Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 822: Phủi Sạch Quan Hệ




Chương 822: Phủi Sạch Quan Hệ





----------------------

- Cung tiễn nương nương!

- Cung tiễn nương nương!

Quý phi nương nương tuy rằng trong ngày sinh nhật có thể xuất cung gặp người nhà một lần nhưng cũng không thể qua đêm ngoài cung, trước lúc cửa cung đóng lại phải chạy về trong cung.

Lúc này, yến hội Thôi phủ còn chưa kết thúc, nhìn thấy một đoàn người của Thôi gia vây quanh quý phi nương nương đi ra từ bên trong, quan viên quyền quý ở hiện trường đều nhao nhao đứng dậy, cung tiễn Thôi quý phi hồi cung.

Sau đó, hôm nay những người đến dự tiệc của Thôi phủ cũng bắt đầu dần cáo từ rời đi.

Sau khi đưa tiễn không sai biệt lắm tất cả khách mời đi, trước cửa Thôi phủ, Ninh Viễn Hầu Dư Đỉnh Phong thở dài, nói:

- Nương nương cực kì không hài lòng đối với hành động trong một năm qua của chúng ta, nếu cứ để thế cục này tùy ý phát triển tiếp, căn cơ mà chúng ta thật vất vả thành lập trong triều mấy chục năm qua coi như bỏ đi.

Gia chủ Thôi gia Thôi Thanh Trạch chắp tay với hắn một cái.

- Chuyện của Thư viện, thành bại hay không phải nhìn vào Dư gia.

- Thôi huynh yên tâm, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.

Sau khi Dư Đỉnh Phong cười đáp lễ, mới nói.

- Sắc trời cũng đã tối, Thôi huynh, Dư mỗ cũng cáo từ.

Một bên khác, Trần Khánh cũng ngẩng đầu lên.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Thôi Thanh Trạch cười cười, nói.

- Lão nhị, đưa tiễn hai vị Trần đại nhân.

Một tên nam tử từ sau lưng Thôi Thanh Trạch đứng ra, nhìn huynh đệ Trần Trùng, cười nói:

- Hai vị đại nhân, mời.

- Dư gia sau này, sợ rằng không thể khinh thường.

Trên xe ngựa hồi phủ, Trần Khánh trầm mặc khá lâu rốt cục cũng mở miệng.

Cùng thuộc một phe Thục Vương, Thôi Thanh Trạch vừa rồi để Thôi nhị gia tiễn bọn hắn, mình thì tiễn Dư Đỉnh Phong rời đi, chênh lệch vi diệu bên trong chuyện này đối với bọn hắn mà nói, cũng là tín hiệu rất rõ ràng.

- Dư gia, không gánh nổi.

Trần Trùng đang nhắm mắt bỗng nhiên mở to mắt, từ tốn nói.

Trần Khánh nhướng mày, hỏi.

- Ý của đệ là gì?

Trần Trùng quay lại nhìn một chút, hỏi.

- Đại ca cho rằng, thư viện Minh Châu là thư viện của ai?

- Thư viện được đặt theo tên của trưởng công chúa, từ thành lập đến vận hành, tất cả công việc cũng đều từ trưởng công chúa.

Trần Khánh trả lời, âm thanh dần dần nhỏ lại, nhìn Trần Trùng, hỏi.

- Ý đệ là —— Trường An Huyện Hầu, Lý Dịch?

Tuy rằng người ngoài đều biết thư viện Minh Châu là do Trưởng công chúa điện hạ thiết lập ra vì muốn nâng cao hàn môn nhưng từ ngày trốn bên trong ngự hoa viên nghe màn đối thoại giữa trưởng công chúa và Trường An Huyện hầu, cơ hồ tất cả cao tầng trong triều bây giờ đều biết, huynh đệ họ cũng biết, chuyện của thư viện mặc dù lấy danh nghĩa của công chúa điện hạ nhưng người đứng phía sau tất cả mọi chuyện đều là Lý Huyện Hầu này.

Trần Khánh nhíu mày.

- Cho dù là hắn, vậy cũng chưa chắc.

- Đại ca đã từng thấy hắn thua ai bao giờ?

Trần Khánh im bặt, sau một lát trầm mặc, lại hỏi đệ đệ.

- Cũng chỉ có một lý do như này?

- Một lý do còn chưa đủ?

Trần Trùng nhìn hắn, lắc đầu.

- Từ sau mấy lần Dư gia cự tuyệt quan viên Trưởng công chúa điện hạ sai đi, phủ công chúa mỗi ngày đều sẽ phái người tiến đến Dư gia để trao đổi, bọn họ từ lúc vừa mới bắt đầu là một ngày, rồi nửa ngày, hai canh giờ, càng về sau đó, chỉ ở lại trước cửa phủ dừng lại không đến một khắc đồng hồ.

- Chuyện này có thể nói rõ cái gì?

- Tằng Sĩ Xuân nói… Điều này nói rõ, Dư gia sắp xong rồi.

- Tằng thị lang?

Trần Khánh kinh ngạc, sắc mặt biến hóa.

- Tâm tư Tằng thị lang kín đáo, việc hắn làm những năm nay cực kì ít khi phạm sai lầm, nếu thật sự là như vậy, sợ rằng phải đến nhắc nhở Dư Đỉnh Phong tránh để hắn làm hỏng đại sự của nương nương.

- Quay.

Một tay của hắn đang vén rèm xe lên, hai chữ “Quay đầu” chỉ nói một nửa, một cánh tay từ bên cạnh duỗi tới lần nữa kéo màn xe xuống.

Trần Khánh quay lại nhìn lão nhị, kinh ngạc nói.

- Nhị đệ, đệ đây là…

Trần Trùng không nói gì, một lần nữa tựa vào trong xe, Trần Khánh cứ như vậy nhìn hắn, trong lòng dâng lên một ít suy nghĩ, biểu cảm dần thay đổi.

- Cái gì, tối hôm qua ở Thôi gia, Lưu huyện lệnh thật sự làm như vậy?

Khi Lý Dịch nghe được tin này từ miệng lão Phương, chính hắn cũng hơi kinh ngạc.

Hắn không rõ ràng lắm phương diện khác của Lưu huyện lệnh nhưng lá gan của lão lớn bao nhiêu, nhận biết lâu nay, Lý Dịch cảm thấy mình không có khả năng tính sai chuyện này.

Hắn lại dám dùng lời nói để nhục nhã Thôi gia Tam công tử ở ngay tiệc mừng thọ của Thôi quý phi, ngay trước mặt nhiều quan viên quyền quý, chuyện này nhìn thế nào đều không giống như chuyện mà Lưu huyện lệnh có thể làm ra được.

- Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ quái.

Lão Phương cũng kinh ngạc.

- Lão Lưu này bình thường nhìn rất nhát gan, không nghĩ tới thế mà cũng lúc nóng máu.

- Có khả năng là tâm tình của Lưu đại nhân không tốt, có thể hiểu được, có thể hiểu được.

Nói thế nào thì hắn cũng là quan ngũ phẩm của triều đình, là nhân tài đang được nữ hoàng điện hạ trọng dụng, chỉ cần không phải chống đối trước mặt Thôi quý phi, chỉ trêu đùa tiểu bối Thôi gia thì không ai có thể bắt hắn phải thế nào cả.

Chỉ là, để Lý Dịch nghĩ mãi mà không rõ, coi như hắn muốn vạch rõ giới hạn với Thôi gia và phe cánh Thục Vương nhưng sao hết lần này tới lần khác lại phải chọn vào lúc này?

Vả lại, lấy cái tính cẩn thận chặt chẽ của hắn, sao có thể làm việc mà không chừa một chút đường lui nào cho mình?

- Bản quan cũng không hiểu, vị Lưu đại nhân này tại sao lại gấp gáp phủi sạch quan hệ cùng Thôi gia hoặc nói cùng phe cánh Thục Vương như vậy, nếu hắn thật sự muốn biểu hiện trung thành đối với Lý Huyện Hầu cũng không cần như thế.

