Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 818: Trời Muốn Sập




Chương 818: Trời Muốn Sập





----------------------

- Vừa rồi hạ quan đã ăn ở nhà thật rồi.

Lưu huyện lệnh nhìn một bàn rau tươi trước mặt, kinh ngạc nói.

- Lý đại nhân, vừa rồi hạ quan chỉ muốn hỏi một chút.

- Vừa rồi chợt có cảm giác, ngẫu nhiên nghĩ ra một bài thơ, không bằng Lưu đại nhân hỗ trợ nghe xem thế nào?

Lưu huyện lệnh lần nữa khẽ giật mình, chắp tay nói.

- Lý đại nhân chính là đệ nhất tài tử đương triều, thi tài vô song, Lưu mỗ tài sơ học thiển, nào dám.

Lý Dịch khoát tay.

- Chỉ là giao lưu mà thôi, Lưu đại nhân không cần tự coi nhẹ mình, cái này không có gì.

Lưu huyện lệnh đành phải lần nữa chắp tay.

- Hạ quan rửa tai lắng nghe.

Lý Dịch cười nói.

- Trước kia từng du lịch qua vài chỗ, từng tới một nơi gọi là Âm Sơn, một nơi có gọi là Sắc Lặc Xuyên.

- Âm Sơn?

Lưu huyện lệnh nghi ngờ.

- Đại nhân đã đi du lịch qua Bắc Quốc?

Lý Dịch gật đầu.

- Sắc Lặc Xuyên là một chỗ tốt, nhìn thấy một bàn rau tươi chợt nhớ tới thảo nguyên mênh mông xanh mơn mởn ở đó, trong lòng dâng lên một chút cảm hứng làm thơ, Lưu huyện lệnh không ngại nghe một chút.

Trên mặt Lý Dịch lộ ra vẻ suy tư, sau một lát mới mở miệng.

- Sắc Lặc Xuyên, Âm Sơn. Thiên tự khung lư, lung cái tứ dã.

- Thiên lý âm sơn, Sắc lặc bình nguyên, Thiên không nghiễm khoát vô biên, Lung tráo tứ phương nguyên dã.

Nghe xong câu phía trên, Lưu huyện lệnh gật đầu.

- Tài học Lý đại nhân thật sự xuất chúng, thơ ca này, cảnh giới khoáng đạt, âm điệu hùng tráng, hơi có chút Nam Bắc Triều, dân ca phương Bắc.

- Thiên thương thương, dã mang mang.

- Hai câu này trên ý nghĩa, miêu tả hình ảnh của sự bao la, trời đất rộng rãi.

- Gã họ Vương ở sát vách ta.

- A.

Lưu huyện lệnh sững sờ, có chút không xác định.

- Thiên thương thương, dã mang mang, gã họ Vương ở sát vách ta?

Một câu phía trước đang nói thiên địa khoáng đạt, câu này bẻ lái quá mau hoàn toàn tương phản làm hắn trong lúc nhất thời có chút không quá tin tưởng lỗ tai mình.

- Thế nào, Lưu đại nhân cảm thấy câu này không tốt sao?

Lý Dịch ngẫm lại, nói tiếp.

- Vậy thì sửa lại đi, thiên thương thương, dã mang mang… Nhánh hồng hạnh muốn xuất tường, Lưu đại nhân cảm thấy câu này thế nào?

- Thi tài của Lý đại nhân, hạ quan không bằng một phần nhỏ.

Lưu huyện lệnh có chút xấu hổ lắc đầu.

- Hạ quan chỉ muốn hỏi Lý đại nhân một chút.

Ám chỉ rõ ràng như vậy mà hắn còn không lĩnh hội được thâm ý bên trong, xem ra chỉ có thể nói rõ.

Lý Dịch thở dài, đi qua, nói.

- Bất kể như thế nào, hài tử vô tội, việc này, ta không giúp đỡ được gì, Lưu đại nhân tự mình nghĩ lại đi.

Lưu huyện lệnh sững sờ.

- Chẳng lẽ, phụ mẫu đều mắt một mí thật không sinh ra hài tử mắt hai mí?

- Cũng không nhất định.

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Mắt hai mí và mắt một mí đều do cơ nhân quyết định, theo lý thuyết nếu cha mẹ cùng là mắt một mí thì không có khả năng sinh ra hài tử mắt hai mí, nhưng không có chuyện gì tuyệt đối, không chừng đứa bé kia là Thủy Tinh, là sao chổi Halley đi ngược chiều cũng nên, người đã chết còn có thể sống lại, nhiễm sắc thể còn bị đột biến gien, cho nên đổi thành mắt hai mí thì chắc cũng không sao?

May mà hắn tập võ, tận lực luyện thân thể, cho nên hơi thở tốt hơn nhiều, nói một câu dài như vậy, hơi thở vẫn bình thường không ngắt một nhịp, Lý Dịch nhấp hớp trà làm trơn cổ, lúc này mới nhìn Lưu huyện lệnh hỏi.

- Lưu đại nhân nghe rõ chưa?

- Thủy Tinh, sao chổi, nhiễm sắc thể, đột biến gen?

Lưu huyện lệnh kinh ngạc nhìn Lý Dịch, gật đầu.

- Nghe rõ.

- Nghe rõ?

Lý Dịch kinh ngạc nhìn hắn.

- Đã nghe rõ, vậy thì Lưu đại nhân nói cho ta một chút đi.



Lưu huyện lệnh vội ho một tiếng.

- Ý của Lý đại nhân là phụ mẫu mắt một mí cũng có khả năng rất lớn sinh ra hài tử mắt hai mí.

Dưới tình huống bình thường, xác suất khống chế mí mắt đột biến gien là bao nhiêu, một phần một triệu, hoặc càng nhỏ hơn, cái này Lý Dịch không rõ lắm, nhưng một loại khả năng khác, có thể lớn hơn nhiều.

Lý Dịch gật đầu.

- Là rất lớn, Cảnh Quốc và Tề Quố, có lẽ còn tăng thêm Triệu Quốc, hẳn có thể kiếm ra được hai ba đứa như vậy.

- Cảnh Quốc, Tề Quốc, Triệu Quốc.

Lưu huyện lệnh giống như bị lôi đình đánh trúng, ngây người tại chỗ.

Nhìn bộ dáng thất thần của hắn, Lý Dịch thở dài.

- Lưu đại nhân, thế sự vô thường, phải kiên cường lên.

Không biết qua bao lâu, Lưu huyện lệnh mới tỉnh dậy từ trong thất thần, chắp tay với Lý Dịch một cái.

- Lý đại nhân, hạ quan cáo lui trước.

Nhìn hắn lảo đảo đi ra ngoài, Lý Dịch liếc lão Phương một chút.

- Đi đưa Lưu đại nhân trở về đi.

Lão Phương đang ôm một bàn rau xanh ăn, nghe vậy ngẩng đầu, nói/

- Hắn đã lớn như vậy còn cần ta đưa, ngươi nói có đúng hay không, Lão Lưu?

Lưu huyện lệnh đã đi qua cánh cửa, thân thể lắc lư, quay lại nói.

- Phương, Phương huynh đệ, ngươi vẫn đưa ta một chút đi.

Lý Dịch cùng đi theo ra ngoài, có hạ nhân thông báo, một Viên Ngoại Lang Lễ Bộ cầu kiến.

Một quan viên bước nhanh tới, khom người nói.

- Lý đại nhân, ngày mừng thọ của quý phi nương nương sắp tới, hạ quan cố ý đến đưa thiệp mời.

Triều đình có quy củ sâm nghiêm, ngày mừng thọ của hậu cung phi tử cũng có quá trình lễ nghi tương ứng.

Thôi quý phi có vị trí gần với hoàng hậu nhất trong số các hậu phi, ngày mừng thọ hàng năm tự nhiên phải tổ chức hoành tráng, đương nhiên, cái này cũng không yêu cầu bách quan nhất định phải tham dự, dựa theo quy củ những năm qua, tiệc mừng thọ Thôi quý phi sẽ được cho phép xuất cung gặp người thân nửa ngày, sau nửa đêm thì chạy về trong cung.

Yến hội này thực ra vẫn do Thôi gia làm chủ sự.

Tuy Lý Dịch và Thôi gia từ trước đến nay không hợp nhau nhưng lấy thân phận và địa vị của hắn ngày hôm nay, dù thật sự có thù oán gì, phát cho bách quan thiệp mời, Thôi gia vẫn phải theo thông lệ phát cho hắn một phần.

Lễ Bộ quan viên kia nhìn thấy Lưu Đại Hữu, hơi kinh ngạc, lập tức nói.

- Lưu đại nhân cũng ở đây à, vậy hạ quan cũng không phải đi một chuyến nữa.

Hắn lật tìm một cái, lại lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Lưu huyện lệnh.

Chức Kinh Thành Lệnh này tuy nhỏ nhưng tay cầm quyền lực lại không nhỏ, không thể coi thường.

Chờ Lễ Bộ quan viên rời đi, nhìn thấy Lưu huyện lệnh kinh ngạc nhìn thiệp mời trong tay, Lý Dịch thuận miệng hỏi.

- Ngày mừng thọ của Thôi quý phi, Lưu đại nhân cũng chuẩn bị đi?

- Năm ngoái cũng được mời, đã đi một lần.

Lưu huyện lệnh gật đầu.

- Chuyện như thế, hạ quan không tốt từ chối.

Ánh mắt hắn chớp lên một cái.

- Năm nay, sợ rằng vẫn phải đi xem một chút.

Lý Dịch gật đầu.

- Sinh nhật Thôi quý phi, ta sẽ không đi, nhưng lễ vật phải đưa đến, ngươi nói, đưa năm mươi cái trứng gà có phải hơi quá nhiều hay không?

Thôi gia vừa mới bị người hố mấy trăm vạn lượng bạc, lúc này mới qua không bao lâu, nào có tiền để tổ chức sinh nhật hoành tráng cho Thôi quý phi, tặng lễ quá quý sẽ không hoàn vốn lại được.

- Tốt, đã đến nha môn, Lão Lưu ngươi từ từ vào đi.

Xe ngựa dừng lại trước cửa nha môn, lão Phương nhảy xuống xe, khoát tay.

- Ta phải đi Quần Ngọc Viện bàn một sinh ý lớn, không đi vào.

Hắn hơi nghi hoặc lắc đầu, khi đi, cô gia còn cố ý căn dặn hắn bảo hắn để mắt đến Lưu huyện lệnh, đừng cho Lưu huyện lệnh làm việc gì ngu ngốc, hắn là một đại nam nhân, còn là huyện lệnh, có thể làm việc gì ngu ngốc?

Phía sau Huyện nha là một nhà nhỏ yên tĩnh, Lưu huyện lệnh nằm trên ghế nằm, trên tay cầm lấy tấm thiệp mời kia, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua một chỗ.

Đó là một vườn hoa nhỏ.

Phu nhân ưa thích thủy tiên màu đỏ, nhị nương ưa thích hoa cúc màu vàng, có một đóa hoa màu xanh lam bên cạnh không biết tên gì, do nữ nhi mấy ngày trước mới cấy ghép ra.

Mà giờ khắc này, hắn nhìn thấy, chỉ có màu đen.

Bởi vì… Trời muốn sập!



Bạn cần đăng nhập để bình luận