ cũng như vậy.

Lý gia tiểu quận chúa, đại tiểu thư Lý Mộ hiện tại là bảo bối trong lòng mọi người, con bé còn được chào đón hơn cả Lý Đoan và hắn.

Lý Đoan muốn học võ công với Liễu nhị tiểu thư, hiện tại thì hắn tạm thời bị Liễu nhị tiểu thư giao cho Dương Liễu Thanh dạy dỗ.

Chính bản thân tự phát ra lời thề bảo hộ muội muội, có ngâm nước mắt cũng phải luyện công cho bằng được.

Cũng may tuy vất vả, nhưng mà Lý Đoan cũng đã kiên trì nổi, lúc này hắn đã ba tuổi rưỡi, thoáng rèn luyện gân cốt một chút thì sẽ rất tốt cho sau này.

Nữ nhân ở cữ cần phải phá lệ chiếu CỐ, mấy ngày nay Lý Dịch cũng không có nhàn rỗi, làm thức ăn vừa phải suy xét tới dinh dưỡng lại phải để ý tới khẩu vị của Túy Mặc, phí tâm tư không ít.

Lý Hiên vẫn luôn ở trong núi, hắn gửi thư nói ngày mai sẽ trở lại đây.

Cái này cũng có nghĩa bọn họ chỉ còn ở Thục Châu được vài ngày nữa thôi, sau đó phải lên đường hồi kinh.

Tuy Kinh Đô có thiếu hay thêm một cái Lý Hiên cũng không sao cả, nhưng rốt cuộc thì tên này vẫn là Hoàng Đế, coi như hắn không thể thành thật canh giữ ở Kinh Đô thì cũng không thể luôn chơi bời ở bên ngoài được....

Cho nên bắt đầu từ hôm qua, tâm tình của Thọ Ninh đã hạ xuống rất nhiều.

Lý Dịch suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới nhìn sang Thọ Ninh, nói.

- Nếu ngươi không muốn trở về thì để hắn trở về một mình đi...

Nghe Lý Dịch vậy, Thọ Ninh ngẩng đầu lên, trên mặt tươi cười, nói.

- Tụ tán, tán tụ, có tụ thì có tán, có tán mới có tụ, ly biệt vì để lần sau gặp lại tốt hơn. Kinh Đô còn có mẫu phi, có hoàng tỷ, còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết, ta không thể vẫn luôn ở bên ngoài....

Lý Dịch không nói thêm gì nữa, Thọ Ninh cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó nàng chạy tới một bên, nhặt một cái nhánh cây lên, vạch ngang vạch dọc gì đó trên mặt đất, nói.

- Tiên sinh, chúng ta đánh cờ đi, chơi cờ thú....

Cờ thú là loại cờ đầu tiên mà Lý Dịch dạy cho Thọ Ninh, cũng là loại cờ đầu tiên mà nàng ấy được chơi. Từ khi Lý Dịch truyền thụ cho Thọ Ninh, nó đã được nàng phát dương quang đại, sau đó cấp tốc vang dội tại Kinh Đô, đặc biệt lưu truyền phổ biến nhất ở những đứa trẻ còn nhỏ tuổi.

Nàng ra cà rất chậm, cũng rất quy củ.

Cái này khiến Lý Dịch cũng không dễ xuất ra tuyệt chiêu cuối cùng như voi bay, hổ nhảy nhót, Hao Thiên Khuyển siêu cấp vô địch vũ trụ được, cũng may lần này chơi cờ với nàng có thua có thắng, hơn nữa tỷ lệ thắng thua là năm năm....

Nhưng mà như vậy lại càng khiến Lý Dịch thương tâm hơn, hắn đã nhận ra một điều, chỉ sợ cả đời này hắn sẽ không có cơ hội vượt qua Thọ Ninh về mặt đánh cờ được. Không ngờ nàng ấy lại có thể lấy phương thức thắng một ván thua một ván, tuyệt không thua nhiều cũng tuyệt không thắng nhiều để cùng chơi cờ với hắn nửa canh giờ...

Chơi một hồi, ngay cả Bạch Tố đứng phía sau cũng đã nhận ra, ánh mắt nàng ta nhìn mình đã mang theo chút xem thường.

Sau đó thì ván này hắn chơi không nổi nữa.

Lý Dịch nhìn thời gian, cũng đã tới lúc chuẩn bị cơm chiều.

