Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 698: Tin Tức Truyền Về


Chương 698: Tin Tức Truyền Về





----------------------

- Cái này kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần phải nhớ kỹ có tiến có ra, sổ sách rườm rà sẽ lập tức trở nên đơn giản, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, giảm bớt khả năng tính toán sai...

Tiền Tài Thần giảng giải rất nghiêm túc, cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, nói đến mức nước bọt văng đến trên mặt một vị ngự sử nào đó, đối phương cũng không rảnh rỗi lau chùi, sợ sẽ bỏ sót điểm nào quan trọng.

Tuy trong lòng bọn họ vẫn tràn ngập xem thường và khinh miệt đám thương nhân, nhưng đại hoàng tử lại vô cùng coi trọng chuyện này, lúc này bọn họ tự nhiên phải hết sức đi chuyên chú.

- Điện hạ, thảo dân xin cáo lui trước.

Gần nửa canh giờ sau, Tiền Tài Thần khom người, chắp tay nói với Triệu Tranh.

Triệu Tranh gật đầu, nói.

- Ngươi vất vả rồi, đi xuống trước đi, cứ yên tâm, sau này bản vương sẽ không bạc đãi ngươi.

Sau khi Tiền Tài Thần rời đi, một tên ngự sử tiến lên, khom người nói:

- Chúc mừng điện hạ có được một phương pháp tuyệt diệu, lần này nhất định có thể làm ra một ít thành tích khiến cho bệ hạ và quần thần hài lòng….

- Ông trời cũng muốn giúp ta...

Triệu Tranh cười cười, nói:

- Các ngươi làm quen phương pháp này trước đi, trời sáng chúng ta sẽ bắt đầu từ Phong Châu.

Trên mặt mọi người đều lộ ra vui mừng, trước khi đi vào Phong Châu, bọn họ vốn dĩ cũng đã có một ít kế hoạch, hiện tại lại ngẫu nhiên đạt được phương pháp hay như thế, quả thực giống như được trời cao tương trợ, hành sự sẽ đơn giản nhanh gọn hơn rất nhiều, bọn họ sẽ có được thành tựu lớn ở đất Phong Châu này.

Không những đại hoàng tử có thể rung chuyển bố cục và an bài của tam hoàng tử tại Phong Châu, nhóm ngự sử bọn họ cũng có thể thu hoạch được không ít chiến tích, thật sự là một công đôi việc….

Xì!

Tiền Tài Thần vừa đi ra dịch quán hơn mười bước, biểu tình thấp thỏm lo âu trên mặt hoàn toàn biến mất, hắn nhổ nước bọt vào bên cạnh, thấp giọng nói.

- Tiện nghi của lão tử có thể chiếm dễ dàng như vậy?



...

Tại khách điếm nào đó trong thành Phong Châu, trong một căn phòng, mười lăm người đứng thành hai hàng, ôm quyền nói:

- Tham kiến minh chủ!

Liễu Minh an bài người đi bán lưu ly khắp nơi, lấy mười lăm người thành một tổ, sau đó chọn ra trong đó năm người đóng giả làm thương nhân ngoại bang, mười người khác lại được chia thành hai đội âm thầm quan sát trong tối, ba tổ sẽ giám sát lẫn nhau, chế ước lẫn nhau, bảo đảm sẽ không phát sinh việc tham ô hoặc mang theo bảo bối chạy trốn.

Cảnh Quốc Kim Ngọc Các là mục tiêu chủ yếu của Liễu Minh, vì lý do an toàn, bọn họ sẽ đi những nơi xa hơn nữa, chẳng hạn như Tề Quốc, Triệu Quốc….. Lần này gặp được bọn họ ở chỗ này, nhìn như ngẫu nhiên, kỳ thật là chuyện tất nhiên.

Một tên nam tử trung niên kinh ngạc nói.

- Chúng ta dọc đường đi cũng nhận được tin tức từ trong Câu Lan, chỉ nghe nói lần cuối cùng nhìn thấy công tử và minh chủ tại Thục Châu, không ngờ lại gặp được hai người ở chỗ này.

