Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 808: Ăn Vụng


Chương 808: Ăn Vụng





----------------------

Tất cả sủi cảo đều đã gói kỹ, chỉ chờ một lát vào nồi.

Trần tam tiểu thư và hai nữ ngồi nói chuyện trong viện, việc vặt trong phòng bếp đã không sai biệt lắm, nhưng việc tiếp theo thì hai nha hoàn cũng không xen tay vào, đứng phía sau bưng trà đổ nước, một mình Lý Dịch bận rộn trong phòng bếp, Trần Trùng và Tằng Sĩ Xuân đứng trước cửa phòng bếp nhìn vào.

Trên mặt Hộ Bộ Thị Lang Tằng Sĩ Xuân còn có vẻ kinh dị, lắc đầu.

- Nếu để cho đồng liêu trong triều biết được, đường đường viện trưởng Viện Toán Học, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu lại làm việc bếp núc thế này, không biết khiến bao nhiêu người ngoác mồm kinh ngạc.

Trần Trùng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút khinh thường, nói.

- Rõ ràng là nhục văn gia, ngoác mồm kinh ngạc? Cười đến rụng răng còn tạm được.

Mụ nội nó, vốn không quen nhìn con hàng này, chính mình không chịu làm không nói, còn đứng chỗ này nói lời châm chọc, một chút ánh mắt độc đáo cũng không có, Lý Dịch quay lại nhìn một chút, thản nhiên nói:

- Tới đây lột mấy cây hành kia đi.

Trần Trùng cười lạnh một tiếng,

- Ngươi đang mệnh lệnh bản quan?

- Không lột thì mời trở về đi.

Lý Dịch cũng không quay đầu lại.

- Xem ra Cấp Sự Trung đại nhân đã quen cơm ngon áo đẹp, hẳn cũng sẽ không để ý một bàn sủi cảo.

- Hành ở đâu?

- Góc tường.

Sau khi Lý Dịch ướp cá xong, lại nói tiếp:

- Nếu Tằng đại nhân không có chuyện gì, lột rồi giã mấy tép tỏi ở đó đi.

- Được.

Tằng Sĩ Xuân không có bất kỳ kháng cự gì, thoải mái đáp ứng.

Trong nội viện.

Trần tam tiểu thư nhìn Tằng Túy Mặc, nghi ngờ nói:

- Túy Mặc và Tằng thị lang đều họ Tằng, chẳng lẽ…

Tằng Túy Mặc cười nói:

- Đều là chuyện quá khứ.

Trần tam tiểu thư thấy thần sắc nàng hơi ảm đạm, không tiếp tục hỏi nữa, ba người lại trò chuyện một lúc, trong phòng bếp cách đó không xa, thỉnh thoảng có giọng nói truyền ra.

- Để ngươi lột hành, không phải để ngươi cái gì cũng lột, ngươi xem một chút ngươi lột hành, hiện tại còn thừa lại cái gì?

Giọng nói tức giận của Lý Dịch vang lên.

- Ngươi dám quát bản quan!

Trần Trùng cũng nổi giận.

- Quát ngươi thì làm sao, ngươi có ý kiến hả?

- Bản quan…

- Có ý kiến đúng không, có ý kiến đi ra ngoài nói!

- Thôi đi, chỉ còn thừa mấy cây hành, không có cho ngươi chà đạp, đi, mang những rác rưởi này vứt ra ngoài, cái gì Cấp Sự Trung, thành sự không có, bại sự có thừa, cũng chỉ có thể đi vứt rác rưởi.

Trên tay Trần Trùng cầm cây hốt rác, mặt giận dữ đi ra khỏi nhà bếp, đi hai bước, lại quay đầu lại hỏi:

- Vứt ở đâu?

Uyển Nhược Khanh kinh ngạc nhìn qua một cái hướng khác, do dự một lúc, nói:

- Nơi đó…

Trần tam tiểu thư lắc đầu.

- Không sao, cứ để bọn hắn náo đi, như vậy ngược lại càng thêm náo nhiệt.

Nàng nhìn qua hai nữ, trên mặt tươi cười, hỏi.

