Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 824: Cô Muốn Phong Ta Làm Hoàng Hậu?



Chương 824: Cô Muốn Phong Ta Làm Hoàng Hậu?





----------------------

- Chùi đít.

"—— "

Đáp án này có chút dung tục thậm chí thấp kém, hiển nhiên không thể để cho Lý Hiên hài lòng, dùng trang giấy đi làm chuyện như vậy không chỉ là vấn đề nhục văn gia.

Hắn vẫn cảm thấy loại giấy này có một loại tác dụng nào đó hắn không biết.

Lý Dịch lắc đầu.

- Ngươi xem, ngươi hỏi ta, ta nói, ngươi lại không tin…

- Tính toán, ta một ngày nào đó sẽ biết…

Lý Hiên từ bỏ truy vấn, bĩu môi, quay người rời đi.

Thời điểm đạp ra khỏi cửa, hắn dừng bước ngẫm lại, trên mặt lại hiện ra một tia dị dạng.

- Có lẽ, thật có thể thực hiện?

Trong nội viện, Lý Dịch mở ra một phong thư, lấy tờ giấy ra.

Đây là tin tức Thiên Võng bên kia vừa mới đưa tới.

Phát ra nhiều bạc đến cùng cũng không phải chỉ tóe lên một trận bọt nước, lên tới miếu đường, xuống đến giang hồ đều có nguồn tin tức ổn định.

Những tin tức hôm nay đều có liên quan đến Dư gia. Lần này, Dư gia cơ hồ đã dốc hết sức lực toàn gia tộc, muốn kéo đổ thư viện, nhưng mà bọn họ không nghĩ tới, giấy cải tiến xuất hiện, bí phương Dư gia xem như tính mạng trở nên không đáng một đồng, từ nay về sau, sinh ý phường giấy của bọn họ rốt cuộc không thể tiếp tục mở được.

Bán không được số lượng lớn trang giấy trữ hàng, tăng thêm thiết bị, nhân lực vật lực gần như đổ xuống sông xuống biển, có khả năng còn có thiếu nợ bên ngoài. Bất quá, nếu như lấy giá bằng với giấy cải tiến mà bán tháo ra ngoài, chắc cũng chỉ tổn thất khoảng chừng có chín thành, vẫn có thể thu hồi một thành, đủ để cho toàn bộ Dư gia vượt qua mùa đông gian nan sắp tới này.

Phường giấy Cảnh Quốc lớn nhất, phường giấy Dư gia đóng cửa, nói rõ một đạo lý.

Buôn bán có nguy hiểm, làm ăn cần cẩn thận, vô luận gia tộc có tài lực cỡ nào hùng hậu cũng có thể phá sản trong vòng một đêm.

Thôi gia như thế, Dư gia cũng như thế.

Sinh ý bên ngoài của Lý gia so sánh ra thì muốn hơn hai nhà này rất nhiều, nhất định muốn lấy đó làm gương, chân thật làm việc, không thể kiêu căng quá phận, không quên bản tâm ban đầu của mình, thủy chung một lòng.

Lão hoàng đế nói, Dư gia trước đó cũng làm ra một số cống hiến vì đất nước, thời khắc nguy nan, nếu giúp được, vẫn nên giúp đỡ một chút, xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, hắn sẽ để công chúa điện hạ sai người lấy giá bằng một thành giá của giấy cải tiến mua lại số giấy không bán được của Dư gia kia. Cứ như vậy, chí ít mùa đông này, bọn họ sẽ không cần lo lắng chết đói hoặc chết cóng.

- Thôi huynh, mau cứu Dư gia, lần này ngươi nhất định phải cứu Dư gia ta!

Ngắn ngủi hai ngày, gia chủ Dư gia Dư Đỉnh Phong trở thành mặt đầy râu, trong mắt đều là tơ máu.

Hai ngày nay không biết bị Dư Đỉnh Phong dây dưa bao nhiêu lần, Thôi Thanh Trạch lộ vẻ mặt không kiên nhẫn.

- Loại giấy cải tiến kia thật sự có chất lượng thượng thừa, tốt hơn giấy của Dư gia rất nhiều, giá cả lại rẻ tiền như thế, người trong thiên hạ đều nhìn thấy trong mắt, ta làm sao cứu?

- Chỉ cần có thể đạt được phương pháp cải tiến kia…

- Ngươi còn muốn có được phương pháp cải tiến?

Thôi Thanh Trạch vung phất ống tay áo, nói.

- Ngươi có biết, phía sau những phường giấy đó đến cùng là người nào hay không, Ninh Vương thế tử, công chúa điện hạ, Vương gia…

Ngươi khi đó cự tuyệt trưởng công chúa ba lần ngoài cửa cũng nên dự liệu được sẽ có một ngày này, việc này, đừng nói Thôi gia ta, dù nương nương cũng không xen tay vào được, từ nay về sau, sự phát triển của toàn bộ giấy nghiệp Cảnh Quốc chắc chắn sẽ long trời lỡ đất…

Dư Đỉnh Phong kinh ngạc ngồi trở lại trên ghế, một tia huyết sắc sau cùng trên mặt cũng biến mất.

Lần này, Dư gia tổn thất không chỉ mất hết bạc, còn có cơ sở của Dư gia trong Cảnh quốc.

Giấy cải tiến xuất hiện, còn có ai nguyện ý đến mua giấy Dư gia, Dư gia về sau còn thừa cũng chỉ có một Ninh Viễn Hầu Phủ.

Không có công lao thì xem như ngày sau Thục Vương điện hạ đăng ngôi hoàng đế, Dư gia bọn họ từ lâu đã không có giá trị, lại có thể được trọng thưởng dạng gì?

Dư gia, Dư gia, hôm nay về sau, liền không còn Dư gia.

- Dư gia có chút nội tình, trải qua chuyện này, sẽ không triệt để rơi đài, chỉ là không còn là phường giấy nổi tiếng Cảnh Quốc nữa, cũng không có người trên triều cản trở một vài chuyện nữa, bọn họ vì tư lợi, muốn ngăn cản thư viện phát triển, cuối cùng lưu lạc, ngược lại cũng không có điểm gì để người khác đáng thương.

Một ý niệm trong đầu đã có thể quyết định ổn định đại sự làm hưng quốc gia, qua một lúc lâu, trên thân công chúa điện hạ cũng sinh ra một loại khí chất không giống như trước kia, hoặc nói là khí thế…

- Bách Túc Chi Trùng, Tử Nhi Bất Cương (*), tuy lực lượng phe Thục Vương không còn mạnh như lúc trước, nhưng quyền uy và ảnh hưởng vẫn còn, có điều không vội, một cái Dư gia ngã xuống, ngàn ngàn vạn vạn Dư gia khác cũng sẽ ngã xuống, thời gian còn có rất nhiều, không cần nóng nảy.

(*DG: con rết trăm chân, chết mà không ngã, dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại)

Hai người hết sức rõ ràng, những chuyện đã lên kế hoạch sẽ bị trở ngại lớn nhất ở nơi nào, đương nhiên, có thể về sau gặp được khó khăn sẽ càng lớn, nhưng trước tiên, còn cần dọn sạch từng cái trở ngại trước.

Lý Minh Châu ngồi trên sườn đồi đằng sau Viện Toán Học, hai tay vòng đầu gối, nói.

- Thư viện thành lập đủ để dao động đến căn cơ thế gia, bởi vậy, những ngày qua, hào môn cự phiệt các nơi phản ứng rất kịch liệt, không luôn luôn một đoàn vụn cát như dĩ vãng, mà liền hợp lại cùng nhau, đã hình thành một cỗ lực lượng không thể coi thường, nếu không trấn an hoặc xử trí, sợ rằng sẽ xảy ra nhiễu loạn không nhỏ.

Lý Dịch nằm trên bãi cỏ, hai tay xếp lên gối sau ót, lười biếng nói.

- Cô đã dao động đến căn cơ người ta còn không cho phép người ta phản kháng một chút, thiên hạ này còn có vương pháp?

- Vương pháp?

Lý Minh Châu liếc nhìn hắn một cái, nói.

- Bản cung là vương pháp!

- Lại còn xưng bản cung …

Lý Dịch nhắm mắt lại, khóe miệng giật nhẹ, nói.

- Người đều là vì lợi ích của chính mình, nếu như ta là những đại tộc đó, sợ rằng cũng không thể yên tĩnh chờ bị cô dao động đến căn cơ gia tộc mình.

Lý Minh Châu quay đầu nhìn hắn, chất vấn.

- Ngươi đến cùng thuộc về bên nào?

- Ta đương nhiên…

Lý Dịch mở to mắt, chuyển thân thể qua một bên, cùng nàng dựa chung một chỗ, nói.

- Đứng về bên phía cô.

Nghe bên cạnh truyền đến mùi thơm nhàn nhạt, Lý Dịch một lần nữa nhắm mắt lại, nói.

- Nếu vì lợi ích liên hợp đến cùng một chỗ, tự nhiên cũng có thể vì lợi ích mà một lần nữa hóa thành cát vụn, biện pháp giải quyết việc này, thực ra ta trước kia đã nói qua với cô…

Nghe hắn nói êm tai, trên mặt công chúa điện hạ dần dần hiện ra dị sắc.

Chuyện này đã làm nàng đau đầu khá lâu, giờ nghe được những lời của hắn mới ý thức được, nguyên lai việc mà có thể giải quyết như thế…

- Chỉ cần giữa những môn phiệt gia tộc đó không đồng lòng thành một khối, thậm chí ngờ vực đề phòng vô căn cứ lẫn nhau thì có thể chia ra để trị, đánh tan từng cái, chuyện này với cô mà nói, hẳn không phải việc khó.

Sau khi Lý Dịch nói xong, bên cạnh thật lâu không có truyền đến âm thanh, hắn mở to mắt, nhìn thấy trưởng công chúa đang dùng một loại kỳ quái ánh mắt nhìn mình.

Hắn cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua loại ánh mắt này, hơi cảnh giác nhìn nàng, hỏi.

- Cô đang suy nghĩ gì?

- Việc này bọn họ thương thảo rất nhiều ngày cũng không có cho ra một biện pháp nào.

Công chúa điện hạ nhìn hắn, nói.

- Ta đang nghĩ, nếu ngày sau như đưa ngươi vào trong cung, bày mưu tính kế, ta chắc sẽ tiết kiệm được rất nhiều ưu phiền?

Lý Dịch lắc đầu.

- Ngoại thần cũng không thể ở lâu dài trong cung, cô đừng nghĩ thì hơn.

Lý Minh Châu như có suy nghĩ nhìn hắn, bộ dáng đột nhiên trở nên nghiêm túc.

- Ngoại thần không được, nội thần có thể.

Ngoại thần là chỉ văn võ bá quan, nội thần dĩ nhiên chính là quan viên trong cung, tỷ như… Thái giám truyền chỉ, tất cả thái giám phụ trách các chức vụ khác nhau.

- Nội thần?

Lý Dịch bỗng nhiên đứng lên từ trên đồng cỏ, sợ hãi bật thốt.

- Cô muốn phong ta làm Hoàng hậu?




Bạn cần đăng nhập để bình luận