Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1141: Quỷ Nhập Vào Người



Chương 1141: Quỷ Nhập Vào Người

Chương 1141: Quỷ Nhập Vào Người

- Còn không phải là cướp người sao, nào có khó khăn tới như vậy chứ?

Tiền Tài Thần nhìn Tiền Đa Đa, không ngờ bên người Tiền Tài Thần hắn lại có một tên ngu xuẩn như vậy, hơn nữa điều khiến hắn càng khổ sở là tên ngu xuẩn này lại chính là nhi tử của mình.

Cuộc chiến đoạt vị không chỉ đề cập đến việc văn võ bá quan ở trong triều theo phe ai, tam hoàng tử và đại hoàng tử còn phải dốc hết

toàn lực lôi kéo quần thần, lớn mạnh thế lực của mình.

Mấy năm nay, vô luận phe nào thì đều dùng ra tất cả thủ đoạn của mình, đả kích đối lập, lớn mạnh bản thân. Đại hoàng tử xúi giục không ít quan viên dưới trướng tam hoàng tử, tam hoàng tử cũng kéo rất nhiều thuộc hạ của đại hoàng tử xuống nước, đến bây giờ thì thế lực hai phe đã gần như cân bằng, mỗi khi bước đi một bước thì đều phá lệ gian nan.

Mưu sĩ dưới trướng tam hoàng tử nhiều vô số kể, cũng không thể mở rộng ưu thế hơn được nữa, Tiền Đa Đa hắn dựa vào cái gì mà có thể xuất khẩu cuồng ngôn như thế?

Tiền Tài Thần giận quá mà cười, hắn đứng lên rồi chỉ vào một cái ghế dựa, nói với Tiền Đa Đa.

- Ngươi ngồi xuống.

Tiền Đa Đa vội vàng nói.

- Ta không mệt, ngài ngồi, ngài ngồi đi!

Tiền Tài Thần cởi một chiếc giày ra cầm trên tay, không nhịn được nói:

- Bớt nói nhảm, ta bảo người ngồi thì người cứ ngồi!

Tiền Đa Đa vội vàng ngồi xuống, nếu mà lúc này hắn không ngồi thì phụ thân sẽ dùng đế giày đập hắn.

- Ngươi còn trẻ, không hiểu không sao cả, nhưng mà không hiểu còn muốn xuất khẩu cuồng ngôn, đây là tối kỵ.

Tiền Tài Thần nhìn nhi tử, nói.

- Nói, đoạt ngôi tại sao lại giống như làm buôn bán hả?

Tiền Đa Đa vẻ mặt sầu khổ.

- Vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói....

Tiền Tài Thần nhìn hắn, vỗ đế giày trong tay.

- Vừa rồi các ngươi đang nói tới việc làm thế nào để lôi kéo thủ hạ của đại hoàng tử về phe mình hoặc làm cho nội bộ của họ bị rối loạn phải không...

Tiền Đa Đa lập tức nói.

- Cha, ngài suy nghĩ thử xem, mấy năm trước ngài nhìn trúng một người quản sự của Vạn gia, ngài làm cách nào để lừa người ta tới nhà

mình?

- Ngươi nói Vạn quản sự?

Tiền Tài Thần suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Cái đó sao có thể gọi là lừa gạt chứ? Hắn ta ở tại Vạn gia là mai một tài hoa, hàng năm chỉ lĩnh mấy trăm lượng tiền công, ta mua cho hắn một trạch viện tại kinh sư, hàng năm một vạn lượng bạc, như vậy thì tại sao hắn không đi theo ta hả?

- Như vậy thì đúng rồi!

Tiền Đa Đa vỗ đùi, nói:

- Chúng ta cũng có thể mua vài căn nhà vị trí tốt tại kinh sư.....

Dương Ngạn Châu và Triệu Tu Văn nghe vậy, đều là lắc đầu.

Phương pháp mà ngay cả Tiền gia công tử cũng có thể nghĩ ra, làm sao họ lại không nghĩ ra được chứ?

Nhưng mà trên đời này, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng tiền tài để giải quyết.

Hai phe đều có ý đồ dùng phương pháp này để thu mua quan viên đối phương, nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ. Rốt cuộc đây là cuộc chiến đoạt ngôi, một bước đi nhầm chính là vực sâu vạn trượng, không có ai dám dùng một bộ trạch viện để đánh cược tính mạng một nhà già trẻ.

- Điều người muốn nói chính là cái này?

Tốc độ vỗ giày của Tiền Tài Thần càng lúc càng nhanh, hắn nheo mắt lại, hỏi:

- Nếu như họ không thu thì sao?

- Cái gì mà họ có thu hay không.....

Tiền Đa Đa kinh ngạc nhìn cha mình, nói.

- Ý của ta là, giá cả nhà ở kinh sư đang ngày một tăng lên, nếu hiện tại chúng ta mua thì tuyệt đối sẽ không bị lỗ....

Tiền Tài Thần nheo mắt lại, nói.

- Người cho rằng lão tử không biết việc nhà ở kinh sư tăng giá à?

- Ý của ta là.....

Thấy đế giày càng lúc càng gần mặt mình, Tiền Đa Đa vội vàng nói:

- Chúng ta có thể mua mấy bộ phòng ở, ở bên ngoài ghi là “Lưu phủ", Trần phủ”, “Mã phủ” gì đó....

- Tại sao nhà của Tiền gia chúng ta lại phải treo tên của người khác chứ?

- Chờ tăng giá trị!

Tiền Tài Thần khó thở, hắn giơ chiếc giày trong tay lên, bắt đầu VỖ vào đầu Tiền Đa Đa, vỗ một hồi thì hắn bỗng nhiên dừng lại, giống như nghĩ đến cái gì, lẩm bẩm:

- “Lưu phủ”, “Trần phủ”, “Mã phủ”.....

Tiền Tài Thần mang giày vào chân rồi nhìn Tiền Đa Đa, nhìn chằm chằm cho đến khi nhi tử nổi da gà.

Hắn vươn tay kéo mặt của Tiền Đa Đa ra, Tiền Đa Đa giật mình một cái, hỏi:

- Cha, người đang làm gì vậy?

- Ta xem ngươi có phải nhi tử của ta hay không.

Tiền Tài Thần lại nhéo mặt Tiền Đa Đa mấy cái, nói.

- Không có mặt nạ, vậy chẳng lẽ ngươi bị trúng tà?

Dương Ngạn Châu vẻ mặt mê mang nhìn hai cha con:

- Tiền Tài Thần....

Tiền Tài Thần lấy một cái ghế dựa khác lại đây rồi ngồi xuống, hắn nhìn Tiền Đa Đa, nói.

- Ngươi nói tiếp đi!

Hai người lại dời ánh mắt nhìn về phía Tiền Đa Đa.

- Tại sao đầu óc mấy người đọc sách các ngươi lại chậm tiêu như vậy chứ!

Tiền Đa Đa nhíu mày, nhìn hai người kia, nói.

- Có phải các ngươi từng phải người thu mua người của đại hoàng tử?

Cái này không có gì để mà phủ nhận, Dương Ngạn Châu gật đầu.

Tiền Đa Đa hỏi.

- Thành công không?

- Thất bại.

- Tại sao lại thất bại?

- Họ không thu.

- Họ không thu thì các ngươi không đưa à?

Tiền Đa Đa hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn nhìn hai người, hỏi:

- Thành ý của các ngươi đâu?

Dương Ngạn Châu:

Triệu Tu Văn:

- Để ta nói cho rõ đi.

Nếu hai vị này bị tức chết tại Tiền phủ, như vậy thì hắn không có cách nào cũng đạo với tam hoàng tử được, Tiền Tài Thần phất tay, nói:

- Ý của Đa Đa là, Tiền gia chúng ta xuất tiền, mua mấy tòa nhà ở kinh sư, treo tên của mấy vị quan viên dưới trướng đại hoàng tử. Mặc kệ bọn hắn có thu hay không thì chúng ta vẫn cứ đưa...

- Châm ngòi ly gián?

Dương Ngạn Châu nhíu mày, nói.

- Việc không đầu không đuôi, tin đồn thất thiệt thì đại hoàng tử sẽ tin sao?

Tiền Đa Đa suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Dương Ngạn Châu, nói.

- Dương đại nhân, hôm qua ta vô tình nhìn thấy Dương phu nhân ở cùng với một người nam tử xa lạ, họ ở một cánh rừng ngoại ô hôn

nhau....

Ràm!

Dương Ngạn Châu bỗng nhiên đập bàn một cái, hắn nhìn Tiền Đa Đa, vẻ mặt tức giận, nói,

- Hôm qua ta và phu nhân đều ở nhà cả ngày, ngươi đừng có mà bịa đặt!

Tiền Đa Đa hỏi:

- Vậy các ngươi ngày nào thì không ở chung?

- Ngày hôm trước phu nhân về nhà ngoại.

Tiền Đa Đa vỗ đùi, nói:

- Ngươi nhìn cái trí nhớ của ta này, thật xin lỗi, ta nhớ lầm, là ngày hôm trước.

- Ngươi...

Dương Ngạn Châu căm tức nhìn Tiền Đa Đa, lại bị Triệu Tu Văn ngồi bên cạnh giữ chặt lại.

Trên mặt Triệu Tu Văn hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn nhìn Tiền Đa Đa, giống như mới lần đầu tiên nhận biết người biết.

Dương Ngạn Châu là người thông minh, vừa rồi hắn chỉ nghe được những lời ô ngôn uế ngữ kia nên nhất thời xúc động, sau khi tỉnh táo lại thì đã lập tức suy nghĩ cẩn thận vấn đề mấu chốt.

