Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 652: Tất Cả Đều Đáng Chết!



Chương 652: Tất Cả Đều Đáng Chết!

----------------------

- Bốn người các ngươi hộ tống hai vị cô nương đi trước, nơi này giao cho chúng ta!

Người cầm đầu quay người phân phó, trong không khí bỗng nhiên truyền đến tiếng “Vèo”, người hắn lảo đảo một cái, bịt bả vai, lập tức nói:

- Đối phương có cung tiễn thủ, mau tránh ra!

- Vèo!

- Vèo!

....

Nhưng lời nhắc nhở của hắn vẫn hơi muộn, sau mấy tiếng kêu lại có ba người trúng tên, may mà đều không bị thương ở chỗ trí mạng, sắc mặt mấy người đại biến, lúc này có người lập tức móc một cái ống trúc ra từ trong ngực, không chút do dự đốt lên. Đột nhiên có một ánh sáng chói mắt lóe lên trong tay hắn, nổ tung trong trời đêm.

- Mau hành động! Bắt hai nữ tử kia lại, còn lại, giết!

Sâu trong ngõ hẻm rốt cuộc truyền đến một giọng nói trầm thấp, hơn mười người từ trong đi ra, tại nơi sâu nhất trong con hẻm, một người trẻ tuổi che mặt nở nụ cười âm trầm.

...

...

- Hôm qua con lại ra ngoài với chúng à?

Tại Tằng gia, buổi dạ tiệc vừa mới kết thúc, Tằng Sĩ Xuân hỏi con trai mình.

Tằng Tử Giám gật đầu, nói:

- Vâng, chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm thôi.

- Sau này hạn chế đi chung với chúng đi.

Tằng Sĩ Xuân nhíu mày.

- Đợi ngày sau Thục vương đắc thế có thể tìm cách lấy một chức quan trong triều cho con. Vực dậy chút tinh thần đi, đừng suốt ngày đi với bọn chúng, không chịu cầu tiến.

- Biết rồi.

Tằng Tử Giám gục gật.

Không lâu sau, Tằng Tử Giám nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, trên mặt hiện ra một vẻ trào phúng.

Kể từ ngày gãy một chân, đi một vòng Quỷ Môn Quan, suýt nữa không thể sống sót, khi bước đi đều phải có người đỡ, tính tình Lý Kiện Nhân đại biến, ngay cả mấy người thường hay đi chung cũng dần dần giữ khoảng cách với hắn.

Sau khi Lý Dịch kia mất tích, hắn lập tức nhiều lần nói thẳng muốn trả lại hết tất cả những mối ô nhục đã chịu, biết hai nữ tử kia có cao thủ bảo vệ bên người, lần này không hề đánh chơi cho vui nữa mà thực sự chuẩn bị đầy đủ, thậm chí chính hắn cũng đích thân đến để tận mắt thấy cảnh tượng ấy. Bây giờ, chắc đắc thủ rồi đúng không?

- Tằng Túy Mặc?

Gì mà đại tiểu thư Tằng gia, toàn bộ Tằng gia, sợ là chỉ có mỗi mình phụ thân cho là vậy, Tằng Tử Giám nhếch mép, đứng dậy đi về phía gian phòng mình.

Chậm nhất là tối mai, sẽ nhận tin tức của Lý Kiện Nhân.

.....

.....

Pháo hoa xán lạn nổ ra trong trời đêm, chỉ trong mấy hơi thở, mấy Câu Lan viện gần đây lập tức thắp sáng đèn dầu.

Song vẫn quá muộn.

- Mũi tên có độc...

Bốn người trúng tên nằm trên mặt đất, sắc mặt tái xanh, bốn người khác hộ hai nữ tử ra sau lưng, nhìn hơn mười người từ trong con hẻm nhỏ đi ra, sắc mặt trở nên rất khó coi.

- Các ngươi là ai?

Hán tử cầm đầu lạnh giọng hỏi.

- Đừng để hắn kéo dài thời gian.

Đầu lĩnh đối diện thản nhiên nói một câu.

- Giết!

Không ngờ đối phương dứt khoát quả quyết như vậy, khuôn mặt hán tử kia triệt để trầm xuống, nói.

- Hai vị cô nương, bọn ta chỉ có thể ngăn cản một lát, hai người chạy mau, chạy đến Câu Lan viện gần nhất!

Dứt lời, hắn dẫn đầu xông lên.

Tín hiệu đã phát ra, chỉ cần tranh thủ một chút thời gian nữa, viện thủ sẽ đến, những người này sẽ chẳng là gì...

Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau, cũng rối rít nhảy lên trước.

Mặc dù rất lo lắng, nhưng Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc cũng biết hai người họ ở đây chỉ gây vướng chân, nhanh chóng xoay người chạy ra sau. Người đối diện làm sao chịu buông tha hai người họ, lập tức có bốn người đuổi theo thật nhanh.

Mấy hán tử kia bị người cuốn lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người kia lướt qua bên cạnh.

- Xem các ngươi có thể chạy đi đâu!

Bốn người đi song song cùng nhau, nở nụ cười khẩy khi đi ngang qua một góc đường nào đó.

Nhưng ngay tại góc đường này, đột nhiên có một ánh đao sáng lên, bốn đầu người lăn rơi xuống đất.

- Bất kính với nương nương, đáng chết!

Một người từ phía sau đi ra, trường đao trong tay dính máu, lạnh giọng nói. Ngày càng nhiều người ra khỏi sau lưng hắn, đồng thời quay đầu, nhìn về con hẻm sâu phía trước cách đây không xa.

.......

- Sao bọn họ vẫn chưa về vậy?

Mắt thấy bốn người không sợ chết kia thế mà ngăn lại tất cả mọi người, mà bốn người vừa mới rời khỏi kia vẫn chưa hơi tin tức nào, đầu lĩnh rốt cuộc nhíu mày.

Bốn người đều thân thủ bất phàm, đối phó hai nữ tử nhu nhược lại tốn thời gian như vậy, chậm thì xảy ra biến cố, nam tử đang định mở miệng điều chỉnh kế hoạch thì biến sắc khi nhìn thấy đối diện có rất nhiều bóng người lao đến cực nhanh.

- Cuối cùng cũng tới!

Hai mắt bốn đại hán kia sáng lên, không hề ham chiến, nhanh chóng thối lui ra sau, nói với những người kia:

- Các huynh đệ này bị thương, bọn ta mang bọn hắn đi tìm đại phu trước, nơi này giao cho các ngươi!

Nói xong, họ nhanh chóng cõng bốn người dưới đất lên, tới y quán gần nhất.

......

- Hai vị cô nương, ở đây, ở đây không có gì hết.

Lát sau, một nam tử đang giơ bó đuốc trong tay dáo dác nhìn xung quanh, trừ vết máu dưới đất ra, cơ bản không thấy một người nào cả.

- Vừa rồi rõ ràng ở chỗ này, họ, họ bảo bọn ta đi trước...

Uyển Nhược Khanh đi tới nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

- Không thể nào...

Nam tử kia cũng rất nghi hoặc.

Đúng lúc này, một hán tử máu me khắp người hơi chật vật từ đằng xa chạy tới, hỏi:

- Nhờ có các ngươi, hai vị cô nương không sao chứ?

- Những người khác đâu?

Uyển Nhược Khanh vội vàng đi tới hỏi.

- Vết thương của ngươi không sao chứ?

- Đều trong y quán phía trước.

Hán tử kia thấy hai người các nàng bình an vô sự thì thở mạnh một hơi, nói:

- Đều chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, vừa rồi nhờ có các huynh đệ này kịp thời chạy tới, nếu không hôm nay thật sự có khả năng để cái mạng nhỏ lại ở đây.

- Các huynh đệ nào?

Nam tử đối diện có vẻ rất khó hiểu, hỏi:

- Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Không phải vừa rồi các ngươi chạy tới sao?

Hán tử kia cũng nghi ngờ.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

....

Tại một sân viện ẩn náu nhỏ cách đây không xa.

- Nói, ai sai các ngươi?

Hơn mười người bị trói quỳ trong viện, nam tử trẻ tuổi kéo miếng vải đen trên mặt một tên xuống, chậm rãi hỏi.

Người nọ cười khẩy, cắn răng nói:

- Đừng hòng, ta khuyên ngươi...

Một ánh đao lóe lên, một cái đầu lâu bay lên, lăn xuống cách đó không xa, thi thể không đầu ngã xuống đất.

Nam tử trẻ tuổi đi tới người kế tiếp.

- Nói, ai sai các ngươi?

Thấy đồng bạn bên cạnh thi thể tách rời, người kia sắc mặt biến đổi, nói:

- Ngươi tốt nhất đừng...

Lại một đạo ánh đao, nam tử trẻ tuổi đi đến trước mặt người thứ ba.

- Nói, ai sai các ngươi?

Người áo đen kia chỉ người phía cuối, run giọng nói.

- Là, là Lý công tử, công tử Lý Kiện Nhân, van cầu ngươi, van cầu ngươi đừng giết ta!

- Bất kính với Thiên hậu nương nương, tất cả các ngươi đều đáng chết!

Nam tử trẻ tuổi lui ra phía sau một bước, phất tay, trong nội viện nháy mắt sáng lên mấy đạo ánh đao.

Nam tử trẻ tuổi đi đến bên cạnh tên áo đen phía cuối, chậm rãi nói.

- Giờ thì, đến lượt ngươi.

Thân thể người kia đã sớm run cầm cập, nói:

- Ngươi…ngươi dám giết ta sao, cha ta là Công bộ Thị lang, ngươi, ngươi không được giết ta!

- Công bộ Thị lang công tử, đắc tội.

Nam tử trẻ tuổi nhìn hắn, trong mắt không mang theo một tia cảm xúc nào.

Một khắc sau chính là tiếng đao kiếm vào thịt. Con mắt Lý Kiện Nhân bỗng nhiên trợn to, sau đó không còn cơ hội khép lại nữa.


Bạn cần đăng nhập để bình luận