Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 764: Sợ Rằng Phải Tổn Thất Mấy Trăm Vạn Lượng



Chương 764: Sợ Rằng Phải Tổn Thất Mấy Trăm Vạn Lượng



----------------------

Việc Thôi gia tổ chức hội giám thưởng lưu ly vào nửa tháng sau, tuy không thể nói mọi người đều biết nhưng các nhân vật tai to mặt lớn trong kinh đô đều thu được một phong thư mời.

Tuy địa điểm tổ chức không cao cấp giống như Vương gia, trực tiếp mượn dùng lâm viên Hoàng gia nhưng nghe nói quy mô lại lớn hơn nhiều. Tới lúc đó số lượng lưu ly xuất hiện sẽ nhiều gấp mấy lần Vương gia trước đó.

Nhắc tới cũng kỳ, loại thần vật trân quý như lưu ly, ngày thường khó gặp, chẳng hiểu tại sao mấy ngày nay bỗng nhiên lại nhiều lên, khiến cho rất nhiều người không hiểu gì cả.

Hoàng gia đã từng làm qua một hội giám thưởng lưu ly, lúc đó triển lãm không ít tượng Phật lưu ly, đồ vật làm bằng lưu ly. Cái này không có gì kỳ quái, hoàng gia mà, lấy ra bất kỳ bảo bối gì cũng không có ai hiếm lạ.

Mấy tháng trước Vương gia cũng đã tổ chức một hội bán hàng lưu ly từ thiện, xuất ra rất nhiều lưu ly. Cái này cũng không có gì kỳ quái, Vương gia phú khả địch quốc lại trùng hợp gặp được thương nhân ngoại bang, cho nên có được nhiều đồ lưu ly như vậy cũng không có gì hiếm lạ.

Thế nhưng lần này Thôi gia cũng tính chen vào làm náo nhiệt, dựa theo những lời nói tự tin mà bọn họ thả ra, Thôi gia cảm thấy lưu ly mà bọn họ góp nhặt còn nhiều hơn lần bán hàng từ thiện trước đó của Vương gia.

Bất kỳ vật gì đều phải có độ vừa phải, lưu ly sở dĩ trân quý cũng vì nó hiếm thấy. Nếu mà cứ lâu lâu lại mở một hội giám thưởng lưu ly, có đồ ngốc mới chịu bỏ tiền ra mua.

Đương nhiên, hiện tại số lượng của lưu ly trên thị trường còn lâu mới đến cấp độ tràn lan đầy đường.

Mặc dù giá cả thật sự giảm một ít thì lần này Thôi gia vẫn kiếm lời lớn.

Thôi gia xuân phong đắc ý, nhưng mà các thương nhân làm sinh ý châu báu ở Kinh Đô lại có đoạn thời gian không được dễ chịu cho lắm.

Cơn sốt lưu ly ở Kinh Đô đã kéo dài mấy tháng và cũng chưa có chút dấu hiệu nào muốn ngừng lại. Động tác của những đại gia tộc ngược lại càng lúc càng lớn, nhưng mà cứ tiếp tục như thế, sinh ý của thương nhân nhỏ như bọn họ đã có thể khó làm.

Người người đều đuổi theo lưu ly như đi xua vịt, nhưng lưu ly đắt đỏ, lấy gia sản và thân phận của bọn họ thì rất khó chiếm được. Bọn họ chỉ kinh doanh buôn bán nhỏ, không thể so sánh với Kim Ngọc Các của Thôi gia, hiện tại chỉ có thể ngóng trông trời cao nhanh chóng ban ân thu hồi lưu ly, cho bọn hắn một con đường sống…

Tại một cửa hàng châu báu trong Kinh Đô, một tên chưởng quầy đang ngồi trước cửa hàng than ngắn thở dài. Từ sáng đến giờ không hề có một vị khách nào bước vào cửa hàng, sinh ý này thật sự không tiếp tục nổi nữa...

Khi hắn còn đang ai oán trong lòng, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen.

Chưởng quầy hoảng sợ, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì mới phát hiện đó chỉ là một tên hán tử có dáng người cường tráng, đang từ ngoài đi vào.

- Khách quan, muốn nhìn trang sức à, tặng người hay ….

Chưởng quầy vội vàng tiến lên nghênh đón, đây chính là vị khách đầu tiên của hôm nay, nhất định phải đối đãi cho thật tốt. Loại địa phương như bọn họ, có đôi khi chỉ cần làm thành một đơn sinh ý thì mấy tháng sau cũng không cần phải khai trương.

- Ta không nhìn đồ trang sức!

Thanh âm của hán tử kia vang dội như chuông đồng,

- Ta tới nơi này có một thứ muốn bán cho ngươi.

- Bán đồ?

Chưởng quầy nghe vậy, tức khắc mất đi hứng thú, hắn khoát tay, nói.

- Chỗ của chúng ta là bán đồ trang sức, không mua đồ….

Chưởng quầy mới nói được nửa câu đã im bặt bởi vì hắn thấy đại hán kia lấy từ trong tay áo ra một quả cầu trong suốt sáng long lanh. Hắn mở to hai mắt, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào thứ trên tay hắn ta.

- Chỗ ta có một nhóm lưu ly muốn bán cho các ngươi.

Đại hán nhìn hắn, nói.

- Ngươi nhìn xem chất lượng này, ánh sáng lộng lẫy như thế này, xúc cảm này…tuyệt đối là loại lưu ly tốt nhất.

Chưởng quầy nhìn chằm chằm vào quả cầu lưu ly trên tay tên đại hán, ngay cả hô hấp cũng quên mất. Nếu thứ này bày trong tiệm của hắn, hoàn toàn có thể được xem trấn điếm chi bảo, không biết sẽ hấp dẫn biết bao nhiêu khách nhân đến đây!

Hội giám thưởng lưu ly tổ chức trong cung, hắn không có tư cách tham gia, hội bán hàng lưu ly từ thiện của Vương gia hắn cũng không có thu được thiệp mời, lần này cho dù tốn đại giới cỡ nào, hắn nhất quyết phải lưu quả cầu này lại cho bằng được!

Thấy chưởng quầy không nói lời nào, hán tử kia cho rằng hắn ta không tin mình, hắn cau mày một cái, bỗng nhiên giơ tay lên, ném quả cầu lưu ly trong tay xuống đất.

Bang!

Một âm thanh thanh thúy vang lên, đại hán ngồi xổm xuống, chỉ vào một đống mảnh vụn trên mặt đất, nói:

- Ngươi nhìn xem, cái vết nứt này, mảnh nhỏ này, chắc chắn không phải hàng giả.

Hắn cầm một khối lên đưa cho chưởng quầy kia, nói:

- Không tin thì ngươi sờ thử một chút….

Môi của chưởng quầy kia run rẩy, khuôn mặt đã nghẹn thành màu xanh tím, hắn chỉ vào tên đại hán nọ, run rẩy nói:

- Ngươi, ngươi…

Đại hán vỗ vỗ bả vai hắn, nói.

- Đừng có nóng, đừng có nóng, nếu ngươi không tin thì một hồi ta để ngươi tự mình đập một cái.

- Mang vào đi.

Hắn phất tay, lập tức có hai người nâng một cái rương lớn từ ngoài đi vào, sau khi mở ra, ánh mắt của chưởng quầy kia đã triệt để bị muôn màu sắc rực rỡ trong rương hấp dẫn.

Đại hán nhìn hắn, cười tủm tỉm nói.

- Thế nào, ngày hôm nay vừa lúc chúng ta có làm hoạt động giảm giá, một kiện chỉ lấy mười lượng. Chỉ cần mười lượng bạc, mua không thiệt thòi, mua không mắc mưu, chỉ cần mười lượng bạc, ngươi đã có thể có được một kiện lưu ly cho riêng mình! Thế nào, có động tâm không, động tâm không bằng hành động! Nếu như ngươi mua một lần mười kiện thì kiện lưu ly ngã nát vừa rồi sẽ không cần ngươi bồi thường….

- Một kiện mười lượng?

Chưởng quầy kia ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng trong mắt lấp lóe.

- Thế nào, chê đắt à?

Đại hán nhìn hắn, cười nói:

- Nếu như ngươi mua nhiều thì giá cả vẫn có thể thương lượng chút…

….

….

Thôi Tam là quản sự Kim Ngọc Các của Thôi gia tại Kinh Đô và các châu lân cận, hắn vốn chỉ là một tộc nhân dòng bên không quan trọng trong Thôi gia nhưng rất nhanh sẽ không phải như vậy nữa.

Nếu tất cả lưu ly được bán ra, Thôi gia sẽ có thể thu hoạch được lợi nhuận khổng lồ, mà cái này đều bởi vì ánh mắt nhìn xa trông rộng của hắn vào mấy tháng trước.

Lần bán hàng lưu ly từ thiện trước đó của Vương gia cũng không có làm cho tất cả mọi người hài lòng, ngược lại làm cho kinh đô bắt đầu nổi lên cơn sốt sưu tập lưu ly. Nếu mua được một kiện lưu ly từ Vương gia, chỉ cần sang tay thì có thể bán ra một cái giá cao hơn….

Mà Thôi gia đổi lấy lưu ly từ trong tay thương nhân ngoại bang, đợi đến cơn khát vọng của mọi người đối với lưu ly đã đạt đến cực hạn, rồi thừa cơ tung ra trữ hàng….

Lúc đó chỉ cần đợi đếm bạc mà thôi.

Sau khi việc này qua đi, hắn sẽ được gia tộc coi trọng, sẽ trở thành tộc nhân trung tâm, có thể mưu cầu phát triển trên triều đình…. là việc đời này không có khả năng, nhưng nếu chỉ là chưởng quản sinh ý của Thôi gia, hẳn có khả năng rất lớn.

Thiệp mời đã phát ra ngoài, chỉ còn chờ mười ngày sau, hội giám thưởng lưu ly của Thôi gia sẽ được chính thức bắt đầu, vào thời khắc đó sẽ là đỉnh cao mới trong nhân sinh của hắn.

Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội!

Thôi Tam nhìn thấy một người trẻ tuổi từ đằng xa chạy đến, hỏi.

- Đông Phong, có việc gì mà ngươi vội vàng hấp tấp tới vậy?

- Tam thúc, tam thúc, xong rồi, xong rồi….

Sắc mặt Thôi Đông Phong tái nhợt, trong thanh âm tràn đầy hoảng sợ.

- Ngươi hoảng sợ cái gì ….

Thôi Tẩy bất mãn liếc hắn một cái.

- Đến cùng phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ trời sập?

- Lưu ly, lưu ly….

Thôi Đông Phong há mồm thở phì phò.

- Lưu ly làm sao?

Thôi Tẩy biến sắc, hỏi:

- Chẳng lẽ là lưu ly Thôi gia xảy ra chuyện?

Nhắc tới hai chữ “Lưu ly” chính là liên quan tới tiền đồ sau này của hắn, trái tim Thôi Tẩy lập tức căng thẳng lên.

- Thôi gia lưu ly không có việc gì…...

Nghe được câu nói đầu tiên của Thôi Đông Phong, trong lòng Thôi Tam lập tức yên tâm.

Chỉ cần lưu ly không có việc gì thì mọi chuyện còn lại đều không đáng nói.

- Nhưng mà…… khắp nơi trong kinh đô đều có lưu ly!

Giọng nói của Thôi Đông Phong vẫn còn run rẩy.

- Mười lượng bạc đã có thể mua một kiện lưu ly, còn tặng thêm một khối xà phòng, mua quần áo tặng trâm lưu ly, mua nước hoa tặng vòng tay lưu ly, ngay cả Túy Nguyệt Lâu, Túy Nguyệt cũng đổi đũa ăn thành lưu ly!

Thôi Tam nghe xong cả người mềm nhũn, hắn bắt lấy cánh tay Thôi Đông Phong, hai mắt lập tức xuất hiện tơ máu, run rẩy hỏi.

- Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa….

Trong mắt Thôi Đông Phong đã lộ ra tuyệt vọng,

- Mấy ngày nay, Kinh Đô bỗng nhiên toát ra một số lượng lưu ly rất lớn, lưu ly... lưu ly đã không còn đáng giá nữa!

Vào lúc Thôi gia muốn tổ chức hội giám thưởng lưu ly, chờ kiếm một món hời thì lại xảy ra chuyện. Lưu ly nguyên bản là thiên kim khó cầu thế mà trong vòng một đêm bỗng nhiên biến thành đồ vật bán đầy đường, như vậy còn ai sẽ bỏ tiền đi mua lưu ly của Thôi gia?

Nhưng vấn đề là, vì mấy thứ lưu ly này mà Thôi gia đã phải trả cái giá đắt, quá đắt quá đắt!

Thôi Tam rầm một tiếng quỳ rạp xuống đất, cảnh tượng trước mắt đều biến thành màu đen, trong lòng chỉ có một ý niệm.

- Xong rồi!

Cách đó không xa, từng tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.

.…

....

Lý Dịch vẫn đánh giá cao sự kiên nhẫn của Thôi gia, chỉ mới có được nửa năm thôi mà giá cả của lưu ly đã từ đám mây rớt xuống mặt đất, nếu như tiếp tục kéo dài thêm một chút thời gian nữa thì hắn đã có thể kiếm thêm được một ít.

Chẳng qua hắn cũng biết, chuyện này nên chấm dứt ở đây.

Loại phương pháp kiếm bạc này không nên kéo dài, nếu còn tiếp tục thì hệ thống kinh tế yếu ớt của Cảnh Quốc sẽ có nguy cơ hỏng mất, tới lúc đó hắn sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ của lão hoàng đế.

Trong lúc Lý Dịch đang suy nghĩ những việc này, Vương Vĩnh vội vàng từ bên ngoài đi vào, vừa vào cửa đã vui mừng hỏi.

- Lý huynh, Lý huynh, ngươi có nghe nói chưa, Thôi gia….

Lý Dịch gật đầu, thở dài cảm thán:

- Thôi gia, xem ra lần này Thôi gia sợ rằng phải tổn thất mấy trăm vạn lượng….


Bạn cần đăng nhập để bình luận