Trước đó, hai phe lôi kéo xúi giục lẫn nhau, không biết ưng thuận bao nhiêu tầng lợi ích mà cũng không có được tiến triển gì nhiều.

Nhưng mà lời nói hôm nay của Tiền Đa Đa lại cung cấp cho họ một mạch suy nghĩ khác.

Nếu như không thể thu họ về dưới trướng của mình, vậy thì để cho họ rối loạn nội bộ đi.

Có điều họ cũng đã từng châm ngòi quan hệ giữa đại hoàng tử và các quan viên dưới trướng hắn ta, nhưng mà hiệu quả quá mức nhỏ bé. Dù sao thì ai cũng không phải là người ngu, sẽ không bị trúng mấy cái mưu kế vụng về kia.

Trong lòng Dương Ngạn Châu vẫn còn hơi bực bội, hắn hỏi.

- Nếu như đại hoàng tử không tin thì sao?

- Hắn tin hay không thì mặc kệ hắn!

Tiền Đa Đa bĩu môi, nói.

- Dù sao mua phòng ốc sẽ không mệt, nhà của ta thì ta thích treo tên người nào thì treo tên người đó. Nếu không treo cũng được, đến lúc đó thì phải mấy vị ngự sử phe ta đi tới nhà mấy vị đại nhân kia ngồi nhiều một chút, uống chút trà, điều tra xem họ có phải mặt ngoài thanh liêm, âm thầm xa hoa dâm đãng hay không...

Lần này, không chỉ có ánh mắt Dương Ngạn Châu và Triệu Tu Văn nhìn hắn thay đổi, ngay cả ánh mắt của Tiền Tài Thần nhìn nhi tử cũng

hơi lạ lẫm.

Tam hoàng tử chưởng giám, ngự sử trong triều có hơn phân nửa là người của họ, nếu như nhóm ngự sử này cứ hai ba ngày lại tới nhà những vị quan viên dưới trướng đại hoàng tử ngồi một chút, sợ là đến tối đại hoàng tử ngủ đều không có cảm giác an ổn....

Họ cũng không thể nào cản ngự sử ở ngoài cửa, đại hoàng tử cũng không dám làm như thế, nếu làm như vậy tức là giấu đầu lòi đuôi, chính là có tật giật mình.....

Trên mặt Triệu Tu Văn hiện lên tươi cười, hắn vỗ tay tán thưởng:

- Hảo cho một cái kế châm ngòi ly gián....

Tiền Đa Đa xem thường nhìn hắn, nói.

- Các ngươi là người đọc sách mà, sách đâu hết rồi, ngay cả điểm này mà cũng không nghĩ đến? Đọc “Lý Tử binh pháp” chưa? Đã đọc qua "36 Kể" chưa?

Triệu Tu Văn đột ngột nhìn về phía Tiền Đa Đa, hỏi.

- Hai loại sách này chỉ lưu truyền trong quân đội Cảnh quốc, người ngoài khó có thể đọc được, chẳng lẽ ngươi thật sự đọc qua rồi?

Tiền Đa Đa vỗ ngực một cái, nói.

- Mười vạn lượng bạc, cho ngươi mượn xem ba ngày, không trả giá!

Triệu Tu Văn và Dương Ngạn Châu vội vàng rời đi, không biết thật sự có chuyện gì gấp gáp hay bị mười vạn lượng bạc dọa SỢ.

Tiền Tài Thần nheo mắt lại nhìn Tiền Đa Đa, hỏi.

- Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, những thứ này do ai dạy người?

Nhớ tới lời căn dặn của Lý Dịch, Tiền Đa Đa nhìn cha mình, thành khẩn nói:

- Cha, ta không dối gạt người, thực ra có một ngày nọ, trong đầu của ta bỗng nhiên lóe lên một tia linh quang... Sau đó trong đầu đã có những thứ này.

Vừa rồi hắn nói những mưu kế này, gần như đều là chế tạo riêng cho tam hoàng tử.

Tiền Tài Thần hiểu con trai mình, nếu như không phải sau lưng hắn có cao nhân chỉ điểm thì chính là bị quỷ nhập vào người trúng tà.

Hiện tại xem ra là cái sau.

- Bắt trói thiếu gia lại cho ta!

Tiền Tài Thần phất tay, ra lệnh cho hai tên hạ nhân đứng trước cửa phòng:

- Đưa hắn đến từ đường Tiền gia, sau đó ra ngoài mời chút hòa thượng, đạo sĩ tới.....

Hắn nhìn Tiền Đa Đa giật mình đứng ngây ngẩn tại chỗ, vẻ mặt áy náy, nói.

- Đa Đa, là cha có lỗi với con, nếu như cha không có để con ra ngoài thì con cũng sẽ không bị quỷ nhập vào người!


Bạn cần đăng nhập để bình luận