Mấy ngày nay thì ăn uống của Túy Mặc đều do một mình hắn phụ trách, bao gồm nguyên liệu nấu ăn cũng do hắn tự mình đi tới chợ, chọn lựa những thứ tươi mới nhất.

Thọ Ninh cầm một cái túi tiền đi theo sau lưng hắn, nghiêm túc theo đuôi giống như một tiểu tùy tùng.

Mấy ngày nay đều như thế, trừ lúc ngủ và một ít khi khác, nàng ấy gần như sẽ không cách xa hắn hơn năm bước.

Nếu như không phải luôn có Bạch Tố đi theo phía sau, đây nhất định là một đoạn thời gian hoàn hảo.

Gần đây, Từ Lão giống như lại có đột phá, mấy ngày rồi Lý Dịch không có nhìn thấy hắn ta, nhưng mà cũng không sao, hắn chỉ ra ngoài mua đồ ăn mà thôi, cũng không đến mức cần Tông Sư hộ tống.

Huống chi, tuy Bạch Tổ ngực bằng phẳng, mông bằng phẳng, lòng dạ nhỏ nhen, hẹp hòi, còn có một đống khuyết điểm, nhưng mà ưu điểm của nàng ta cũng rất rõ ràng, hạng tám Thiên bảng, đây tuyệt đối là một bảo tiêu hợp cách. Hơn nữa lão Phương cũng đi theo, tổ hợp này cơ hồ đã có thể đi nghênh ngang khắp nơi trong Vĩnh Huyện.

Trên đường đi, bọn họ vừa vặn gặp được đoàn người của Dương Phủ.

Lão giả họ Vương dẫn Dương Phủ theo, phía sau là mấy tên hộ vệ, bọn hắn đi tản bộ trên đường, lão giả vừa đi vừa nói gì đó với Dương

Phủ.

Một đoạn thời gian trước, Vương lão đầu còn thường xuyên đi tới tìm hắn thỉnh giáo một vài vấn đề, hoặc trò chuyện một ít việc có liên quan tới Cảnh Quốc, về sau không biết bởi vì nguyên nhân gì mà hắn ta cũng rất ít đến.

Thay vào đó, Lý Dịch thường xuyên thấy hắn giảng đạo làm đế vương cho Dương Phủ nghe, Còn tên nhóc kia thì gục đầu xuống bàn nằm

ngáy O O....

Lý Dịch có thể đồng cảm với Dương Phủ, bởi vì giọng nói của vị Thừa Tướng đại nhân này có một loại mị lực đặc biệt, ngay cả hắn nghe

mà cũng muốn ngủ.

- Cảnh Vương điện hạ.

Lão giả họ Vương nhìn thấy Lý Dịch, chắp tay chào hỏi một cái.

Lý Dịch nhìn hắn ta,

- Thừa Tướng đây là....

Lão giả họ Vương chắp tay nói:

- Thục Châu vốn là nơi nghèo nàn nhất, loạn lạc nhất Cảnh Quốc, thế mà chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi lại trở nên phồn vinh và giàu có như thế. Lão phu mang Tĩnh Vương điện hạ ra ngoài nhìn, hi vọng điện hạ có thể học được một chút gì đó...

Lý Dịch nhìn Dương Phủ, phát hiện ánh mắt tên nhóc này đang nhìn chằm chằm món hồ lô ngào đường ở quán nhỏ bên đường, hơn nữa còn lộ ra ánh mắt khát vọng.

Lý Dịch cảm thấy Vương lão đầu vẫn còn có chút nóng vội, coi như Dương Phủ học được thì lại như thế nào? Sở dĩ Thục Châu biến thành Thục Châu bây giờ không chỉ vì nó được ông trời ưu ái có ưu thế về mặt địa lý, mà còn bởi vì nơi này là địa bàn của hắn, hắn muốn làm

sao làm thì làm....

Hiện tại Võ Quốc còn đang ở trong tay người khác, cho nên coi như Dương Phủ học được thì vẫn là công dã tràng....

Lý Dịch mua cho Thọ Ninh và Dương Phủ mỗi người một xâu hồ lô ngào đường, lúc này vẻ hâm mộ và khát vọng trên mặt Dương Phủ mới biến mất.

Lý Dịch đang muốn vẫy tay tạm biệt bọn họ thì có một đoàn xe chậm rãi từ xa lái tới, nam tử cầm đầu nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên đi tới, hỏi lão giả họ Vương:

- Xin hỏi vị lão nhân này, huyện nha Vĩnh Huyện ở đâu vậy?