Bên trong hẻm Dương Liễu, một gian phòng yên lặng trong quán trà, Tằng Sĩ Xuân lắc đầu, trên mặt có một chút nghi hoặc.

- Bên ngoài đều đang đồn người này chịu sự sai sử của Lý Dịch mới có một màn đêm qua.

Trần Trùng nhấp hớp trà, hỏi.

- Làm sao ngươi biết hắn đang phủi sạch quan hệ cùng với Thôi gia?

Tằng Sĩ Xuân đặt chén trà xuống, nói.

- Tuy rằng ta không biết hắn vì sao phải cấp bách như thế nhưng con người Lưu Đại Hữu này, làm người có thể nói rất khéo léo, làm việc cũng vô cùng cẩn thận, nếu không có nguyên do sẽ không làm một việc lỗ mãng, chỉ riêng cử động đêm qua của hắn giống như cố ý diễn trò cho người khác nhìn.

- Làm người cẩn thận?

Trần Trùng cười lạnh một tiếng.

- Hắn là Kinh Thành Lệnh, chính Kinh Thành Lệnh to gan nhất, ngông cuồng nhất trước giờ, không thiếu hoàn khố của Kinh Thành đều phải ăn thiệt thòi trên tay hắn, ngươi nói hắn làm người cẩn thận?

- Vị trí Kinh Thành Lệnh này khó ngồi bao nhiêu, Trần gia cần phải rõ ràng.

Tằng Sĩ Xuân liếc hắn một cái, nói.

- Có thể vị Lưu đại nhân này làm không ít chuyện “ngông cuồng” đắc tội với rất nhiều người khác nhưng vị trí này ngược lại càng ngày càng vững vàng, còn cảm thấy có xu thế có thể tiến thêm một bước, Trần đại nhân cho rằng hắn chỉ toàn dựa vào vận khí, nhưng sau chuyện của đêm hôm qua, người này, ta cũng có chút nhìn không thấu.

- Đến cả ngươi cũng nhìn không thấu?

Trần Trùng kinh ngạc, mở miệng.

- Một tên Đổng Văn Duẫn, một tên Lưu Nhất Thủ, hiện tại còn có cái tên Lưu Đại Hữu, người Khánh An phủ thuộc dạng khó chơi như thế hả?

- Người này khác thường như thế nhất định đã phát sinh chuyện gì, nhưng chúng ta khác biệt trận doanh với hắn, cũng không tiện đến hỏi thăm.

Ánh mắt của hắn liếc phía dưới một chút, nói.

- Tam tiểu thư đi ra rồi, Trần đại nhân nên đi thôi.

Trần Trùng đứng lên, chắp tay một cái.

- Dù sao Tằng đại nhân cũng muốn đi xuống, vậy ta cùng đi đi.

- Phủi sạch quan hệ?

Trong một gian phòng ở một chỗ Câu lan nào đó của Kinh Thành, nam tử trung niên ngồi dậy, hai mắt nhắm lại, lẩm bẩm.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì, Lưu Đại Hữu người này…

Hán tử ở bên cạnh nghi ngờ hỏi.

- Ngũ gia, người nói cái gì?

Nam tử trung niên thu tầm mắt lại, ánh mắt có hơi phiêu hốt, lại nhìn qua hán tử kia, hỏi.

- Ngô Nhị, ngươi theo bên cạnh ta bao lâu rồi?

- Đã…

Hán tử gọi Ngô Nhị gãi đầu một cái, lại tách đầu ngón tay ra đếm xem, sau đó đáp.

- Đã rất lâu.

- Thì ra lâu như vậy.

Thân thể nam tử trung niên giãn ra một cái, nói.

- Đi xuống lầu mua chút mứt Phúc Ký mang lên đây.

Sau khi đại hán rời đi, nam tử trung niên nằm nghiêng trên giường, nhìn qua vũ đài phía dưới, lẩm bẩm.

- Dư gia, tiếp theo sẽ tới lượt người nào?


Bạn cần đăng nhập để bình luận