Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 772: Thích Người Nào Hơn?



Chương 772: Thích Người Nào Hơn?





----------------------

Kinh Đô mấy ngày nay đang nhiệt nghị (*) một việc, nghị luận phạm vi rất rộng, ngay cả nông hộ nghèo khổ ngày thường không quá quan tâm đối với quốc sự đều thường xuyên vào thành nghe ngóng, việc xây thư viện đến cùng thế nào, nghe người khác nói rằng nếu xây xong, hài tử nhà nghèo sẽ được đọc sách mà không cần tiền, mấy đứa nhóc nhà bọn hắn sang năm thì bảy tuổi, về sau có thể đi vào thư viện học sao…?

*: Nhiệt tình nghị luận.

Nông hộ ăn được một bữa còn muốn lo bữa sau, vấn đề lớn nhất cần phải quan tâm hẳn là nó bụng, từ trước đến nay đều mặc kệ triều chính, mặc kệ phía trên thể hiện thế nào, bọn họ có thể có đủ ăn cơm, sống sót trên thế giớ này mới là suy nghĩ của bản thân mỗi ngày sau khi mở mắt ra.

Tuy nhiên lần này không quan tâm không được.

Nếu như chuyện trưởng công chúa đang làm hoàn thành, hài tử bọn họ về sau cũng không cần giống như bọn họ, tái diễn sinh hoạt của cha chú, bọn họ có thể đi thư viện đọc sách, trở thành người đọc sách, về sau có thể trúng Trạng Nguyên, làm đại quan, quang tông diệu tổ, vinh quang cửa nhà…

Dưới cái nhìn của bọn họ, người đọc sách đều sẽ trúng Trạng Nguyên làm đại quan, Ngô tú tài đầu thôn tuy không có đạt được Trạng Nguyên nhưng người nào trong thôn gặp hắn đều cung cung kính kính kêu một tiếng "Tú tài công".

Nói chung, vô luận trước kia có thân phận gì, chỉ cần đi học, hết thảy sẽ không giống nhau.

Đây chính là chuyện vui lớn như trời, công chúa điện hạ lại làm việc tốt vì bọn họ, đầu tiên là triệu nhà mình nữ nhi đi để cả nhà có thể ăn cơm no, hiện tại lại để con của bọn họ có thể đọc sách, bọn họ không biết đương kim thánh thượng làm bao nhiêu sự việc vì bọn họ nhưng công chúa điện hạ, thế nhưng thật suy nghĩ vì những dân chúng nghèo khổ a.

Xây thư viện, muốn bạc, công chúa điện hạ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, kiếm bạc vì bọn họ, nhưng mà những tên quan có tiền kia giống như không nguyện ý, sự việc xây thư viện hình như không thể tiến hành tiếp…

Đây chính là tình huống bọn họ tìm hiểu được sau khi vào thành.

- Họ, tiền của bọn họ còn không phải vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, giờ có việc làm vì dân, từng tên đều giả vờ cái gì cũng không biết!

Một vị lão nông dân chống gậy, không ngừng đập đất, mặt mũi tràn đầy phẫn uất.

- Đây là cơ hội của bọn nhỏ, bọn họ, bọn chúng không thể giống như chúng ta.

Có người cắn răng, mở miệng.

- Bọn chúng phải được đi học, học, mới có tiền đồ…

Một người lắc đầu, thở dài.

- Ai, đều lang tâm cẩu phế, chính thức lo lắng cho bách tính nghèo khổ vẫn chỉ là trưởng công chúa điện hạ.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua đường phố, những ngày này, lão giả đánh xe hiểu rõ, con đường rộng rãi đã bị kẹt, vì không để trì hoãn thời gian, bọn họ phải đi vòng qua nơi đó, đi một con đường nhỏ thông suốt.

Sau đó dừng lại ở một đầu đầu ngõ, có lúc chỉ ngừng một hai phút đồng hồ, có lúc thì chờ gần nửa canh giờ.

Lão Phương cùng lão giả dơ bẩn phân biệt ngồi hai bên xe ngựa, nghĩ đến lời nói vừa rồi nghe được trên đường, vén rèm xe lên, nói với Lý Dịch.

- Cô gia, đám quan lại này, chút tiền ấy cũng không đưa ra, thật sự keo kiệt!

Lý Dịch khoát khoát tay.

