Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 644: Cứ Như Vậy Mà Làm!



Chương 644: Cứ Như Vậy Mà Làm!

----------------------

- Sao họ lại bất động?

Trong rừng mấy người đi theo sau cách mấy trăm trượng, nhỏ giọng hỏi một câu.

Từ sau khi mấy thương nhân nước ngoài này rời khỏi Kim Ngọc Các, thì họ phụng mệnh đi theo sau mấy người kia.

Nước ngoài cũng chỉ là nước ngoài, một chút tính cảnh giác cũng không có, mang theo bảo bối giá trị mấy chục vạn lượng, lại nghênh ngang đi trên đường, một đường ra khỏi thành, đường đi càng ngày càng vắng vẻ, quả thực đang suy nghĩ vì những người đi theo sau như bọn hắn.

Hoang sơn dã lĩnh, giết người đoạt bảo, hủy thi diệt tích, quả thực không đâu thích hợp hành động hơn nơi này.

Chờ đến khi họ đi về phía trước một đoạn, càng đi càng thêm hoang vắng, nhóm người mình đã có thể động thủ.

Chợt có người nói nhỏ:

- Họ sao lại bất động?

- Họ đặt đồ vật xuống.

- Không tốt, họ dường như đã phát hiện ra chúng ta!

Người cầm đầu nghe vậy cũng sững sờ, có điều sau đó bỗng nhiên đập đầu một người bên cạnh một cái, nói:

- Hoảng cái gì mà hoảng, họ chỉ có năm người, xem như đã phát hiện ra chúng ta, lại có thể thế nào?

- Động thủ!

Hai mươi bóng người lao ra khỏi rừng, bay nhanh về phía năm người kia.

Trong đám người, một nam cẩn thận đặt cái túi đang mang sang một bên, nói:

- Mấy vị huynh trưởng, các ngươi nghỉ ngơi một lát đi, những người này tất cả đều giao cho ta.

Một người bên cạnh nghiến răng nói:

- Không cần phải vậy, nhị ca vừa mới xông vào Thiên bảng, người người đều coi ta như quả hồng mềm, ba ngày bị người khiêu chiến mười tám lần, lòng nghẹn một cục không phát tiết được, thật là không nhịn được...

Ở phía đối diện, hai mươi đang nhao nhao lấy miếng vải đen che mặt, kinh ngạc phát hiện năm người kia không chỉ không trốn, lại có hai người trực tiếp đến chào hỏi...

- Giết!

Người cầm đầu thấp giọng nói một câu, trường đao rời khỏi vỏ.

Sau một khắc đồng hồ, hai mươi người kia người nào người nấy mặt mũi bầm dập, y phục toàn thân bị lột sạch chỉ để lại một cái khố, tay bị trói trái vào cái cây, sắc mặt vô cùng tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi, tuyệt vọng...

- Tha, tha mạng...

Trơ mắt nhìn mấy tên nam tử nước ngoài ngay cả cái khố của họ cũng lấy xuống, dường như nghĩ đến điều gì, trên trán mọi người mồ hôi chảy như mưa.

- Các ngươi, không nói, đạo nghĩa!

Trong đó một nam tử nước ngoài nhìn bọn hắn, trúc trắc nói vài lời, vỗ trường đao trong tay, càng khiến cho trong lòng tất cả mọi người đều run theo.

...

- Đại ca, vừa rồi vì sao lại không trực tiếp giết chết bọn hắn?

Trong rừng, nam tử hơi trẻ tuổi bước nhanh về phía trước hỏi.

Nam tử kia lắc đầu.

- Hai mươi mạng người, quan phủ chắc chắn sẽ điều tra đến cùng, đến lúc đó lỡ như tra được cái gì, không phải gây thêm phiền phức cho Minh Chủ sao? Yên tâm, mất mặt đến như vậy, những người này chắc hẳn sẽ không cố ý nói ra.

- Nhưng như vậy quá dễ dàng cho họ rồi.

Âm thanh nói chuyện với nhau nhỏ dần, tiếng bước chân cũng dần dần xa.

Không biết qua bao lâu, một khu rừng khác, có âm thanh truyền đến.

Hai bóng người đi vào trong rừng, có thể thấy được mơ hồ là một nam một nữ.

- Tam Lang, ngươi đừng vội...

Tựa như có tiếng cởi quần áo sột soạt sột soạt, theo sau là giọng nói lo lắng của nữ tử:

- Tam Lang, ở chỗ này, liệu có bị người khác nhìn thấy không?

- Không đâu.

Nam tử hít thở nặng nề.

- Nhưng mà, vậy được rồi.

Nữ tử nhỏ giọng nói một câu, tiếng sột soạt sột soạt dần lớn hơn.

- Hai vị, có thể chờ một chút không.

Nơi nào đó phía sau hai người, bỗng nhiên có âm thanh vang lên.

Trong nháy mắt sắc mặt nữ tử trắng bệch, ngoảnh đầu nhìn lướt qua, ngay sau đó tiếng hét chói tai vang lên.

——

- Hai vị, hai vị, hai vị đừng chạy mà!

- Trở về!

- Làm phiền giúp chúng ta một tay, ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp hậu hĩnh!

...

- Hai mươi vị tôi tớ Thôi gia bị người lột sạch quần áo, cột vào cây ở mảnh rừng ngoài thành, qua một đêm mới được tiều phu đi đốn củi phát hiện?

Lý Dịch xoa mi tâm, nhìn Liễu nhị tiểu thư, hỏi:

- Người ngươi sắp xếp, rốt cuộc có đáng tin không?

Liễu nhị tiểu thư phất tay, hạ nhân Lý gia sau khi nâng mấy cái rương lớn vào trong phòng, cung kính lui ra ngoài.

Ống tay áo nàng quét qua, một cái nắp rương tự động mở ra, bên trong chất đầy các loại trân châu bảo thạch ngọc khí, khiến cho phòng đều trở nên lộng lẫy sáng chói.

- Tốt, cứ làm như vậy!

Lý Dịch đập vỗ bàn, nói ra.

Liễu Minh, phòng nghị sự.

- Đều nhớ kỹ mục tiêu của các ngươi chưa?

Lữ Lạc ngồi ở vị trí đầu, thấp giọng nói ra.

- Nhớ kỹ, Sở Châu, Kim Ngọc Các!

- Khánh An phủ, Kim Ngọc Các!

- Thanh Châu, Kim Ngọc Các!

...

Phía dưới có hơn mười người đáp lại, không bao lâu sau, mọi người đi từ phòng nghị sự ra, từng chiếc xe ngựa từ giữa sân lớn đi ra, sau mỗi cỗ xe ngựa đều có hơn mười người đi theo, dọc theo mỗi phương hướng, dần dần biến mất trên đường đi.

...

Hai ngày gần đây, từ quyền quý phía trên, cho đến dân chúng phía dưới, đề tài bàn tán sôi nổi vẫn là lưu ly.

Câu lan từ trước đến nay luôn hiểu xu hướng đi trào lưu đại chúng, chuyện xưa được kể trong câu lan, cũng bắt kịp thời đại, mấy ngày nay đều kể về những truyền thuyết về lưu li, đã lưu truyền rộng rãi trong dân gian.

Tỉ như trước đó nói qua về Tây Du Ký, vị Sa hòa thượng từng là Quyển Liêm Đại Tướng trên thiên đình, cũng chỉ vì làm vỡ một cái chén lưu li của Vương Mẫu Nương Nương, mới bị trục xuất khỏi thiên đình, có thể thấy được ở thiên cung, lưu ly cũng cực kì trân quý....

Lại ví như, tập hợp đủ bảy viên lưu li màu sắc khác nhau, thì có thể triệu hồi ra một con Rồng Thần....

Lại có truyền thuyết, lưu ly cũng là Bổ Thiên Thạch mà Nữ Oa dùng để vá trời dư lại...

Kinh phật có đoạn, Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai lành nghề Bồ Tát Đạo thời điểm từng nguyện, nguyện thân như lưu ly trong ngoài đều trong suốt, sạch sẽ không chút bẩn; cũng dùng cái này diễm lưới trang nghiêm chi công đức, độ hóa chúng sinh khỏi đau khổ...

Đương nhiên, giới quyền quý rất ít đi câu lan nghe những thứ này, họ quan tâm là Vương gia ngày mai tổ chức bán lưu li từ thiện ở Phù Dung Viên.

Chủ trạch Thôi gia ở kinh thành.

Hai mươi người đồng loạt quỳ trên đất, cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.

Nam tử họ Thôi nghiêm nghị quát:

- Hai mươi người các ngươi lại đánh không lại năm người bọn hắn?

Tên cầm đầu căn bản không dám nói thật ra hôm qua đối phương chỉ để hai người lên, vùi đầu thật thấp, nói:

- Nhị gia, chúng ta cũng không biết, những thương nhân nước ngoài đó, mỗi một người đều là cao thủ!

Nam tử họ Thôi sắc mặt cực kì âm trầm, nếu không phải những đồ lưu ly đó là thật, cuộc mua bán này họ cũng không thua thiệt, những người này nào còn có thể sống?

- Vậy mà lại coi thường những thương nhân nước ngoài đó...

Hắn nhìn một đám người quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói một câu:

- Tự mình đi chịu phạt!

Ngoài thành kinh thành, trong một trang viên, hai nam tử mặc áo tím đứng đầu tiên, sau lưng còn có mười mấy tên áo lam áo vàng, mọi người nhao nhao quỳ rạp dưới đất, cao giọng hô.

- Cung nghênh nương nương!

Đạo cô trung niên từ trên trời chậm rãi bay xuống, cất bước đi vào trong viện, một nam tử áo tím kéo lớp vải đỏ đang phủ trên vật gì đó trong viện ra, chỉ một tòa tượng màu trắng cao ngất bên dưới nói:

- Nương nương, đây là do thuộc hạ phái thợ đá tay nghề cao, mất ba tháng điêu khắc thành, chắc chắn có thể...

Đạo cô trung niên liếc hắn một cái, hỏi:

- Nghe nói, kinh thành có rất nhiều chùa miếu, đều có tượng Phật lưu li?

Nam tử áo tím sững sờ, nói:

- Bẩm nương nương, đúng là có việc này, thuộc hạ đã từng nghĩ, nếu cũng có thể vi nương nương chế tạo một tòa tượng lưu ly, hẳn có thể hấp dẫn các tín đồ đến đếm không xuể, nhưng ngoại trừ Hàn Sơn Tự có được một pho tượng Quan Âm bằng lưu li từ chỗ thương nhân nước ngoài, ngoài ra Trường An Bá Tước đưa cho trưởng công chúa một tòa tượng lưu ly, những pho tượng khác, đều từ trong hoàng cung truyền ra, chúng ta căn bản không tiếp xúc được...

Thuộc hạ đã từng phái người đi tìm thương nhân nước ngoài, đến nay vẫn không thu hoạch được gì, chỉ là, hôm nay, Lạc Xuyên của Vương gia muốn tổ chức bán lưu li từ thiện ở Phù Dung Viện, đến lúc đó cũng có người của chúng ta tham gia, chắc chắn có thể tìm đủ nhiều lưu ly, để đắp tượng nương nương!

- Bá Tước Trường An?

Đạo cô nhíu mày.

- Vâng, Bá Tước Trường An Lý Dịch.

Nam tử mặc áo tím gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận