Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 907: Lật Lại Bản Án



Chương 907: Lật Lại Bản Án





----------------------

- Đại nhân, oan uổng quá!

Nữ tử kia quỳ gối trước cửa Hình Bộ, giọng nói buồn thương đến cực điểm, giống như trong lòng có oan tình vô cùng lớn không chỗ khóc lóc kể lể khiến cho người qua đường đều dừng chân ghé lại nhìn.

Mấy ngày gần đây, phong trào dân gian chống án đang thịnh hành, không chỉ nha môn huyện các nơi, ngay cả nha môn Kinh Triệu Phủ, Ngự Sử Đài, nha môn Hình Bộ, thậm chí Hộ Bộ Lễ Bộ Công Bộ…. Chỉ cần là nha môn thì sẽ không thể tránh khỏi ngoại lệ, rốt cuộc nha môn có hạn mà bá tánh lại đông đảo, mọi người không thể nào đều tập trung cùng một chỗ, cho dù tính tất cả nha môn trong Kinh Đô cũng không đủ.

Loại tình huống này đã trở ngại cực lớn tới sự vận hành bình thường của quan phủ.

Bởi vậy, trưởng công chúa đã nhanh chóng căn cứ vào dân tình kết hợp với tình huống thực tế của Kinh Đô, sau đó ra một đạo ý chỉ.

Phàm là người mượn cơ hội để ồn ào, cố ý gây sự, làm phiền quan viên thì sẽ bị nghiêm trị không tha, lấy làm răn đe. Còn nếu như thật sự có oan khuất gì thì cũng có thể tự chống án, nha môn tương quan sẽ căn cứ mức độ khẩn cấp và mức độ nghiêm trọng của vụ án mà xử lý dần dần. Làm với tiêu chí có oan tất thẩm, có án tất phán, giữ nghiêm ranh giới cuối cùng của luật pháp, trả cho bá tánh một bầu trời trong xanh.

Sau khi trưởng công chúa hạ lệnh này xong, sự kiện phản đối tham quan, phản đối tham nhũng náo động oanh liệt mấy ngày nay cũng tạm thời dịu bớt, nhưng lại cũng không vì thế biến mất, mà từ vô tổ chức biến thành có trật tự, vô số ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào mỗi nha môn trong Kinh Đô.

Trong thời điểm mấu chốt này, ngay cả đám ăn chơi trác táng ngày thường hoành hành không cố kỵ ở kinh đô cũng bị người trong nhà ước thúc gắt gao, sợ bọn hắn nháo ra chuyện gì sẽ thành bia ngắm trong mắt mọi người.

Chẳng sợ chỉ là một việc nhỏ như cái móng tay thì cũng có thể bị phóng đại tới vô hạn, phóng đại đến mức gia tộc bọn họ không thể chịu đựng nổi nữa.

Các vụ án mà ngày thường Hình Bộ xử lý đều là trọng án, trừ phi bệ hạ chỉ định nếu không thì đại sảnh Hình Bộ sẽ không mở ra, càng không cho phép có người tới trước cửa Hình Bộ tùy tiện kêu oan, nhưng trong khoảng thời gian này thì khác, mỗi nha môn huyện đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, Hình Bộ tự nhiên cũng không thể nhàn rỗi.

Đã sớm có sai dịch đi ra từ bên trong, thân thiện nâng nữ tử dưới đất lên, hiền lành hỏi thăm nàng chịu oan gì, có đơn kiện hay không, nếu không có thì Trạng Sư Hình Bộ sẽ viết một phần miễn phí, không lấy tiền….

Từ đầu đến cuối, trên mặt bọn họ không hề hiện ra vẻ mất kiên nhẫn, nói giỡn, không thấy có một đống người đang đứng nhìn bọn họ sao, chỉ cần có một chỗ xử lý không tốt thì danh tiếng Hình Bộ coi như bị hủy. Hiện tại là thời điểm đặc thù, lúc này mà xảy ra sai lầm thì thượng thư đại nhân không lột da bọn họ mới lạ.

Rất nhanh, nữ tử kia đã được nha dịch Hình Bộ đỡ đi vào.

Trong đám đông vây xem, có người lắc đầu nói.

- Nhắc tới thái độ đối đãi bá tánh, vẫn là quan sai Hình Bộ tốt nhất, đâu giống như phủ Kinh Triệu Duẫn kia, trước đó ta còn nghe nói có người kêu oan trước cửa nha môn, thế mà người trong phủ không ai quan tâm, còn lấy lý do người nọ nhiễu loạn nha môn phá án nhốt vào lao, so với Hình Bộ thật đúng là một trời một vực….

- Đúng rồi chứ còn gì nữa!

Vừa dứt lời, lập có người phụ họa.

- Thật là khéo, lúc ấy ta cũng có mặt ở chỗ đó, nghe nói cô nương kia có muội muội bị giết, đây chính là án mạng! Đám người của Kinh Triệu Phủ kia cũng thật sự quá qua loa…

- Ta còn nghe nói, cô nương kia đã bị bắt nhiều lần, Kinh Triệu Phủ nha đang lo lắng cái gì chứ…

Lại có người chen miệng.

- Người vừa rồi đi vào hình như chính là vị cô nương kia, sao lần này nàng ta lại chạy đến Hình Bộ?

- Có chuyện này nữa sao?

Trên mặt một người lộ ra vẻ phẫn nộ, hắn nhanh chóng bước tới cửa Hình Bộ.

- Nếu thật sự như thế thì ta phải nhìn vụ án này cho bằng được!

- Ta cũng đi!

- Cùng đi, cùng đi!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần



Trước cửa nha môn Hình Bộ, quần chúng xúc động bị nha sai ngăn cản.

Nhưng mà nha sai cũng không có cản bao lâu, sau khi kiểm tra thân phận xong thì sẽ có người chuyên môn đưa bọn họ vào.

Căn cứ nguyên tắc công bình công chính công khai, mỗi lần Hình Bộ thẩm án sẽ cho phép bá tánh đứng bên ngoài dự thính, Hình Bộ được xưng “hữu pháp khả y, hữu pháp tất y, chấp pháp tất nghiêm, phạm pháp tất trị” (*), đối với đa số án kiện, quá trình phá án hoàn toàn rõ ràng minh bạch, thắng được không ít dân tâm.

(DG: Luật thì phải tuân theo, luật phải được thi hành, thực thi pháp luật phải nghiêm ngặt và phạm pháp phải bị trừng trị.)

Đương nhiên, vì không để nhiễu loạn trật tự phá án, Hình Bộ vẫn hạn chế nhân số khoảng năm mươi người, nhưng mà dù cho phần lớn người không có cách nào thấy được tận mắt nhưng các loại chi tiết vụ án đều sẽ thông qua miệng của năm mươi người này truyền đạt ra ngoài, sau đó sẽ lan tỏa khắp toàn bộ Kinh Đô trong thời gian ngắn.

Trên công đường, Hình Bộ Thị Lang Lưu Nhất Thủ vỗ kinh đường mộc, hỏi.

- Dưới đường là ai, nhà ở nơi nào, có oan khuất gì, chậm rãi nói bản quan nghe.

Nữ tử kia đứng dưới công đường, âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại.

- Bẩm đại nhân, tiểu nữ tử họ Lâm tên Cầm, nhà ở gần cổng thành, tiểu muội trong nhà mười sáu tuổi, khuê danh gọi Lâm Song Song, vốn là nhạc sư Diệu Âm Các, đêm mười lăm tháng giêng Thượng Nguyên…



- Hôm nay thăng đường là Lưu Thanh Thiên…..

- Lần này cô nương kia thật sự may mắn, phàm là vụ án do Lưu Thanh Thiên xử lý, lại có án nào mà không phá được chứ?

- Chưa chắc, vụ án này rất có thể liên lụy cả Kinh Triệu Duẫn vào, nhưng mà ta vẫn tin tưởng Lưu Thanh Thiên…

Mấy năm nay, vụ án đã qua tay Hình Bộ Thị Lang Lưu Nhất Thủ đếm không xuể, vô luận nghi phạm ẩn núp sâu cỡ nào, lọt vào trong mắt hắn cũng sẽ không có chỗ che thân, bởi vì hắn thường giúp dân giải oan, sửa sai án oan, cho nên rất được Kinh Đô bá tánh kính yêu, vì thế người ta đặt cho hắn ngoại hiệu là “Lưu Thanh Thiên”.

Thanh Thiên đã có ý “Thanh Thiên đại lão gia”, lại cũng trùng hợp giống với hình tượng nhân vật “Bao Thanh Thiên” công chính nghiêm minh, trừng ác trừ gian trong một vở kịch, đây là lời khen ngợi tối cao của bá tánh Kinh Đô đối với hắn.

Bên trong đại sảnh, khi nữ tử kia kể lể oan tình thì trong đám đông đứng bên ngoài đã có người hiểu được.

- Thì ra nữ tử này là tỷ tỷ của Song Song cô nương….

- Song Song cô nương có cầm nghệ vô song, đáng tiếc trẻ tuổi mất sớm, sau này lại không có cơ hội nghe được một khúc “Bách Điểu Triều Phượng” kia nữa, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc….

- Chẳng phải Kinh Triệu Phủ nha đã nói đó do một tên khâm phạm triều đình gây ra à?

- Kinh Triệu nha môn chó má!

Một người vẫn luôn chú ý tình hình trong đường tức giận tới mức lồng ngực phập phồng, hắn giận dữ quát.

- Các ngươi nghe xem, lúc trước vị cô nương này chẳng qua muốn nhìn thi thể của Song Song cô nương một chút, thế mà đã bị Kinh Triệu Phủ nha tìm lý do bắt lại, sau lại dùng mấy cái lý do khác nhốt nàng ta trong lao gần nửa năm….

- Nếu trong chuyện này không có cái gì mờ ám, có đánh chết các ngươi thì ta cũng sẽ không tin!

Lúc này, từ những gì nữ tử kia thuật lại, vụ án cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Theo giải thích mà Kinh Triệu Phủ nha đưa ra, đêm Thượng Nguyên có một tên khâm phạm triều đình ẩn núp bên trong Diệu Âm Các, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết Song Song cô nương, sau đó còn muốn hãm hại công tử Trử gia, kết quả không thành công rồi nhảy ra cửa sổ chạy trốn, cho tới bây giờ, tuy lệnh truy nã hắn ta đã dán khắp nơi, nhưng tên phạm nhân kia vẫn còn chưa bị tróc nã quy án.

Nếu như không có vị cô nương trong nội đường kia thì có lẽ vụ án này sẽ trôi qua theo thời gian bị mọi người lãng quên, nhưng hiện tại nàng ta đang đứng nơi đó, những gì nàng ta đã trải qua và hành động của phủ Kinh Triệu Duẫn lại tăng thêm rất nhiều điều đáng ngờ trong vụ án này….

Song Song cô nương đến cùng chết như thế nào, tên khâm phạm kia lại làm thế nào mà tránh thoát sự vây bắt trùng điệp của quan phủ, thậm chí một chút dấu vết cũng không có để lại, mà Kinh Triệu Phủ nha lại đóng vai trò gì trong vụ án này….

Toàn bộ vụ án lập tức trở nên khó bề phân biệt.

Mọi người đều nói Đậu Nga bị oan, vậy thì muội muội của vị cô nương này chết không minh bạch, đi quan phủ giải oan lại bị nhốt vào lao ngục nửa năm, oan tình vô cùng lớn không chỗ khiếu nại, làm sao không phải oan chứ?

Sau khi vụ án này tuôn ra, nó đã cấp tốc khiến dân chúng Kinh Đô chú ý tới, cũng làm cho nha môn Hình Bộ cực kỳ coi trọng.

Các nhân chứng liên quan ở Diệu Âm Các đều đã được đưa tới nha môn Hình Bộ, bảo hộ nghiêm ngặt, Hình Bộ cũng đã dâng thư yêu cầu Kinh Triệu nha môn giao tất cả hồ sơ liên quan tới án này cho bọn họ, Hình Bộ sẽ trọng tra án này, trả cho người chết một cái trong sạch, cũng cho dân chúng chú ý án một cái công đạo.

Dưới loại tình huống như thế này, “Oan Đậu Nga” vẫn luôn được biểu diễn trong mỗi một Câu Lan ở Kinh Đô, hơn nữa còn mỗi ngày cử hành biểu diễn để lấy tiền cứu tế….

Bên trong một chỗ Câu Lan, lão Phương nhìn Lý Dịch, có chút đau lòng nói.

- Cô gia, sân khấu này, trường hợp này, hiệu quả này, nhiều đá lạnh như thế mà chỉ có thể kiếm được một ít tiền, đã vậy còn phải tổ chức biểu diễn lấy tiền cứu tế nhiều lần, lần này chúng ta lỗ lớn rồi….

Lý Dịch lắc đầu, nhìn lão Phương, nói lời thấm thía.

- Trong mắt đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền, cũng nên làm chút cống hiến cho xã hội….
Bạn cần đăng nhập để bình luận