Lý Dịch nhìn hắn hỏi:

- Tới Tề quốc cũng chỉ có mười lăm người các ngươi thôi sao?

- Tạm thời chỉ có nhóm của chúng ta.

Nam tử trung niên gật đầu nói:

- Công tử, minh chủ, chúng ta cần lập tức trở về à?

Lý Dịch nhìn Liễu nhị tiểu thư một cái, nói:

- Chuyện này không cần phải nóng nảy, việc quan trọng nhất hiện giờ là truyền tin tức về kinh đô, cần phải có một người đi về trước, lập tức xuất phát ngay bây giờ….

Theo trình độ nào đó mà nói, nơi này càng an toàn hơn so với Thục Châu, dù sao Phong Châu cách kinh đô quá xa, huống chi còn phải đi qua Thục Châu. Chỉ có vẻn vẹn mười lăm người thì không thể bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Một tháng trước đã có tin tức từ Thục Châu truyền về kinh đô, hiện tại hẳn là Như Nghi các nàng ấy đã nhận được tin, tin tưởng sẽ làm một ít an bài. Việc hiện tại cần làm là bắt được liên lạc với bọn họ, sau đó chờ đợi. Tối đa một tháng, thân thể của Liễu nhị tiểu thư sẽ khôi phục lại, đến lúc đó thì cũng không cần lo lắng khi về tới Thục Châu.

- Ta viết một phong thư trước, phái người nhanh chóng đưa trở về.

- Phải bắt được liên lạc với Câu Lan bên Thục Châu, liên tục chú ý tin tức ở đó.

- Chính sự cũng đừng quên, khi bước ra khỏi cánh cửa này, các ngươi chính là thương nhân ngoại bang….

Lý Dịch phân phó vài câu, trong thời gian uống cạn chung trà, có một người dắt ngựa từ khách điếm đi ra, sau khi ra khỏi thành, người này lập tức nhảy tót lên lưng ngựa, giục ngựa nhanh chóng chạy về một hướng.

….

….

Cảnh Quốc, Kinh Đô.

Tiểu nha hoàn ngồi trong sân, nhìn thấy có bóng người từ trong nhà đi ra, nàng vội vàng đứng lên, chạy tới nói:

- Tiểu thư, cẩn thận một chút, để ta đỡ người.

Như Nghi lắc đầu, nói:

- Lúc này mới có bao lâu đâu, tiểu thư nhà ngươi không có yếu ớt như thế.

Tiểu nha hoàn lắc đầu.

- Lão nãi nãi nói, hiện giờ tiểu thư cần phải chăm sóc thân thể cho tốt, hôm nay tiểu thư muốn ăn cái gì, ta đi làm.

Như Nghi sờ sờ đầu nàng, nói:

- Mấy ngày nay ngươi bận bịu từ trong ra ngoài, nghỉ ngơi đi, những chuyện này phân phó nhà bếp là được.

- Không được.

Tiểu nha hoàn đầu lắc như trống bỏi.

- Tiểu thư cần phải ăn ngon một chút, như vậy tiểu bảo bảo mới có thể lớn lên khoẻ mạnh hơn...

Nàng thò đầu lại gần, cẩn thận nghe một chút, hỏi:

- Lúc nào chúng ta mới có thể nhìn thấy tiểu bảo bảo?

Như Nghi suy nghĩ một chút, nói:

- Đại khái…..là vào mùa đông năm nay.

- Nếu là mùa đông…..Lúc đó cô gia hẳn đã trở về.

Tiểu nha hoàn ngẩng đầu, nhìn không trung ngoài viện, lẩm bẩm.

Trong chớp mắt, cửa sân bị người đẩy mạnh ra, lão Phương đầy mặt vui mừng chạy vào, thở hổn hển, nói:

- Tiểu thư, có tin tức của cô gia và nhị tiểu thư….