- Các ngươi nhất định rất sớm đã nhận biết đứa bé kia?

Tằng Túy Mặc nghi ngờ nói:

- Đứa bé nào?

Uyển Nhược Khanh cười gật đầu, nói:

- Lúc đầu quen biết là khi ở Khánh An phủ, đến bây giờ cũng đã hai năm trôi qua.

Ba người nói những chuyện, trong phòng bếp, thời gian dần qua có mùi thơm bay ra.

Trong tiểu viện, ngày bình thường cũng chỉ có bốn người các nàng, ăn cơm trên bàn đá trong sân, nếu khí trời không tốt thì mới vào trong phòng, Lý Dịch ngẫu nhiên cũng ở đây ăn cơm, bên cạnh bàn nhiều hơn một người cũng không lộ vẻ chen chúc, nhưng nhiều hơn nữa thì có chút ngồi không được.

Là người ngoài, Tằng thị lang và Trần Cấp Sự Trung chỉ có thể ngồi ở bên ngoài bên cạnh cái bàn đá, đây là chỗ ngồi đặc biệt dành cho khách quý mà Lý Dịch an bài cho họ.

Sau khi các nàng ngồi xuống, Lý Dịch ăn mấy miếng, rồi đứng lên nói.

- Mọi người dùng bữa trước, ta đi nấu sủi cảo.

Uyển Nhược Khanh đứng lên nói:

- Ta đi hỗ trợ.

- Mọi người ăn đi, một mình ta là được.

Lý Dịch lắc đầu, đi vào nhà bếp.

Ánh mắt Trần tam tiểu thư thu hồi lại, hỏi:

- Hắn thường xuyên vào bếp sao?

- Hắn cũng không để ý người ngoài nói ra nói vào, khi ở Khánh An cũng thường xuyên tự mình vào bếp.

Uyển Nhược Khanh gật đầu, hỏi:

- Đồ ăn hợp khẩu vị của ngài không?

Trên mặt Trần tam tiểu thư lộ ra nụ cười vui mừng.

- Cho dù đầu bếp trong cung cũng không hơn cái này.

Ba người nói chuyện, một hồi lâu sau, Tằng Túy Mặc hơi nghi hoặc một chút liếc ra ngoài một cái, lẩm bẩm nói.

- Làm sao vẫn chưa về, ta đi xem thử.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài viện, đi về hướng nhà bếp.

Trong phòng bếp, Lý Dịch thêm củi vào lò, rửa tay trong chậu bên cạnh, lúc này mới bưng lên bát, từng miếng từng miếng một mà ăn thứ trong chén -- tạm thời xưng sủi cảo đi.

Tằng cô nương làm sủi cảo, trước khi vào nồi, còn có một ít hình dáng sủi cảo, sau khi vào nồi, chính là một nồi nước hỗn hợp gồm da bột và nhân thịt trộn lại, mùi vị thật đặc biệt nhất hắn từng ăn.

- Tốt cho huynh, chúng ta đều ở bên trong chờ huynh, huynh lại ở đây ăn vụng!

Đằng sau truyền lại một giọng nói kinh ngạc xen lẫn hưng phấn, sau đó cổ tay Lý Dịch bị người ta nắm lấy, Tằng đại cô nương giống như bắt được tiểu tặc trộm đồ, biểu lộ có chút đắc ý nhìn Lý Dịch.

- Cái gì mà ăn vụng, nữ hài tử nói chuyện phải chú ý.

Trên tay Lý Dịch còn bưng bát, nói.

- Đừng nhúc nhích, cẩn thận đổ ra ngoài.

Có thể nhìn thấy Lý Dịch làm trò mèo là một chuyện rất khó gặp được, Tằng đại cô nương hất cằm lên, có chút kiêu ngạo nói.

- Huynh rõ ràng đang ăn vụn bị ta bắt được, người và tang vật đều ở đây, huynh còn muốn chống chế?

Lý Dịch nhìn nàng, nói:

- Xin nhờ, ăn vụng là việc của hai người, một người không làm được.

- Vì sao một người không làm được?