Lão giả họ Vương cũng không trả lời mà nhìn nam tử kia, hỏi:

- Ngươi là người Võ Quốc?

Nam tử kia kinh ngạc hỏi:

- Tại sao lão nhân gia lại biết được?

Lão giả họ Vương suy nghĩ một lúc, nói:

- Nếu lão phu đoán không sai, ngươi hẳn là người ở Thường Châu, Võ Quốc?

Sự kinh ngạc trên mặt nam tử kia càng ngày càng lớn, hắn lắp bắp:

- Lão, lão, lão nhân gia, chẳng lẽ ngươi biết đoán mệnh?

Thấy nam tử kia thừa nhận, lão giả họ Vương lắc đầu, nói.

- Nếu không phải người Thương Châu thì làm sao sẽ có khẩu âm Thương Châu chứ? Tuy lão phu già rồi, nhưng lỗ tai vẫn còn sử dụng được, không đến nỗi ngay cả tiếng quê nhà cũng nghe không hiểu.

Tuổi nhỏ rời nhà lớn trở lại, giọng quê không đổi tóc mai bạc. Tuy những gì lão giả họ Vương gặp phải hoàn toàn không có liên quan gì tới câu thơ này, nhưng mà có thể gặp được người cùng quê nhà ở nơi đất khách quê người, đây chính là một việc đáng để cao hứng.

Lão giả họ Vương nhìn đoàn người của nam tử kia, hỏi:

- Các ngươi tới nơi này làm gì?

Nam tử kia thở dài, nói.

- Lão nhân gia có chỗ không biết, hiện tại Thương Châu rơi vào trong tay đám cầu triều đình kia, dân chúng lầm than, chúng ta vốn là thương hộ ở Thường Châu, thật sự bị cẩu triều đình áp bức dọa sợ, lúc này mới nghĩ tới việc đi tới Thục Châu, mưu cầu một con đường sống...

Hắn ta thở dài, nói tiếp.

- Khi công chúa điện hạ còn ở đó rất tốt, đáng tiếc điện hạ, ai...

Thục Châu có rất nhiều thương nhân đến từ Tề Quốc và Võ Quốc, chỉ cần làm sinh ý đứng đắn thì có thể tới huyện nha đăng ký danh sách, sau này ở đây sẽ không bị kỳ thị và phân biệt đối xử.

Lão giả họ Vương tự nhiên biết những chuyện này, có điều hắn vốn dĩ là Thừa Tướng Võ Quốc, bây giờ nhìn thấy con dân Võ Quốc chỉ có thể chạy trốn tới nước láng giềng để tránh họa, trong lòng hắn chỉ cảm thấy bị thương, niềm tin nào đó trong lòng cũng càng thêm kiên

định....

- Lão nhân gia không biết huyện nha Vĩnh Huyện ở đâu sao?

Nam tử nhìn Vương lão nhân, cười nói:

- Vậy thì chúng ta lại đi tìm người hỏi một chút....

Lão giả họ Vương lắc đầu, tâm tình có chút sa sút giơ tay chỉ về phía trước, nói:

- Huyện nha Vĩnh Huyện ở ngay phía trước.

- Đa tạ lão nhân gia.

Nam tử chắp tay một cái, sau đó quay lại nhìn đoàn người phía sau, nói:

- Mọi người bôn ba một đường vất vả, chúng ta sắp tới nơi rồi, mọi người kiên trì một lát nữa....

Một đoàn hơn mười người kéo theo bốn cỗ xe ngựa, trên xe đựng một số thứ như chong chóng, trong lúc lắc, mặt nạ, đào gỗ và kiếm gỗ, vâng vâng... những món đồ chơi cho hài tử, khi một chiếc xe cuối cùng chạy qua, một hán tử tiện tay tháo xuống một cái chong chóng đưa cho Dương Phủ đang đứng ở ven đường liếm láp hồ lô, hắn cười nói.

- Tiểu huynh đệ, cái này tặng cho ngươi.

Dương Phủ đang liếm láp mứt quả, hắn vô thức đưa tay đón, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng hộ mềm mại.

- Tránh ra!

Hán tử kia cầm chong chóng, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, nhưng mà khi hắn giơ tay được một nửa thì khuôn mặt lập tức hiện ra một tia tàn nhẫn, hắn ta đột nhiên tăng tốc, chính giữa ngón trỏ và ngón giữa lóe ra một tia sáng xanh...



Bạn cần đăng nhập để bình luận