- Đừng nói như vậy, tiền của người không phải gió lớn thổi tới, cũng không phải bị gió lớn thổi đi, quyên tiền hay không là tự do của người, chúng ta không xen vào, không muốn xem đó làm bảng giá đi đo đạo đức …

Lão Phương cái hiểu cái không gật gật đầu, tuy hắn không biết bảng giá đạo đức có ý gì nhưng hắn biết, bạc nhà mình từ kiếm từ hạt cát trong đất, do người khác đưa tới cửa, cũng lừa gạt từ Tề Quốc vào… Cũng đâu có thuận tiện bằng gió lớn thổi tới, mà đột nhiên đưa không cho người khác, hắn cũng không nguyện ý.

Lý Dịch nhảy xuống xe ngựa, đi vào trong ngõ nhỏ.

Lão giả dơ bẩn theo thói quen ném một viên sữa đường vào trong miệng, nhìn một hướng khác.

- Hắn đi đến khi nào?

- Nhanh thôi.

Lão Phương lấy một viên đường từ trong tay lão giả dơ, lẩm bẩm.

Lão giả dơ bẩn liếc hắn một cái, thả sữa đường còn lại vào trong ngực, hỏi.

- Nhanh cái gì?

Lão Phương liếc hắn một chút, nói.

- Nhanh cũng là nhanh.

Những ngày nay, thời điểm cô gia đi qua nơi này, biểu hiện trên mặt hoàn toàn khác biệt cùng trước đó, hắn đã tỉ mỉ quan sát rất nhiều ngày, tự nhiên nhìn ra một số tâm tình vi diệu bên trong.

Lão giả dơ bẩn giống như hiểu rõ một ít chuyện, hỏi.

- Ngươi nói tiểu thư nhà các ngươi và vị cô nương bên trong ngõ nhỏ, hắn thích người nào nhiều hơn?

Lão Phương kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ này lão gia hỏa hay hành động cổ quái thế mà dâm đãng như thế, lại cảm thấy hứng thú đối với loại chuyện này?

- Cái này không thể so sánh.

Lão Phương lắc đầu.

- Cô gia thích tiểu thư bởi vì tiểu thư là tiểu thư, không phải người khác, thích Tằng cô nương cũng chỉ vì thích.

- Có ý tứ gì?

Lão giả dơ bẩn đầu tiên sững sờ, suy nghĩ một hồi, vẫn không hiểu, sau đó tựa như nhớ tới cái gì, có chút trào phúng nhìn hắn.

- Ngươi là nói chính ngươi?

Lão Phương liếc hắn.

- Chuyện này liên quan gì đến ta?

- Đừng cho rằng ta không biết, ngươi có một nhân tình trong Quần Ngọc Viện, làm sao hôm nay không đi tìm?

Sắc mặt Lão Phương đột biến, cả giận nói.

- Ngươi theo dõi ta!

Lão giả dơ bẩn khinh thường nhìn hắn.

- Chút chuyện này của ngươi, người nào không biết?

- Chút chuyện?

Lão Phương thế mà không tức giận.

- Nhìn bộ dáng này của ngươi, sợ rằng chưa từng được người nào yêu thích?

Câu nói này giống như chạm vào nghịch lân lão giả dơ bẩn, nhất thời trợn mắt nhìn lão Phương.

- Cái gì, ngươi không đi Võ Quốc hỏi thăm một chút, lão phu lúc còn trẻ cũng coi như phong lưu phóng khoáng, bị nhiều thiếu nữ tử nhớ thương, nếu không phải say mê võ đạo…

- Cho nên cả một đời không cưới vợ?

Lão Phương cười tủm tỉm nhìn qua hắn.

Lão giả dơ bẩn không nói lời nào, nheo mắt lại nhìn lấy hắn, nếu không phải những ngày nay đang tu thân dưỡng tính, đã sớm vỗ tới một chưởng.

Có điều, không thể tùy tiện đập tên trước mắt này, không tính toán với hắn những thứ này, lão giả dơ bẩn ngẫm lại, tiếp tục vấn đề vừa rồi.

- Nếu như lại thêm nhị tiểu thư nhà các ngươi?

- Nhị tiểu thư?

Vấn đề này có chút phức tạp, lão Phương kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn trời một chút, cảm thấy ánh sáng mặt trời ngày hôm nay lại có chút chướng mắt.

Lý Dịch ngồi bên cạnh bàn đá, nhấp một ngụm trà, hỏi.

- Cửa hàng may của Thôi gia đều đóng cửa?

Tằng Túy Mặc giương mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Những ngày gần đây, nàng cũng ngầm trộm nghe được một số tin tức, Thôi gia hao tổn rất nhiều bạc, thế chấp rất nhiều cửa hàng trong kinh, bao gồm cả những cửa hàng may, khá lâu rồi không thấy khai trương.

Mà những ngày gần đây, các nàng cũng làm một số điều chỉnh sách lược, xem như có bắt chước cũng có phương pháp tương ứng ứng đối.

- Nghe nói trưởng công chúa đang vận động bạc xây học viện, gặp phải một số trở ngại?

Lý Dịch còn tưởng rằng nàng sẽ có thể hỏi chút chuyện liên quan đến cửa hàng may Thôi gia đóng cửa, không biết làm sao nàng lại đột nhiên nhấc lên việc này, lắc đầu.

- Những cái kia đều là mặt ngoài, hết thảy đều trong kế hoạch.

Tằng Túy Mặc nhìn hắn, hỏi.

- Là kế hoạch của huynh?

- Đương nhiên, vốn cũng không nghĩ bọn họ sẽ quyên góp bạc, quyên càng ít ngược lại càng tốt, bọn hắn đang cười nhạo trưởng công chúa, qua mấy ngày nữa thì cười không nổi.

Lý Dịch nói xong, thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, ngẫm lại, đột nhiên hỏi.

- Cô không phải đang ăn dấm đó chứ?

- Hì hì, tiểu thư thật đang ăn dấm…

Tiểu Thúy đứng phía sau cười nói.

Kể từ ngày đó nhìn thấy hai người lăn qua lăn lại trên giường, có mấy lời nàng có thể nói ngay trước hai người mặt.

Hai người trên giường, một người đè ép một người, dựa theo lẽ thường, thời điểm trước khi nàng nhìn thấy, hẳn đã làm một vài việc gì đó.

- Tiểu Thúy, im miệng!

Tằng Túy Mặc xấu hổ liếc Tiểu Thúy một chút, đứng lên, vội vàng đi vào phòng vẽ tranh.

Lý Dịch đứng lên, gõ nhẹ lên đầu Tiểu Thúy một cái.

- Nào có ai nói tiểu thư nhà mình như vậy, không biết lớn nhỏ…

Tiểu Thúy ôm đầu, có chút ủy khuất, tự nhủ hai người các ngươi còn không phải đang muốn tìm lý do vào chúng một phòng, còn giả vờ…

Lý Dịch đi vào phòng vẽ tranh, thấy nàng đã ngồi bên cạnh bàn, giải thích.

- Cái kia chỉ là mặt ngoài, bọn họ hiện tại không quyên, về sau sẽ quyên, hơn nữa còn là xin được quyên…

- Huynh đừng nói.

Tằng Túy Mặc ngẩng đầu, vội nói.

- Huynh nói cho ta biết những thứ này làm gì, vạn nhất bị người khác nghe được, hư chuyện …

- Người một nhà, sợ cái gì?

Lý Dịch nhìn nàng, nói.

- Có điều những lời này thật không thể nói cho người khác, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Tằng thị lang kia cũng không thể nói…

- Ta sẽ không nói cho hắn.

Tằng Túy Mặc chém đinh chặt sắt nói một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi.

- Sẽ có hậu quả gì không?

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Ta sẽ mất mặt, trưởng công chúa cũng rất mất mặt, sẽ bị rất nhiều người chế giễu, trọng yếu nhất là…sẽ tổn thất rất nhiều rất nhiều bạc.

Tằng Túy Mặc biết khái niệm bạc của hắn, nếu như hắn nói rất nhiều rất nhiều bạc, vậy thật sự sẽ rất nhiều rất nhiều.

Nghĩ đến chuyện hắn nói sự việc trọng yếu như vậy cho mình nghe, trong nội tâm không khỏi dâng lên một tia ấm áp.

- Thế nào, sự việc trọng yếu như vậy mà ta cũng nói cho muội biết, có phải rất cảm động hay không?

Lý Dịch đi qua, mỉm cười nhìn nàng, giang hai cánh tay, hỏi.

- Có cảm động đến mức muốn ôm một cái nhiệt tình ấp áp hay không?

Một tia ấm áp kia rất nhanh biến mất, Tằng Túy Mặc tiện tay lấy một cái gối thơm từ trên giường ném qua.

- Đại sắc lang!

Cái từ ngữ này…là nàng học được từ Vĩnh Ninh trước đây rất lâu.

Vĩnh Ninh nói, ưa thích chiếm tiện nghi nữ hài tử đều là đại sắc lang.


Bạn cần đăng nhập để bình luận