Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 720: Tiên Sinh Phòng Thu Chi Của Lâm Gia



Chương 720: Tiên Sinh Phòng Thu Chi Của Lâm Gia





----------------------

- Cô gia….

Nghe được âm thanh này, Lý Dịch khựng lại, nhanh chóng nhai hết kẹo sữa rồi nuốt xuống, lúc này mới quay đầu lại nhìn thấy ba người đang đứng đối diện.

Cách xa chừng một trượng, thân thể lão Phương run nhè nhẹ, tuy khuôn mặt trước mắt này nhìn rất lạ lẫm, nhưng mà hắn đã được xem qua bức hoạ lúc ở Thục Châu, huống chi thân hình và khí chất người đối diện quen thuộc như thế, làm sao có thể quên được?

- Sư bá.

Dương Liễu Thanh tiến lên trước, hơi hơi khom người, bây giờ nàng đã sớm không phải thiếu nữ ngây ngô của một năm trước, giờ đây nàng có khí chất xuất chúng, đứng ở nơi đó giống một thanh kiếm ra khỏi vỏ.

- Lý Hầu Tước, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.

Đạo sĩ trung niên mặc đạo bào rộng thùng thình hành một đạo lễ với Lý Dịch, mỉm cười mở miệng chào hỏi. Hắn chỉ cần tùy ý đứng đó đã khiến người ta cảm thấy hắn cùng trời đất chung quanh như hòa làm một.

Ánh mắt của Lý Dịch dừng trên ba người hồi lâu, sau đó quay người đẩy cửa sân ra.





- Cô gia, nhị tiểu thư đâu, không phải trong tin nói các ngươi ở cùng một chỗ sao?

Lão Phương vừa mới đóng cửa sân đã nhịn không kịp vội hỏi.

Lý Dịch không có trả lời, trước nhìn lão Phương hỏi.

- Như Nghi thế nào, tình huống trong nhà như thế nào?

Lão Phương cười cười, nói:

- Tiểu thư rất tốt, trong nhà hết thảy cũng đều tốt, mọi người đều đang đợi cô gia trở về.

Hắn vừa dứt lời, Liễu nhị tiểu thư từ trong phòng bước ra, Dương Liễu Thanh bước nhanh qua tới, khom người chào.

- Sư phụ!

Liễu nhị tiểu thư nhìn nàng một cái, bỗng nhiên giơ tay nhanh như chớp chộp lấy bả vai của nàng.

Thân thể Dương Liễu Thanh hơi loạng choạng, nàng ý thức lùi lại né tránh nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh thoát.

Liễu nhị tiểu thư vỗ vỗ bả vai Dương Liễu Thanh, gật đầu tán thưởng.

- Không tệ, công phu không có đi xuống.

Bỗng nhiên có một bóng người bay vụt ra từ một chỗ cửa sổ ở khách điếm bên cạnh, Từ Lão Quái vững vàng rơi xuống trong viện, đứng bên cạnh Lý Dịch, cảnh giác nhìn tên đạo sĩ trung niên kia, hỏi.

- Viên lão đạo, ngươi không đi tu tiên của ngươi tới nơi này làm cái gì?

Trên mặt đạo sĩ trung niên cũng hiện ra một tia ngoài ý muốn, hỏi:

- Từ Lão Quái, ngươi không phải ở Võ Quốc, tại sao lại ở chỗ này?

Lý Dịch quay đầu nhìn Từ Lão Quái.

- Các ngươi nhận biết?

Đạo sĩ trung niên trả lời.

- Thời trẻ khi bần đạo còn đi chu du khắp nơi đã từng gặp mặt hắn một lần.

Từ Lão Quái hừ lạnh một tiếng, nói.

- Trên đời này trừ đám đạo sĩ mũi trâu bọn họ còn có ai có thể luyện thuật trú nhan tới cảnh giới như thế. Ba mươi năm trước lão phu gặp hắn cũng dáng vẻ này, ba mươi năm qua đi, võ công của hắn có tiến bộ hay không thì ta không biết, nhưng dáng vẻ này hoàn toàn không thay đổi!

Lý Dịch nhìn xem hai người, khua tay nói.

- Đều là người một nhà, ngồi xuống nói đi.

Lão Phương rót đầy một chén nước rồi uống ừng ực, sau đó mới lên tiếng.

- Hai ngày trước chúng ta mới đến Thục Châu, nghe nói cô gia và nhị tiểu thư đang ở Tề Quốc, vì thế lập tức lên đường đến đây. Hiện giờ thì những người khác đang ở ngoài thành, có thể vào thành bất kỳ lúc nào, cô gia, khi nào thì chúng ta xuất phát?

- Trước không vội.

Lý Dịch quay đầu nhìn đạo sĩ, nghĩ tới người này hẳn xấp xỉ tuổi với Từ Lão Quái, nhưng mà nhìn qua lại giống như kém mấy lại chục tuổi, hắn đè xuống những cảm giác kỳ quái trong lòng, hỏi.

- Vị đạo trưởng này...

- Phụng mệnh của bệ hạ, đón Lý Hầu Tước trở về.

Đạo sĩ họ Viên mỉm cười.

Lý Dịch sững sờ một chút.

- Lúc nào ta biến thành Hầu Tước rồi?

- Chính là ngày mà Lý Hầu Tước rời kinh.

Viên đạo sĩ nhìn hắn, hỏi:

- Khi nào thì chúng ta có thể xuất phát?

- Hai ngày nữa đi.

Lý Dịch suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về một hướng khác, nói:

- Lúc đến không có chào hỏi một tiếng, trước khi đi cũng nên nói một câu tạm biệt…

Lâm Dũng tựa trên cửa Phương Lâm Uyển, lại nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt ở tiểu viện bên cạnh lần nữa, hắn lắc đầu, lẩm bẩm.

- Sắp tới giờ cơm rồi, đóng cửa làm cái gì?

….

….

Phong Châu Phủ.

- Quả nhiên đúng như những gì điện hạ dự đoán, bệ hạ cho triệu hồi điện hạ và đại hoàng tử về kinh sư, ngay cả giám sát ngự sử cũng cùng nhau hồi kinh. Theo những gì sứ giả kia vừa nói, cơ hồ tất cả quan viên trên triều đình đều nghiêng về phía điện hạ, tấu chương vạch tội đại hoàng tử nhiều không đếm hết, thanh âm trong dân gian cũng không nhỏ, tình thế lần này đối với chúng ta có lợi cực kỳ!

Trên mặt thứ sử Phong Châu tràn đầy tươi cười, nhìn Triệu Di bẩm báo.

- Không thể mở tiền lệ nghị tội bạc được, trừ phi việc này do phụ hoàng trực tiếp bày mưu đặt kế, nếu không thì một khi đặt vấn đề này thảo luận ra ngoài sáng, tới lúc đó trung thần hay không trung thần trong kinh cũng sẽ không ai đồng ý.

Triệu Di phất tay.

- Nếu kinh sư đã có tin tức, vậy thì ra lệnh cho thủ quân ở dịch trạm rút lui hết đi.

Thứ sử Phong Châu khom người nhận mệnh.

- Hạ quan lập tức đi an bài.

Triệu Di chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt theo thói quen nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Từ khi hắn bộc lộ tài năng ở Tề Quốc, xung đột với đại hoàng tử cũng bắt đầu không ngừng tăng lên. Mới đầu hắn chỉ muốn quản lý Phong Châu cho tốt, không nghĩ đi tranh giành cái gì, sau lại phát sinh một ít chuyện khiến hắn suýt nữa mất mạng mấy lần, lúc đó hắn mới dần dần nhận ra được, nếu tranh giành thì có lẽ sẽ tranh giành ra một con đường sống, không tranh, sớm hay muộn đều sẽ “Chết”.

Từ lúc bị đẩy lên con đường này, lại đi tới một bước hôm nay, hắn đã sớm không cách nào quay đầu lại.

Nửa tháng trước, thậm chí mấy ngày trước đó, hắn cũng không nghĩ tới lần này đại hoàng tử đi vào Phong Châu cuối cùng lại biến thành dáng vẻ hiện giờ.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, từ bị động cho đến chiếm thế thượng phong, biến hóa to lớn khiến hắn cũng có chút không dự đoán được.

Triệu Di chậm rãi thở dài một hơi.

- Lý huynh ơi Lý huynh, nếu ngươi đã làm nhiều thứ vì ta như vậy, tại sao lại không chịu xuất hiện gặp ta?

Thứ sử Phong Châu đi ra ngoài cửa, đúng lúc có một vị quan viên tiến tới chào đón.

Người kia đầu tiên chắp tay thi lễ, sau đó mới lên tiếng.

- Chu đại nhân, người mà ngài để hạ quan điều tra, hiện tại đã tra ra rõ ràng. Hơn hai tháng trước, thương đội của Lâm gia có đi qua Cảnh Quốc một lần, sau đó mang về hai người, nam tử kia tên Lý Hiên, bây giờ là tiên sinh phòng thu chi của Lâm gia….

Triệu Di nghe vậy từ trong phòng đi ra, nhìn hắn hỏi.

- Ngươi nói cái gì, Cảnh Quốc, Lý Hiên?

- Điện hạ...

Tên quan viên kia vừa muốn hành lễ, Triệu Di đã phất tay.

- Lặp lại những lời ngươi vừa nói một lần nữa cho ta nghe...

- Vâng!

Tên quan viên kia lại nói lần nữa.

- Hai người kia là một đôi nam nữ trẻ tuổi, được thương đội của Lâm gia mang về từ Cảnh Quốc, lúc bọn họ đi tới Thục Châu thì cứu được hai người họ từ trong tay bọn sơn tặc, nam tử kia tên Lý Hiên….

- Thục Châu, Lý Hiên…... Bản vương đã biết.

Trên mặt Triệu Di tràn đầy tươi cười, hắn nhanh chân đi ra ngoài, một đám hộ vệ lập tức đi sát theo.

- Phương Lâm Uyển.

Triệu Di đang đứng trước một cửa hàng trong thành, hắn nhìn lên bảng hiệu, lẩm bẩm:

- Quả nhiên như vậy.

Sau lưng có một người nói.

- Điện hạ, đây chính là cửa hàng của Lâm gia kia, bọn họ còn có hai cửa hàng giống như vậy.

Văn sĩ đứng bên cạnh Triệu Di phe phẩy chiếc quạt trong tay, hỏi.

- Điện hạ, hiện tại muốn đi Lâm gia sao?

Triệu Di lắc đầu, nói:

- Sao có thể qua loa như vậy được, chúng ta về phủ trước.

…. ….

- Điện hạ, nơi này có một phong thiệp mời, có người vừa mới đưa tới.

Bên trong Phong Vương phủ, Triệu Di vừa trở về thì quản gia của vương phủ đã trình lên một phong thiệp mời.

- Là ai đưa tới?

Trong thư phòng, Triệu Di đang cầm bút viết, có chút không để ý hỏi.

- Không biết, phong thiệp mời này được cắm trên cửa phủ bằng một con dao găm.

Quản gia khom người đáp.

Dạo gần đây Vương phủ liên tiếp gặp được một số chuyện kì quái, dao găm truyền thư cũng không phải lần đầu tiên, truyền tấm thiệp mời mà thôi, cũng không có gì đáng để ngạc nhiên.

- Dao găm?

Động tác trên tay Triệu Di khựng lại, hắn vẫy vẫy tay, nói:

- Lấy tới cho ta.

Hắn cầm lấy thiệp mời từ trong tay quản gia, sau khi cẩn thận nhìn mấy lần, vò tờ thiệp mời vừa mới viết xong trên bàn thành một cục, cười nói.

- Chuẩn bị một chút, bản vương lập tức phải đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận