Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1104: Ta Biết Từ Thiên!



Chương 1104: Ta Biết Từ Thiên!

Chương 1104: Ta Biết Từ Thiên!



- Bằng bất cứ giá nào cũng phải bình định phản loạn Thương Châu, không cần quan tâm sống hay chết!

Trên triều đình hoàn toàn yên tĩnh. Văn võ bá quan cúi đầu trầm mặc, chỉ có âm thanh tức giận của Võ Hoàng quanh quẩn trong điện.

Cho đến khi triều hội kết thúc, bách quan từ trong đại điện đi ra tới cửa cung, bầu không khí áp lực nồng đậm mới có dấu hiệu tiêu tán.

Có quan viên đuổi kịp một vị võ tướng đi phía trước, nhỏ giọng hỏi.

- Thành tướng quân, đến cùng xảy ra chuyện gì vậy? Không phải trước đó Tĩnh Vương đã sớm chết trẻ à? Thương Châu phản loại là xảy

ra chuyện gì?

- Nếu Cấp Sự Trung có nghi vấn có thể tự mình đến thỉnh giáo bệ hạ. Bản tướng có chuyện quan trọng, đi trước.

Vị võ tướng kia tùy ý chắp tay một cái, sau đó bước nhanh rời đi.

Chấp Sự Trung nhìn theo bóng lưng phía trước, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đoan Dung Công chúa và Tĩnh Vương trước nay luôn là cái gai trong lòng bệ hạ, trừ tâm phúc như Thành tướng quân, làm gì có ai dám nhắc đến trước mặt bệ hạ.

Cho dù Võ Quốc có nhiều người tạo phản, tự lập đế vị, cuối cùng vẫn chỉ tính như nghịch tặc mà thôi. Nhưng Đoan Dung công chúa và Tĩnh Vương không giống như vậy. Bọn họ cùng bệ hạ xuất thân giống nhau, đều là người hoàng tộc chính thống của Võ Quốc, các nàng còn đứng một bên về tình về lý.

Bệ hạ đang sợ.

Trải qua hai năm, Đoan Dung công chúa đột nhiên ngóc đầu trở lại, Thương Châu đột nhiên bị đoạt, đồng thời, Vương thừa tướng còn tự tay viết chước văn, gần như Công khai hết tất cả chuyện ác hắn làm. Bản chước văn kia thậm chí đã truyền đến Hoàng Đô, không bao lâu nữa bách tính toàn Võ Quốc đầu sẽ biết Hoàng Đế của bọn họ giết huynh giết cha, tàn sát toàn tộc, tán tận lương tâm, đạo trời không tha, người dân và quần thần cùng chung tru diệt.

Bệ hạ đã không còn giả và mang bộ dạng tay chân tình thâm như trước, không che giấu nữa. Hiện tại, hắn hạ lệnh không tiếc bất cứ giá nào ra tay ngay trước mặt văn võ bá quan trong triều, chết hay sống cũng không cần quan tâm.

Hắn phải dùng cường quyền và vũ lực để ngăn chặn miệng thiên hạ.

Chúng quan tan triều, có người sắc mặt bình tĩnh, có người lộ ra mơ hồ không hiểu thấu, có người lại lo lắng.

Hậu viện trong cung.

Võ Hoàng đứng trong điện, nhìn thái giám phía dưới, nói.

- Lấy tiền thưởng của Dương Phủ đắp lên người nàng. Mặt khác, thêm vào mười vạn lượng nữa, nói cho những người được gọi là võ lâm nghĩa sĩ kia rằng nếu có thể lấy đầu của Đoan Dung Công chúa, thưởng ba mươi vạn lượng bạc trắng!

Thái giám kia khom người nói.

- Tuân chị!

- Lão tổ tông!

- Lão tổ tông, lão tổ tông, ngài không thể đi vào!

Ràm!

Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến âm thanh nhốn nháo, tiếp sau đó, cửa điện theo một tiếng nổ vang lên mà ầm ầm vỡ vụn.

- Dương Trạch, lão phu từ lúc mới bắt đầu không nên để người sống trên cõi đời này!

Lão giả râu bạc trắng từ bên ngoài đi tới, nhìn Võ Hoàng, âm thanh tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

- Hoàng thúc Công.

Võ Hoàng nhìn hắn, cười nói.

- Nam nhân của hoàng tộc Dương thị đã chết hết, chỉ còn người và ta, chết thêm một nữ nhân đầu có ảnh hưởng gì?

- Đã như vậy, lão phu hôm nay phải đưa người xuống gặp phụ thân cùng huynh trưởng ngươi!

Trong điện truyền đến âm thanh giống như xé vải, xoẹt một cái, lão giả tóc trắng biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã đứng trước người Võ Hoàng. Hắn bấm tay thành trảo, hung hăng bóp về phía cổ họng Võ Hoàng!

Tốc độ của hắn cực nhanh, thái giám quanh người Võ Hoàng đều bị thổi bay ra ngoài. Võ Hoàng cảm giác rõ ràng cổ họng mình bị một lực mạnh mẽ vô hình khóa chặt, truyền đến cảm giác đau đớn nóng bỏng.

Cái chết cách hắn chưa bao giờ gần như thế. Trong mắt hắn hiện ra vẻ hoảng sợ kèm theo lo lắng.

Àm!

Một tiếng vang trầm thấp, Võ Hoàng lui về sau mấy bước, ngã nhào trên mặt đất, miệng mở lớn thở hổn hển.

Vị trí hắn vừa đứng giờ đây xuất hiện một bóng người.

Đó là một bà lão tóc trắng phơ, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu nếp nhăn. Nàng vươn một cánh tay nắm chặt cổ tay lão giả tóc trắng.

Võ Hoàng thấy lão giả bị ngăn lại, vừa thở vừa cười, tiếng cười càng lúc càng lớn,

- Hoàng, hoàng thúc Công. Ngài không phải Tông Sư à? Không phải thiên hạ vô địch à? Không phải muốn giết ta à? Ta ở ngay đây này, ngài mau qua đây.

Lão giả bị nắm chặt cổ tay, sắc mặt rốt cục biến đổi.

Tông Sư, bà lão này cũng là một Tông Sư!

Ánh mắt hắn nhìn về phía nàng, hỏi.

- Các hạ là người nào, vì sao muốn tham dự vào chuyện của hoàng tộc?

Bà lão biểu lỗ bình tĩnh, buông tay ra, thản nhiên nói.

- Hắn còn nợ ta một việc, ngươi không thể giết hắn.

Sắc mặt lão giả bình tĩnh trở lại. Hắn không biết Dương Trạch tìm được vị Tông Sư này khi nào, cũng không muốn biết, nhìn nàng, mở

miệng nói.

- Đã như vậy thì xem thử xem ngươi có bản lĩnh đấy hay không!

Vừa dứt lời, thân thể hắn nhoáng một cái, hướng thẳng đến Võ Hoàng sau lưng bà lão.

Åm!

Trong điện lại truyền tới một tiếng vang trầm thấp. Bà lão kia di chuyển nhanh hơn hẳn, bóng người ngay lập tức xuất hiện trước người Võ Hoàng, thêm một lần nữa ngăn cản hắn.

Nụ cười trên mặt Võ Hoàng càng tăng lên, châm chọc.

- Hoàng thúc công, nếu ngài còn không đến đây, chỉ sợ có thể nhặt xác Đoan Dung công chúa ngài thương yêu nhất thôi.

Lão giả tóc trắng đứng im tại chỗ, không tiếp tục tấn công, mà dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn bà lão kia, hỏi.

- Chiêu thức “Như hình với bóng", ngươi là gì của Từ Thiên?

- Ngươi biết Từ Thiên?

Biểu cảm của bà lão dần có biến hóa, âm thanh đột nhiên nâng cao, thậm chí nghe có chút sắc nhọn.

- Bộ thân pháp “Như hình với bóng này do lão gia hỏa kia sáng tạo ra lúc còn trẻ, cũng là thứ hắn đắc ý nhất, thường xuyên lấy ra khoác lác. Hắn đối với bộ thân pháp này xem như trân bảo, đến ta năm đó cũng không được truyền thụ.

Lão giả tóc trắng nhìn bà, ngữ khí hơi an tâm, nói.

- Hắn lại truyền bộ thân pháp này cho ngươi, chẳng lẽ ngươi là đồ đệ hắn thu sau này?

Bà lão không trả lời hắn, trải qua kích động ban đầu tâm tình đã bình tĩnh trở lại, hỏi ngược lại.

- Ngươi rất quen thuộc Từ Thiên sao?

Lão giả tóc trắng mở miệng nói:

- Lúc còn trẻ chúng ta cũng xem tâm đầu ý hợp.

Ánh mắt bà lão mờ mịt, lẩm bẩm.

- Tâm đầu ý hợp?

- Năm đó cả hai chúng ta đều chỉ còn cách Tông Sư một bước. Chúng ta định ra đổ đấu, đánh bạc xem người nào đột phá bình chướng

kia trước.

Khi lão giả tóc trắng nhớ lại chuyện cũ, hoàn toàn không ý thức được trong giọng điệu già nua xuất hiện vẻ oán hận cùng ghen ghét.

Hắn vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.

- Năm đó cảnh giới của ta cao hơn so với hắn một chút, trong lòng hắn không cam lòng, vì để thắng ta mà vứt bỏ mọi việc, bế quan mấy

năm.

Bà lão nhắm mắt lại, lẩm bẩm.

- Vì thắng ngươi, chặt đứt tạp niệm, vứt bỏ mọi việc, bế quan mấy năm.

Nàng tận lực nhấn mạnh hai từ "chặt đứt" cùng “vứt bỏ”.

Lão giả gật đầu, nghi ngờ hỏi.

- Ngươi là đồ đệ của hắn, chẳng lẽ hắn chưa từng nhắc về ta với người?

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nâng lên một cánh tay, tay khác nắm cánh tay vừa nâng đó, chắn trước mặt.

Àm!

Thân thể của hắn bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, mắt trừng lớn, nhìn qua bà lão cũng đang phun máu tươi kia, giận

dữ nói:

- Ngươi điên à?

Bà lão không mở miệng, đáp lại hắn chỉ là công kích ngày càng hung hiểm hơn so với đòn vừa rồi.

- Bà điên, bà điên!

- Màu dừng tay, tiếp tục như vậy sẽ chỉ lưỡng bại câu thương!

- Dừng tay, ta biết Từ Thiên, ta biết Từ Thiên.

Từ sau khi đến Võ Quốc, Từ lão thường xuyên một mình ngẩn người, giống như đắm chìm trong đoạn ký ức nào đó. Hắn không nói, Lý Dịch cũng không tiện hỏi.

Một mình hắn ngồi ở đó gặm đùi gà đã thật lâu. Thịt gà phía trên đã bị hắn gặm sạch sẽ, chỉ còn mẩu xương bị gặm đến tràn đầy dấu

răng.

Một chú chó từ lúc hắn bắt đầu cầm đùi gà đã ngồi xổm cách đó không xa, nhìn hắn không chớp mắt, trong mắt tràn đầy hy vọng đến bây giờ đã gần như tuyệt vọng.

Khi lão Phương từ bên ngoài đi tới, Lý Dịch rốt cục nhịn không được, nói.

- Ngươi đi nhà bếp phân phó, lát nữa mang thêm một cái đùi gà cho Từ lão.

- Đùi gà để lát nữa tính.

Lão Phương lắc đầu, đưa một tập giấy cho Lý Dịch, nói.

- Cô gia, ngươi trước tiên xem thư này một chút đi.

Lý Dịch mở giấy ra, sau khi xem xong khẽ lắc đầu.

Ba mươi vạn lượng bạc mua mạng sư điệt bảo bối của hắn. Đây là Hoàng Đế keo kiệt nhất hắn từng thấy.

Đồ đệ của Liễu nhị tiểu thư, sự chất của Cảnh Vương hắn, chẳng lẽ chỉ đáng giá ba mươi vạn lượng bạc?

Hắn ngẫm lại, nhìn lão Phương, nói.

- Thông báo cho Lữ Lạc phát Anh Hùng Thiếp, treo thưởng một triệu lượng bạc cho đầu của Hoàng Đế Võ Quốc, mặt khác, thưởng thêm mười món thần binh lợi khí thổi tóc tóc đứt, chém sắt như chém bùn, tiếp nhận định chế, miễn phí bao bưu; ngoài ra, cộng thêm mười ngàn điểm khen thưởng trên Anh Hùng Bảng; còn có thể để hiệp khách đó làm nhân vật chính, viết một vở kịch lấy chủ đề anh hùng bình định võ lâm, truyền tụng khắp các sân khấu kịch.



Bạn cần đăng nhập để bình luận