Lão Phương cong eo, vừa thở dốc vừa nói:

- Câu Lan, có tin tức từ trong Câu Lan truyền đến, cô gia bọn họ hiện tại đang ở Thục Châu….

- Thục Châu….

Tiểu nha hoàn nắm chặt tay thành nắm đấm, lẩm bẩm vài tiếng.

Trên mặt Như Nghi lộ ra tươi cười, nói:

- Trước phái người đi Lý gia, nói tin tức này cho lão phu nhân.

- Cũng cho người đi thế tử phủ một chuyến.

- Còn có mấy phủ tướng quân.

- Còn có...

Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói.

- Hẻm Dương Liễu, ngươi tự mình tới đó một chuyến đi….

Toàn bộ Lý gia bởi vì một cái tin tức mà hoàn toàn sôi trào.

Từng con khoái mã từ trong chạy như bay ra ngoài, hóa thành từng đợt bụi mù, đi về phía bốn phương tám hướng.

Lý phủ, lão phu nhân quỳ gối trong Phật đường, đôi mắt đong đầy nước, rưng rưng.

Tiết phủ, mấy vị lão tướng uống rượu đến quên cả trời đất, uống một hồi muốn đánh nhau.

- Ngươi mới vừa nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa!

Phủ thế tử, Lý Hiên đang vẽ một loại sơ đồ nào đó, nghe xong một tên hộ vệ báo cáo, đột ngột đứng lên, trong phòng chỉ còn dư lại mấy chữ quanh quẩn bên tai.

Hẻm Dương Liễu, hoàn toàn yên tĩnh như cũ.

Ở nơi sâu nhất của con hẻm, trong một tiểu viện u tĩnh, Tằng Túy Mặc dừng bút, nói:

- Để các nàng cứ làm theo thế này trước đi, nếu như còn có chỗ nào cần sửa đổi, ta sẽ thông báo tiếp.

- Đã rõ, xin phép cô nương ta đi trước.

Một nữ tử đứng phía sau nàng gật đầu, cầm lấy bức vẽ kia rồi lui ra ngoài.

Tằng Túy Mặc ngồi về chỗ cũ, xoa xoa bả vai đau nhức, ngay sau đó có một lực nhẹ nhàng ở hai bên vai nàng. Tằng Túy Mặc đứng lên, nắm lấy bàn tay của Uyển Nhược Khanh, nói:

- Chẳng phải đại phu đã dặn dò mấy ngày nay tỷ phải ở trong nhà tịnh dưỡng sao? Chẳng may lại nhiễm phong hàn thì phải làm sao bây giờ, mau đi vào.

Uyển Nhược Khanh lắc đầu.

- Ngồi mãi ở trong phòng rất khó chịu, ta muốn đi ra hít thở không khí trong lành một chút.

- Vậy tỷ ngồi ở chỗ này, ta vào nhà lấy thêm một bộ y phục cho.

Tằng Túy Mặc ấn nàng ngồi xuống, sau đó quay người đi vào trong nhà.

Bên ngoài có tiếng đập cửa truyền đến, Tiểu Thúy đang giặt quần áo dưới hiên bước nhanh chạy tới, mở cửa, cười tủm tỉm hỏi:

- Phương đại thúc, đã rất lâu không thấy ngài tới đây, có chuyện gì không?

Lão Phương đi vào, bước tới trước mặt Uyển Nhược Khanh, nói:

- Có tin tức của cô gia, hiện tại hắn đang ở Thục Châu, chúng ta sẽ phái người lập tức đón hắn trở về.

Uyển Nhược Khanh chậm rãi đứng lên, ngay cửa phòng, chiếc áo mỏng trong tay Tằng Túy Mặc nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Cửa cung, cấm vệ phía trên tường cung nhìn xuống phía dưới, lớn tiếng nói:

- Người đến là ai?

Dưới tường cung, một người lưu loát tung người nhảy xuống ngựa, ném một cái thẻ bài lên trên.

- Mật Điệp Tư có việc cấp báo, ta phải lập tức gặp mặt bệ hạ!




Bạn cần đăng nhập để bình luận