Tằng Túy Mặc hơi nghi hoặc nhìn hắn, lời vừa ra khỏi miệng, mới hiểu hắn vừa rồi lời nói, hơi đỏ mặt, lườm hắn một cái, nhỏ giọng nói.

- Đồ xấu xa.

- Trước không nhắc đến chuyện ăn vụn.

Lý Dịch buông bát xuống, nói.

- Sủi cảo sắp chín rồi, hỗ trợ mang ra một chút đi.

Tằng Túy Mặc đi đến trước mặt bếp lò, nói.

- Ta muốn ăn sủi cảo ta làm.

- Muội làm?

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Ta ném rồi, vừa rồi tất cả đều nát, làm sao bưng lên được?

- Huynh!

Tằng Túy Mặc có chút xấu hổ nhìn hắn, đây chính là sủi cảo mình cực khổ làm, tuy không dễ nhìn, nhưng làm sao cũng là lần đầu tiên, hắn sao có thể.

Ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn qua cái bát Lý Dịch để ở bên cạnh, biểu lộ nao nao.

Trong chén không phải sủi cảo, da bánh và nhân thịt tách ra, không có một chút bộ dáng sủi cảo, một cái duy nhất có chút giống là một sủi cảo có hai lỗ tai tròn trịa, do nàng tự tay bao.

- Huynh...

Giọng nói của nàng dịu lại, cúi đầu, không dám nhìn Lý Dịch, tuy giờ phút này có chút tâm hoảng ý loạn và chân tay luống cuống nhưng lại có một loại khác ngọt ngào ấm áp tràn ngập trong lòng.

Lý Dịch lấy bát đũa ra, định dùng nước rửa một lần, nói.

- Xem giúp ta, đợi đến nước sôi lên hai lần thì có thể vào nồi.

- Ừm.

Tằng Túy Mặc gật đầu, từ trong cổ họng phát ra một âm thành mơ hồ không rõ, nhón chân lên, nhướn thân thể lên nhìn vào trong nồi.

Lúc làm ra tư thế như vậy, thân thể một chỗ vị trí sẽ vô cùng tự nhiên tạo nên thành một đường cong.

Cái đường cong quen thuộc này làm tay Lý Dịch truyền đến một loại cảm giác khác thường, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại một màn buổi sáng.

Trong lúc vô tình Tằng Túy Mặc quay đầu lại, thấy hắn kinh ngạc nhìn vị trí nào đó trên thân thể mình, thân thể cứng đờ, cái chỗ kia như lại bắt đầu trở nên tê tê dại dại.

Nàng hô hấp có chút gấp, tức giận nói.

- Con mắt huynh đang nhìn ở đâu đấy?

- Khụ, khụ!

Lý Dịch vội ho một tiếng, ánh mắt nhìn vào trong nồi, nói.

- Không sai biệt lắm, lên nồi đi.

Giương mặt Tằng Túy Mặc đỏ bừng, quay lại nhìn, nhỏ giọng nói.

- Còn chưa sôi mà.

- Không nóng, cũng lên.

Trừ sủi cảo, thức ăn trên bàn cũng rất phong phú, vốn dựa theo nhân số mà làm, Lý Dịch bưng một bát sủi cảo sau cùng ra, cười nói:

- Mọi người trước nếm thử mùi vị, xem thế nào.

- Ăn ngon!

Tiểu Thúy ăn một cái sủi cảo, tuy bị nóng đến chu miệng thổi khí, tay cầm đôi đũa lại vươn đi ra.

Ánh mắt trong lúc vô tình liếc Lý Dịch một chút, giống như phát hiện cái gì, chỉ khóe miệng của hắn, cười hì hì nói.

- Lý công tử, có phải vừa rồi người ở trong nhà bếp ăn vụng hay không?

Xoạch!

Nghe được hai chữ “Ăn vụng”, cổ tay Tằng Túy Mặc run lên, sủi cảo đã gắp lên lần nữa rơi vào trong chén.

Trong nội viện, bên cạnh cái bàn đá.

Trần Trùng kẹp một cái sủi cảo, chấm chấm, cắn một cái, sau đó kinh ngạc, ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi:

- Tằng thị lang, ngươi có cảm thấy miếng sủi cảo này có chút sai sai hay không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận