Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1157: Cưỡng Hôn!



Chương 1157: Cưỡng Hôn!


Chương 1157: Cưỡng Hôn!

Như Ý bình thường không sinh bệnh, thật vất vả sinh bệnh một lần, lại chậm chạp không thấy khá.

Nàng cũng không phát sốt, nhưng lại một mực ho khan.

Bây giờ không phải mùa lễ ra quả, cũng không có ở Cảnh Quốc hay Như Ý Thành, Lý Dịch bỏ ra khí lực thật lớn mới tìm được mấy quả, phối hợp với mật ong, làm mật ong tuyết lê cho nàng ăn.

Lý Dịch bưng mật ong tuyết lê vào phòng, nói.

- Trị ho, tiêu đờm. Muội ăn nhiều một chút, đừng quên uống hết cả chỗ nước còn lại, không được lãng phí.

Vẫn là làm bệnh nhân tốt, cái gì cũng có người hầu hạ. Nếu như không phải sinh bệnh thân thể khó chịu, Lý Dịch cũng muốn bị một trận bệnh như thế.

Liễu nhị tiểu thư ăn vài miếng tuyết lê, còn thừa lại vài miếng. Nàng nằm trên giường, nhìn Lý Dịch nói.

- Ăn không vô. Chỗ Còn lại ngươi ăn đi, đừng lãng phí.

- Ta không ăn.

Lý Dịch kiên quyết nói.

Ánh mắt Liễu nhị tiểu thư nhìn về phía hắn.

- Muội đừng hiểu lầm, ta không phải ghét bỏ muội.

Lý Dịch nhìn nàng, giải thích.

- Ta chỉ là sự muội truyền nhiễm ta.

Lý Dịch cuối cùng vẫn ăn mấy miếng tuyết lê kia. Đương nhiên, không phải hắn lo lắng Như Ý cảm thấy hắn ghét bỏ nàng, về sau tìm cơ hội trả thù hắn. Hắn chỉ không muốn lãng phí thôi. Dù sao những thứ này cũng tốn rất nhiều công phu đấy.

Lý Dịch để bát xuống, sau đó mới nhìn nàng, hỏi.

- Hôm nay muốn ăn cái gì, ta làm cho muội.

Liễu Nhị nói:

- Cá hấp, sườn xào chua ngọt, đậu hũ minh châu, củ khoai cẩu kỷ.

Lý Dịch dùng đầu ngón tay đếm đếm, chỉnh một chút canh. Hắn nhìn Liễu nhị tiểu thư, hỏi.

- Muội là heo sao?

- Vậy thì nấu bát mì đi.

Liễu nhị tiểu thư lắc đầu, nói:

- Nhiều rau xanh.

Lý Dịch khoát tay.

- Canh thì canh đi. Rất lâu không có động thủ rồi, sợ ngượng tay, để ta thử nghiệm.

Hắn vén tay áo lên đi ra ngoài, ngoài viện rất nhanh truyền đến âm thanh.

- Tủ nhi, hôm qua mua con cá kia còn sống không, nếu chết rồi thì bảo Lâm Dũng ra ngoài mua một con nữa.

- Đậu hũ cũng không có, đừng quên bảo hắn lúc trở về mang thêm một khối.

- Còn có củ khoai, mua loại vỏ mỏng.

Liễu nhị tiểu thư dựa vào trên giường, họ nhẹ vài tiếng, co lại hai chân, hai tay vòng đầu gối, nhìn bên ngoài cửa phòng, hơi thất thần.

Trong sân, Từ lão nhìn Thường Đức bên cạnh, nói.

- Từ lão đầu, muốn đánh cược với ta một trận không, cược xem Như Ý Cô nương này có thể xếp thứ mấy?

Thường Đức theo thói quen tiếc chữ như vàng.

Từ lão suy nghĩ một chút, lại nói.

- Nếu không thì cược cái khác. Nàng và vị công chúa kia nhà các ngươi, người nào trước người nào sau?

Thường Đức liếc hắn, nói.

- Ngươi yên tâm, nếu như nhìn thấy đạo Cô, ta sẽ hạ thủ lưu tình.

- Ngươi nói cái này làm gì?

Từ lão liếc hắn một cái, sau đó lại gật đầu, nói.

- Ta không cần ngươi hạ thủ lưu tình, nàng là của ta, chuyện này, ngươi không nên nhúng tay.

- Được.

Thường Đức rất thẳng thắn đồng ý một tiếng, quay người rời đi.

Từ lão ngược lại sững sờ. Lão gia hoả này ngày bình thường thích nhất làm trái ý hắn, tại sao lần này bỗng nhiên biến thành nghe lời như vậy? Thật khiến người ta không thể thích ứng.

Hắn đứng thẳng người lên, nhìn Điền lão đứng ở phía sau lưng cách đó không xa, nói.

- Chẳng lẽ lão gia hoả này lại thay đổi tính tình. Bà nói xem có kỳ quái hay không.

- Hắn có thay đổi tính tình hay không, để lát nữa nói.

Điền lão nhìn hắn. Nói.

- Ngươi trước hết giải thích cho ta, ai là của ngươi?

Lý Dịch đang xử lý cá trong phòng bếp, quay đầu nhìn một chút, trong sân đã hơi gà bay chó sủa.

Hắn sâu sắc cảm thấy có thể lấy được Như Nghi, vị Tông Sư thông tình đạt lý, diệu dàng như nước này thật sự là phúc khí tu luyện mấy đời mới có được. Nếu ai cưới phải người có tính khí nóng này như Điền lão, còn không phải mỗi ngày bị đánh?

Còn tốt, còn tốt, trong nhà mình không có loại tính khí như vậy. Như Nghi dịu dàng như ngọc, Nhược Khanh và Túy Mặc cho tới bây giờ

cũng không tranh giành cái gì, Tiểu Hoàn lại càng không, Uyển Như tuy bá đạo một chút, nhưng phần lớn là biểu hiện trên phương diện làm ăn. Nàng những ngày này không hề nhàn rỗi, bận bịu rút lui rất nhiều cửa hàng bên ngoài Kinh Đô, mỗi ngày đều có vô số mệnh lệnh truyền ra.

Còn Như Ý là một biến số. Lý Dịch thì phải luyện công thật tốt, bởi vì vài ngày trước khi nàng trở thành Tông Sư là cơ hội cuối cùng của hắn.

Bệnh nặng của Liễu nhị tiểu thư mặc dù khôi phục chậm một chút nhưng mỗi ngày đều chuyển biến tốt đẹp.

Điều này rốt cuộc cũng khiến trong lòng Lý Dịch thả lỏng. “Phong hàn” ở chỗ này là một khái niệm rất không rõ ràng, hằng năm, người mất mạng vì phong hàn nhiều vô số kể.

May mà thể chất Như Ý rất tốt, dáng người cũng tốt, gặp phải sự tình gì cũng đều có thể gặp dữ hoá lành. Lại uống thêm mấy ngày thuốc nữa, nàng trừ hơi ho khan đã cơ bản không có trở ngại gì.

Mấy ngày nay, thành Phong Châu vẫn như cũ không có động tĩnh gì. Sau khi mấy người Thánh Giáo có đi mà không có về thì không phải người tới nữa, khiến cho Lý Dịch hoài nghi cực độ rằng liệu có phải đạo Cô kia từ bỏ nơi này rồi hay không.

Có điều hắn đối với chuyện này cũng hết cách rồi. Nàng không đến, cũng không thể ép nàng đến được.

Nhưng mà, đạo Cô kia lại là tâm bệnh của Từ lão, có hắn quan tâm cũng tốt. Lý Dịch mấy ngày này đều đặt hết tâm tư lên người Như Ý, căn bản không thể để ý tới nàng.

Từ khi Như Ý bắt đầu sinh bệnh, Lý Dịch phát hiện ra nàng thường xuyên ngẩn người, duy trì một tư thế ngồi rất lâu.

Cảm mạo sẽ không biển người ta thành đồ ngốc được.

Điền lão nói do nàng mệt mỏi, kết hợp với khúc mắc khó buông, bằng không cũng sẽ không bỗng nhiên bị bệnh, bị một cái bệnh phong hàn nho nhỏ giày vò lâu như vậy.

Như Ý có thể có khúc mắc gì đây? Nàng cho tới bây giờ đều chưa từng nói qua, Lý Dịch cho tới bây giờ cũng không biết.

Là do những ngày gần đây gặp quá nhiều Tông Sư, bị kích thích?

Lý Dịch không biết.

Hắn bưng một chén nước thuốc vào phòng nàng. Đây là chén cuối cùng.

Thế nhưng đập vào mắt hắn lại là hình ảnh Liễu nhị tiểu thư đang uống rượu, trên bàn còn hơi thức ăn.

Hắn để chén nước thuốc kia lên trên mặt bàn, giận tái mặt, nói:

- Bệnh còn chưa hết, ai cho phép muội uống rượu?

- Ngươi quản...

Câu “người quản ta” kia còn chưa nói xong, nhìn sắc mặt hắn, Liễu nhị tiểu thư lại nuốt xuống lời đến khoé miệng, nói.

- Điền lão nói, nàng nói bệnh của ta đã không có gì đáng ngại, uống chút rượu cũng không việc gì.

Lý Dịch ngồi xuống đối diện nàng, đoạt lấy vò rượu, ước lượng, phát hiện rượu bên trong đã thiếu gần một nửa.

Hắn hơi tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, ngẩng đầu lên, uống sạch tất cả rượu trong bình.

Rượu này là rượu quý của phủ Thứ Sử, một lần uống hết nhiều như vậy, tuy không đến mức say nhưng đã hơi choáng choáng.

Cân nhắc đến tâm trạng của nàng, hắn nhìn nàng, nói.

- Lần này bỏ qua, lần sau phải chờ khỏi hẳn bệnh mới được uống.

Hắn cầm cái bình rỗng ném qua vừa, Liễu nhị tiểu thư lại từ dưới bàn lấy ra một vò.

Đây là khiêu khích, trần trụi khiêu khích.

Lý Dịch cúi đầu dò xét, thấy dưới bàn không còn vò rượu nào mới yên tâm đoạt vò kia, đẩy ra tửu phong, phóng khoáng uống hết sạch vò rượu nhỏ này thêm một lần nữa.

Hắn nhìn Liễu nhị nói:

- Nghe lời. Chờ muội khỏi bệnh, ta uống với muội. Hiện tại uống rượu không tốt cho thân thể, lỡ bệnh tình nặng thêm thì rất phiền phức.

Liễu nhị tiểu thư ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn rất lâu, đột nhiên hỏi:

- Vì sao người đối với ta tốt như vậy?

Lý Dịch nhìn nàng, kinh ngạc nói.

- Muội uống say?

Liễu nhị tiểu thư gật đầu.

Lý Dịch vịn cái bàn, nói:

- Muội là muội muội của Như Nghi, ta không tốt với muội thì tốt với ai.

Liễu nhị tiểu thư nói.

- Nhìn thẳng vào mắt ta.

Lý Dịch chuyển ánh mắt qua, nhìn thẳng vào mắt nàng.

- Ngươi lặp lại lần nữa đi.

Liễu nhị tiểu thư nói:

- Vì cái gì đối với ta tốt như vậy?

- Bởi vì ngươi là..

Lý Dịch nhìn đôi con ngươi ẩn chứa vô số tâm trạng phía đối diện, há hốc miệng,

- Bởi vì muội là...

- Bởi vì là muội muội của ta?

Lý Dịch nhìn mắt của nàng, lại không cách nào nói ra câu này.

- Bởi vì muội là Như Ý.

Lý Dịch nhìn nàng, nói:

- Trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị, Liễu Như Ý.

Như Ý suy nghĩ một chút, hỏi:

- Ngươi còn nhớ rõ đêm hôm đó người nói cái gì không?

- Đêm hôm nào?

- Đêm ngươi thành thân.

Người khác là Khổng Dung để Lê, ba người các nàng là tỷ muội để Lý.

Đêm thành thân cùng Nhược Khanh và Túy Mặc, hắn bị ba người Như Nghi, Nhược Khanh, Túy Mặc cùng nhau nhốt ở ngoài cửa. Một đêm đó, hắn và Như Ý nâng cấc trò chuyện vui vẻ, đó là lần hắn được gần gũi với Như Ý nhất.

Bất kể về khoảng cách hay trên tinh thần.

Lý Dịch gật đầu, nói.

- Ta nói sẽ nuôi muội.

Thực ra Lý Dịch rất ít khi thấy Như Ý cười. Nàng chỉ có khi đánh mình lộ ra một nụ cười giễu thôi.

Khi nàng thật sự lộ ra nụ cười vui vẻ kia, Lý Dịch bất tranh khí phát hiện tim hắn như ngừng đập.

Bang!

Vò rượu trong tay Lý Dịch rơi thẳng xuống đất, không phải bởi vì nụ cười của Như Ý, mà bởi vì cảm xúc mềm mại trên môi hắn.

Không phải lướt qua, mà là trực tiếp hôn tới.

Đơn giản thô bạo.

Lão Phương từ bên ngoài đi vào, đứng tại cửa ra vào, nhìn tình hình trong phòng, run rẩy nói:

- Cô, CÔ, CÔ, CÔ...

Liễu nhị tiểu thư quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Ra ngoài.

Hắn nhanh chóng xoay người, bước dài ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Hắn đứng trong sân, chưa bao giờ cảm thấy ánh mặt trời hôm nay chói mắt như vậy. Hắn chắc chắn bị mù rồi, mù rất nghiêm trọng, mù sinh ảo giác.


Bạn cần đăng nhập để bình luận