Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 647: Tự Giải Quyết Cho Tốt!


Chương 647: Tự Giải Quyết Cho Tốt!

----------------------

- Nhà?

Tằng Túy Mặc cười tự giễu.

- Mười ba năm trước thì ta đã không còn nhà rồi.

- Con vẫn còn nhớ rõ chuyện của mười ba năm trước?

- Không dám quên.

Tằng Túy Mặc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trung niên, giờ phút này biểu lộ trên gương mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, nói:

- Không biết hôm nay Tằng thị lang tới đây muốn làm gì?

Cảm nhận được sự xa cách trong lời nói của nàng, nam tử trung niên thở dài, nói:

- Năm đó ta cũng chỉ là một tên hộ bộ nho nhỏ ở Lại Viên, không thể thay đổi đại cục, chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh trưởng gặp nạn, sau đó ta cũng từng đến trường dạy nhạc kỹ tìm con, khi đó mới biết được con đã bị người khác dùng số tiền lớn chuộc đi, những năm gần đây, cũng chưa từng ngừng tìm kiếm.

Nam tử trung niên nhìn nàng, chậm rãi nói.

- Tử Giám nói ngày đó ở Túy Nguyệt Lâu nhìn thấy một người rất giống con, ta mới biết được con đã đi tới kinh đô, nhưng những ngày này ta lại không dám gặp con, cũng do ta lo lắng con không có cách nào quên đi sự việc xảy ra năm đó.

- Thị lang đại nhân còn có chuyện gì?

Nam tử trung niên nhìn nàng, nghiêm túc nói:

- Trở về đi, Tằng gia bây giờ đã không giống như Tằng gia của mười ba năm trước, ta cam đoan, từ nay về sau sẽ không còn bất kì ai bắt nạt con, con vẫn là đại tiểu thư của Tằng gia, ta muốn bồi thường tất cả những gì Tằng gia nợ con.

- Xác thực Tằng gia của bây giờ đã không phải Tằng gia mười ba năm trước, ta cũng không phải đại tiểu thư Tằng gia của mười ba năm trước.

Tằng Túy Mặc sắc mặt bình tĩnh, lắc đầu nói tiếp.

- Nếu như Tằng thị lang không còn chuyện gì, vẫn nên mời ngài trở về.

- Túy Mặc.

Trên mặt nam tử trung niên lộ ra một tia đau đớn, nói:

- Cho tới bây giờ, con vẫn còn không chịu gọi ta một tiếng nhị thúc?

- Tiểu Thúy, tiễn khách!

Tằng Túy Mặc đứng lên, đi vào trong viện.

Một khắc kia, sau khi quay người lại, hai hàng thanh lệ theo trên gương mặt xinh đẹp trượt xuống.

- Ta vẫn sẽ đến nữa.

Nam tử trung niên thở dài, ngẩng đầu nhìn nàng nói.

- Có chuyện này nhị thúc cần phải nhắc nhở con, cách vị Bá Tước Trường An kia xa một chút, càng xa càng tốt.

Bước chân Tằng Túy Mặc dừng lại, sau đó lại tăng tốc thêm vài phần, sau đó biến mất ở cửa ra vào.

- Mời ngài quay trở về.

Tiểu Thúy đứng phía sau, liếc nhìn nam tử trung niên một chút, khách khí nói.

- Cha, thế nào?

Nam tử trẻ tuổi đứng trước cửa ra vào, thấy nam tử trung đi ra, lập tức tiến lên hỏi.

- Trở về rồi nói.

Nam tử trung niên ngẩng đầu liếc nhìn một cái, đối diện trong trà lâu, đã có mấy người hướng về bên này đi tới, hắn thu tầm mắt lại, đi ra ngoài.

Không bao lâu, bên trong xe ngựa truyền đến những giọng nói ám muội.

- Cái gì? Thế mà cô ta lại từ chối, cô ta cho rằng mình là...

- Ba!

Một bàn tay của nam tử trung niên đánh lên trên mặt người trẻ tuổi, âm thanh lạnh lùng quát:

- Im ngay!

- Năm đó nếu không có đại bá của ngươi che chở cho chúng ta, một mình chịu tội rồi gánh lấy hết tất cả, ngươi cho rằng hôm nay vẫn còn có tư cách ngồi trong xe ngựa?

Nam tử trung niên liếc hắn một cái, nói:

- Chúng ta thiếu nợ nàng quá nhiều, Túy Mặc là con gái duy nhất của huynh trưởng, còn sống tốt thì tìm nàng về, bằng không cả đời này lương tâm của ta cũng đừng mong được bình an.

- Không quản trước đó các ngươi có ân oán gì, sau ngày hôm nay, xóa bỏ đi!

- Ta biết, phụ thân.

Nam tử trẻ tuổi tay bưng mặt, gật đầu nói.

Chỉ khi một lần quay đầu, trong mắt của hắn lại lộ ra nồng đậm khinh thường cùng oán hận.

Cái gì thua thiệt, cái gì cốt nhục, một người đã để hắn chịu nỗi khổ da thịt trong suốt mấy tháng, một tên hủy đi tiền đồ của hắn, trở thành trò cười của kinh đô, từ đó chỉ có thể ngồi ăn trong nhà rồi chờ đến ngày chết, cho dù về sau có Thục Vương lên trên, hắn cũng sẽ không rửa sạch được hết vết bẩn trên người, thù sâu như biển, đâu thể nào nói xóa bỏ liền xóa bỏ?

Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ, sau khi nam tử trung niên xuống xe, gác cửa trong phủ tiến lên bẩm báo:

- Lão gia, mấy vị đại nhân đã ở trong phủ chờ rất lâu, cảm thấy hình như trong cung cũng có phái người tới.

Sau khi nghe xong nam tử trung niên kinh ngạc, bước chân nhanh vào cửa phủ.

- Tằng đại nhân, cuối cùng người cũng trở về, để cho chúng ta đợi thật lâu!

Vừa mới rảo bước tiến vào bên trong liền có mấy người từ trên ghế đứng lên, tiến đến đón tiếp nói.

- Thật có lỗi, thật có lỗi, vừa rồi ra ngoài xử lý một ít chuyện, mấy vị đột nhiên đến thăm, không biết có chuyện gì?

Mấy người không mở miệng, mà nhao nhao quay đầu, nhìn về phía một tên thái giám đang ngồi tại chủ vị.

- Không biết quý phi nương nương có dặn dò gì?

Tằng Sĩ Xuân trong lòng hơi động, lập tức tiến lên hỏi.

Thái giám giọng nói âm nhu mà chói tai.

- Nương nương để cho ta hỏi các ngươi một chút, các ngươi dự định nhắm mắt làm ngơ để tên Lý Dịch kết bè kéo lũ trên triều đình?

Mấy người nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi.

- Các ngươi, tự giải quyết cho tốt.

Tên thái giám kia chỉ bỏ lại hai câu rồi nhẹ lướt đi, để lại mấy người trong phòng chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

Một người thở dài, nói:

- Xem ra chuyện ở Sùng Nguyên Điện lần trước, nương nương quả nhiên vẫn còn bất mãn.

Lại một người gật đầu nói:

- Nương nương lo lắng cũng không phải không có lý, ai có thể nghĩ tới, trước kia kẻ đó chỉ là một nhân vật nhỏ bé chỉ cần tùy tiện bóp một cái là xong, thế mà bây giờ đã trưởng thành đến dạng này, hiện nay, hắn đã không chỉ dựa vào sự che chở của bệ hạ.

- Thế nhưng hiện tại muốn động đến hắn, nào có dễ dàng, không chỉ có ý muốn đối mặt với bệ hạ, mà còn có gần phân nửa triều đình.

Có người lo lắng nói.

Bây giờ Bá Tước Trường An Lý Dịch sớm đã không còn là một tiểu nhân vật mới ra đời một năm trước, đếm kỹ, trực tiếp hoặc gián tiếp, một năm này qua đi hắn đã làm bao nhiêu sự việc, được bao nhiêu quần thần chống đỡ?

Hắn không tính là người của quan trường, một năm trước đó, họ bất lực đối với dạng người này, một năm về sau, lại có thể làm thế nào?

Nếu thật sự muốn dùng lời nói để cứng đối cứng, sợ là một ít người trong họ sẽ bị đụng nát cũng khó nói được.

- Việc này muốn gấp cũng không được, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Tằng Sĩ Xuân ngẫm lại, nói:

- Chắc hẳn người khác cũng đều nhận được chỉ thị của nương nương, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh đi.

Mọi người nghe vậy nhao nhao gật đầu, lần này, nương nương xác nhận nghiêm túc, thời gian gần đây của vị Lý Bá Tước kia, sợ là cực không dễ chịu.

Phi phi phi!

Lý Dịch phất tay áo, phủi hết bụi đất trên người ra, nhìn lão Từ, bất mãn nói,

- Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy, chẳng lẽ bà di nhà ngươi sinh?

- Không phải!

Lão Từ từ trên ngựa nhảy xuống, một mặt kích động nói:

- Cô gia, là đại tiểu thư, đại tiểu thư mang bầu!

- Cái gì?

Lý Dịch thân thể chấn động, trừng to mắt, nắm lấy cánh tay hắn hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

- Đại tiểu thư mang bầu!

Lão Từ thở hổn hển, nói:

- Vừa rồi có vị thái y họ Lưu đi vào trong nhà, bắt mạch rồi nói đại tiểu thư mang thai, còn có tên hòa thượng đưa tới đơn thuốc an thai, cô gia, ngươi mau trở về đi!

- Đừng nói nữa, cô gia đã đi rồi.

Lão Phương vỗ vỗ bả vai hắn, chỉ con ngựa đằng trước đang nhanh chóng vọt đi nói.

- Nhanh lên đuổi theo!

Hắn vung dây cương lên, xe ngựa chậm rãi khởi động.

- Hắc hắc, cô gia, lần này, chúng ta chắc chắn phải bày yến hội ba ngày, đợi đến khi có tiểu cô gia, đợi đến khi tiểu thiếu gia sinh ra, lại bày thêm một tháng!

Lão Phương xuống xe ngựa thì cất bước lớn vào phủ, bước vào sân, cười hai tiếng nói.

Chị dâu Phương gia từ bên trong phòng đi tới, liếc hắn một chút, nói:

- Nhỏ giọng một chút, lảm nhảm, đừng ầm ĩ đến đại tiểu thư.

Sau đó lại bất mãn hỏi:

- Cô gia đâu, tại sao không trở về cùng lúc với ngươi, có chuyện gì còn quan trọng hơn so với việc này.

Lão Phương cũng sững sờ một chút rồi nói:

- Không phải cô gia đã sớm cưỡi ngựa trở về sao?

- Không có!

Chị dâu Phương gia vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình dành riêng cho đạo cô đến dắt ngựa đi giữa khu rừng trên đường nhỏ.

Lý Dịch ngồi trên ngựa, hắn nhìn thấy đạo cô kia rồi hỏi:

- Tiền bối, người muốn mang ta đi đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận