Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 680: Không Ai Nợ Ai



Chương 680: Không Ai Nợ Ai





----------------------

- Ngươi, ngươi không có bằng chứng, không được ngậm máu phun người!

Sắc mặt Lâm Thư Văn từ xanh chuyển sang trắng rồi lại chuyển xanh, trên mặt cấp tốc hiện ra một tia khó tin rồi rất nhanh biến mất, hắn chỉ vào Lâm Uyển Như, tức giận nói.

- Ngươi muốn khống chế chặt chẽ Lâm gia trong tay, không nỡ uỷ quyền người khác cho nên dùng loại thủ đoạn ti tiện này vu hãm nhị thúc, trong mắt ngươi còn có Lâm gia, còn có nhị thúc ta không?

- Chính vì trong mắt còn có Lâm gia, còn có nhị thúc, cho nên ta vốn dĩ tính toán đè ép chuyện này xuống….

Lâm Uyển Như thở dài.

- Nhưng vừa rồi được nhị thúc nhắc nhở, Uyển Như hoàn toàn tỉnh ngộ. Lâm gia này không phải của một mình ta, cũng không phải của nhị thúc, mà Lâm gia của mọi người. Mọi người đã tín nhiệm ta như thế, vậy mà Uyển Như lại muốn làm việc thiên tư, thật sự hổ thẹn trong lòng.....

- Còn về chứng cứ.....

Lâm Uyển Như lấy vài tờ giấy từ trong tay áo ra, đặt lên trên bàn.

- Đây đều là chứng cứ nhị thúc tham ô một năm nay, mỗi một việc đều được ghi rõ bên trong, mọi người nhìn xem một chút đi.

Lâm Thư Văn bắt lấy mấy tờ giấy kia nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức tái nhợt không còn chút máu.

Hai chân hắn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

- Uyển Như, Uyển Như…ngươi buông tha ta đi, nhị thúc sai rồi, nhị thúc bị ma quỷ ám ảnh! Ta cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi, đừng báo quan bắt ta, ta không muốn ngồi tù, ta không muốn ngồi tù!

Mới vừa rồi Lâm gia nhị gia còn nói đúng lý hợp tình, lòng đầy căm phẫn, luôn mồm suy nghĩ cho Lâm gia, giờ phút này mặt đầy nước mắt nước mũi, hoàn toàn không dám đề cập tới việc tách cửa hàng nữa, hắn quỳ trên mặt đất khóc rống, kém chút dập đầu.

Những người còn lại thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, có người cầm mấy tờ giấy kia nhìn lướt qua, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

- Nhị ca, ngươi, tại sao ngươi.....

- Mười ngàn tám trăm lượng, thì ra phần bị thiếu hụt kia đều bị ngươi cầm đi!

- Ngươi…ngươi còn đổ lỗi Uyển Như, thì ra mọi thứ đều do ngươi!

Nhìn biểu hiện của Lâm Thư Văn, bọn họ căn bản không cần hoài nghi mấy tờ giấy này thật hay giả nữa, trong sảnh nhất thời xôn xao bàn tán.

Lâm Uyển Như thoáng di chuyển vị trí, đứng sang một bên, không để cho Lâm Thư Văn đối diện mình, nàng nhìn mọi người một cái, nói.

- Đây rốt cuộc là việc của Lâm gia chúng ta, mọi người thấy việc này nên xử lý như thế nào?

Tiếng ồn ào trong sảnh có phần giảm bớt, mọi người nhìn nhau vài lần nhưng không ai ra mặt, chuyện này thật không xử lý tốt được.

Lâm Thư Văn rốt cuộc là người của Lâm gia, nếu thật sự muốn áp giải hắn tới gặp quan phủ, không những mặt mũi của Lâm gia bị ném, hơn nữa cũng bất lợi trong việc ổn định Lâm gia.

Nhưng nếu cứ bỏ qua, xem như không nhìn thấy gì, tự nhiên cũng không thể phục chúng.

Một lát sau, có một lão giả thở dài, nói.

- Tuy Thư Văn có sai, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là người Lâm gia chúng ta, chuyện này không cần làm phiền quan phủ được chứ?

Một nam tử khác gật đầu nói:

- Tam thúc nói có lý, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nếu bị truyền đi, Lâm gia chúng ta sẽ trở thành trò cười của thành Phong Châu.

- Không cần làm phiền quan phủ, Uyển Như, ngươi nói chuyện này nên xử lý thế nào bây giờ?

Có người lắc đầu, nhìn về phía Lâm Uyển Như.

Lâm Thư Văn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện ra một chút hy vọng.

Lâm Uyển Như trầm mặc một hồi, nói:

- Sau này nhị thúc không cần quản lý việc buôn bán cửa hàng nữa. Còn về số bạc bị thiếu hụt, ta sẽ từ từ trừ vào tiền của nhị phòng.....

- Cám ơn Uyển Như, cám ơn Uyển Như!

Lâm Thư Văn lồm cồm đứng dậy, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, liên tục cảm ơn.

Lâm Uyển Như quay đầu, nhìn về phía hai người khác:

- Tam thúc, tứ thúc, hai ngày này các ngươi cũng không cần lo liệu việc cửa hàng nữa, mấy ngày nữa ta sẽ an bài chưởng quầy mới qua đó.

Trên mặt hai người kia hiện lên vẻ sửng sốt, bọn họ cũng không có tham ô, mắc mớ gì đến bọn họ?

- Uyển Như, việc này, việc này chỉ sợ không ổn.....

Một tên nam tử khó xử mở miệng, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì đã bị một người ở sau lưng cắt ngang.

- Cứ làm như thế đi, những chuyện này cứ để Uyển Như an bài, về phương diện làm ăn, tất cả chúng ta đều nghe ngươi.

- Đúng đúng đúng, lão tam lão tứ, bảo các ngươi thu dọn thì cứ thu dọn đi, hỏi nhiều làm cái gì.

Vừa dứt lời, lại có người tiếp lời.

- Được rồi.....

Thấy nhiều người mở miệng khuyên bảo, trên mặt hai người dần dần hiện ra vẻ tuyệt vọng, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng cắn răng đáp ứng.

- Cửa hàng còn bận bịu nhiều thứ, nếu không còn việc khác thì ta xin phép đi trước.

Lâm Uyển Như nhìn thoáng qua mọi người, hỏi.

- Không có không có, ngươi mau đi làm việc của mình đi, Uyển Như.

- Việc của cửa hàng quan trọng, nơi này không có việc gì.

- Nhớ rõ thông báo cho quan phủ một tiếng, nói mọi thứ chỉ là hiểu lầm.....

Mọi người nghe vậy, sôi nổi mở miệng tạm biệt. Nếu thật sự không có việc cần thiết, bọn họ cũng không nguyện ý ở cùng một chỗ với người này, nàng ta chỉ cần đứng đó không nói lời nào cũng sẽ làm cho bọn hắn có một tầng áp lực vô hình.....

Hôm nay rõ ràng nhị phòng xuất trận diễn tuồng bức vua thoái vị, kết quả là nhị phòng tam phòng tứ phòng đều bị tổn hao nghiêm trọng, triệt để không còn dính dáng gì tới sinh ý của Lâm gia nữa, uỷ quyền biến thành thu quyền. Sau này ở Lâm gia, quyền lên tiếng của nàng ta sẽ ngày càng có trọng lượng.....

Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, lại nhìn Lâm Thư Văn đầu đầy mồ hôi lạnh, không ít người âm thầm lắc đầu, bọn họ vẫn quá coi thường vị trưởng nữ Lâm gia này!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

…. …..

Lâm Dũng dựa vào trên cửa, nở nụ cười toe toét, nhìn thấy Lâm Uyển Như đi ra, vội vàng tiến lại.

- Tiểu thư, hiện tại chúng ta đi đâu?

Lâm Uyển Như đi qua nguyệt môn, nói:

- Đi cửa hàng.

Lâm Dũng gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc hỏi:

- A, đi cửa hàng? Không phải đi nha môn sao?

- Không có việc gì đi nha môn làm chi?

Lâm Uyển Như vừa đi vừa nói:

- Có một nhóm hàng mới đến trễ hai ngày, nhớ kỹ phải đốc thúc....

- Không phải quan phủ phái người bắt nhị gia sao?

Lâm Dũng ngạc nhiên hỏi, nhưng sau lại cũng không quá để ý, hắn đương nhiên hi vọng đi cửa hàng mà không phải nha môn.

Thấy giờ cơm sắp tới, đi tới chỗ của Lý huynh đệ ăn chén cháo cũng không tồi, nói thật, đời này hắn chưa từng ăn qua chén cháo nào ngon như vậy.

Tuy không chắc bụng cho lắm, nhưng sau khi uống xong hắn cảm giác toàn thân sức lực tràn đầy, buổi tối trước mặt bà vợ nhà mình rốt cuộc có thể ngẩng đầu. Chẳng qua ăn xong dễ bị chảy máu mũi, còn phải lấy vải chặn lại.....

Bên trong tiểu viện bên cạnh Phương Lâm Uyển, hôm nay thời gian ăn cơm sớm hơn mười lăm phút so với thường ngày.

Nếu ăn đúng giờ cơm, Lý Dịch sợ sẽ bị vị Lâm đại ca kia cọ hai chén, như vậy hai người bọn họ sẽ ăn không no.

Mấy thứ này đều đốt tiền, lúc này không giống ngày xưa, một đồng tiền cũng muốn bẻ đôi mà dùng. Nhờ có những dược liệu kia mà Liễu nhị tiểu thư khôi phục rất tốt, hiện tại không cần đỡ cũng có thể tự bước đi. Đương nhiên, hiện tại nàng ấy vẫn không thể sử dụng chân khí nhiều, phần lớn thời gian chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, Lý Dịch tạm thời có thể muốn làm gì thì làm mà không cần lo lắng bị nàng trả đũa....

Chẳng qua hắn vẫn nên nghĩ cách kiếm nhiều tiền một chút, lúc này nhưng chưa chắc có thể tìm được một quả ngọc bội đáng giá một ngàn lượng bạc.

Khi Lý Dịch còn đang phát sầu thì đằng trước truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Dũng không có thói quen gõ cửa, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn Lâm Uyển Như, hỏi:

- Đã giải quyết xong việc sổ sách rồi à?

Nói thế nào thì hai người họ cũng nhận được rất nhiều ân huệ từ vị cô nương này, cho nên hắn thuận tay giúp nàng ta làm chút việc, coi như trả lại nhân tình.

- Giải quyết xong.

Lâm Uyển Như gật đầu.

- Lần này cám ơn ngươi.

Nếu như không có những tờ giấy kia, sợ rằng sự việc lần này sẽ có chút phiền phức, nàng chưa từng hoài nghi mãi cho đến hiện tại, sổ sách đã qua kiểm tra đối chiếu mà vẫn có nhiều vấn đề như vậy.

Lúc này đây, người thư sinh nhặt được này thực khiến nàng ngoài ý muốn.

Lý Dịch khoát tay.

- Khách sáo rồi, đây vốn dĩ là việc trong phận sự của tiên sinh phòng thu chi.

Trên mặt Lâm Uyển Như toát ra một nụ cười hiếm thấy.

- Đây chỉ là kế sách tạm thời, ngươi không cần xem việc này là thật. Nói thật, lần này ngươi đã giúp ta giải quyết một phiền toái không nhỏ.

Gần hai vạn lượng bạc đã có thể vĩnh viễn quét dọn được nhân tố không ổn định trong gia tộc, mấy ngày trước đó, Lâm Uyển Như chưa từng nghĩ tới, người thư sinh nàng nhặt được sẽ giúp nàng một việc lớn như vậy.

Lâm Uyển Như nhìn hắn, nói:

- Ta không thích nợ nhân tình, nếu ngươi có khó khăn gì thì cứ nói, nếu việc ta có thể làm được thì ta sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành.

Lý Dịch nhìn nàng hỏi:

- Thật sự nhất định phải cảm tạ sao?

Lâm Uyển Như gật đầu.

- Nói thật, ta cũng không quá thích nợ nhân tình.

Lý Dịch suy nghĩ một hồi, nói:

- Kỳ thật, lúc trước mỗi lần có người nhờ ta kiểm toán, đều sẽ phát sinh những việc rất đáng sợ, đại giới không nhỏ….. Lần này coi như sòng phẳng, cô đã giúp ta, ta cũng đã giúp cô, chúng ta không ai nợ ai, được chứ?

Lâm Uyển Như gật đầu, quay người đi ra ngoài, khi đi tới cửa, nàng ta dừng bước, quay đầu lại hỏi một câu.

- Không biết những việc rất đáng sợ mà ngươi nói là chỉ cái gì?

Nói xong lập tức cảm giác câu này có chút dư thừa, nàng không chờ Lý Dịch trả lời liền lắc đầu, quay người rời đi.

Trong nội viện, Lý Dịch thở dài, chậm rãi nói:

- Triều đình bất ổn, tước quan bãi tước, xét nhà lưu đày, đầu rơi xuống đất.....


Bạn cần đăng nhập để bình luận