Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 886: Tiểu Nương



Chương 886: Tiểu Nương





----------------------

Cửa nha môn Kinh Triệu Phủ, một nữ tử đánh trống kêu oan một lần nữa bị nha dịch cản lại.

Một bên, trên đường phố đã có không ít người đi đường ngừng chân quan sát, chỉ cách nữ tử kia không xa, khe khẽ bàn luận.

- Sáng sớm đã thấy nàng ở chỗ này nổi trống, cũng không biết có oan tình gì?

- Nghe nói hình như muội muội chết, ta còn nghe quan sai nói liên quan đến tội phạm truy nã gì đó, chắc vụ án Diệu Âm Các hai ngày trước đó.

- Tên ác tặc kia bị Hải Bộ Văn Thư dán cáo thị đầy đường đầy phố, nàng còn tới nơi này làm gì, chẳng lẽ vụ án này còn có ẩn tình trong đó?

Trong khi mọi người nghị luận ầm ĩ, một bộ khoái từ bên trong đi ra, nhìn nữ tử kia, phất tay, nói.

- Lôi nàng ta xuống!

- Nơi này là Kinh Triệu Phủ, không phải nơi ngươi có thể hồ nháo.

Bộ khoái kia nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, quay đầu nói.

- Đại nhân có lệnh, nàng nhiều lần khiêu khích uy nghiêm của phủ, ảnh hưởng công vụ, dẫn vào, đánh hai mươi trượng.

Sau đó hắn tiến lên trước, nhìn đám người vây xem trên đường phố, lớn tiếng nói.

- Xem đã chưa, giải tán, giản tán?

Tuy nói trống này đặt trước cửa nha môn dùng để giải oan cho bách tính nhưng cũng không thể đập loạn, nhiễu loạn an ninh trật tự của nha môn, tuy có quy củ như thế nhưng nữ tử này vừa mới mất đi người thân, tâm tình bi thương có thể thông cảm, phạt nàng như thế, theo mọi người, lại có chút không có tình người.

Nhưng những chuyện này không phải chuyện bọn họ có thể vọng nghị, nhìn nữ tử kia bị mang vào, cũng chỉ có thể lắc đầu, mỗi người tản ra.

- Thủ lĩnh, đánh hai mươi trượng thật sao?

Một bộ khoái nhìn cô nương yếu đuối kia, do dự hỏi.

- Đánh hai mươi trượng, lỡ đánh chết thì làm sao bây giờ?

- Cái đầu heo của người!

Bộ đầu kia gõ một cái mạnh lên phía trên đầu hắn, cả giận nói.

- Đại nhân nói, chú ý phân tấc, nếu như đánh chết thì dùng mạng ngươi đền vào.

Tên bộ khoái bị gõ đầu biểu lộ vẻ cầu xin, hỏi.

- Như thế nào là chú ý phân tấc?

Bộ đầu kia phất tay:

- Quỳ xuống là được, đánh xong giam nàng vào trong đại lao, đừng để nàng ra ngoài náo loạn.

Một lát sau, bộ khoái kia đi vào nhìn thấy nữ tử đã bị đặt trên ghế, mặt không có chút máu, trong đầu hiện ra tử trạng của muội muội nàng đêm hôm ấy, trên mặt hiện ra một tia thương xót, hơi lắc đầu, ngoắc nói.

- Gậy đưa cho ta, ta tự mình đánh.

Khi hai bộ khoái áp giải nữ tử kia vào đại lao, đều cảm thấy ngày hôm nay xem như mở mắt, làm bộ khoái ở nha môn lâu như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy người sau khi bị trượng hình còn có thể tự mình đi vào đại lao.

- Ta không muốn, túi thơm không muốn, hoa đăng cũng không cần, thơ cũng không cần.

Lý Dịch tay ôm lấy cái mông khập khiễng đi từ trong phòng Liễu nhị tiểu thư ra, quay lại nói.

- Muội thích thì lấy đi, còn nhìn làm cái gì, tùy tiện cầm, đều là của muội.

Liễu nhị tiểu thư liếc nhìn hắn một cái, từ tốn nói:

- Ai bảo ngươi không nói rõ ràng.

Lý Dịch nghĩ rằng đã không cần phải giải thích, hắn mới vừa nói còn chưa đủ rõ ràng à, đồ vật nàng thiếu mình là thứ nữ tử luôn mang trước ngực, đã từng có người đưa qua hắn, trừ túi thơm, còn có cái gì?

Cái yếm sao?

Nàng cũng không suy nghĩ một chút, hắn đường đường là Hầu Tước, nam tử hán đỉnh thiên lập địa, làm sao có thể biến thái đến loại trình độ đó?

Liễu nhị tiểu thư lần nữa liếc hắn một cái.

- Túi thơm coi như ta thiếu ngươi, ngày sau sẽ trả.

- Tính toán, cũng đừng để ngày sau, ta không muốn nữa…

Lý Dịch xoa xoa cái mông còn cảm thấy còn hơi đau, cái tật này của nàng không biết khi nào mới bỏ, sao không ra tay chỗ khác?

- Ngươi không muốn cũng phải muốn.

Liễu nhị tiểu thư nói một câu, lấy tay hất mái tóc, lưu cho hắn một cái bóng lưng lạnh lùng.

Tuy nàng nói dứt khoát, nhưng nhận được túi thơm của Liễu nhị tiểu thư, đã là chuyện của hai tháng sau.

Nếu chỉ đơn giản tặng một cái túi thơm, tùy tiện mua trên đường một cái là được, nhưng mà Liễu nhị tiểu thư bắt bẻ đối với lễ vật của hắn như thế, thậm chí ngay cả bài thơ kia cũng phải bắt hắn viết lại một lần, mình tặng quà đương nhiên cũng sẽ không qua loa.

Túi thơm sử dụng vải vóc được lấy từ những thớt vãi mà nàng tuyển chọn tỉ mỉ bên trong trân tàng của mình, nghe Tiểu Hoàn nói nhị tiểu thư chọn hương liệu, đều dùng hết thời gian ba ngày để chọn, những họa tiết được thêu trên mặt, dùng mấy miếng vải vá lại với nhau, trong thời gian này lại không biết lãng phí bao nhiêu, bởi vậy mới kéo đến bây giờ.

Năng lực của nàng và người động thủ đúng là mạnh, nhưng trù nghệ hoặc việc của nữ nhân thì cực kỳ kém so với nữ tử bình thường, Lý Dịch cầm túi thơm do Liễu nhị tiểu thư làm, trong lòng cực kỳ xác định, nếu như đeo lên cái này ra ngoài, nhất định sẽ bị người khác chê cười.

Nhưng mà, nhìn ánh mắt của Liễu nhị tiểu thư, hắn cũng chỉ có thể che giấu lương tâm gật đầu.

- Rất tốt, ta rất yêu thích…

Sắc mặt Liễu nhị tiểu thư có chút khẩn trương, rốt cục đổi thành hòa hoãn, nói.

- Lần thứ nhất may, có rất nhiều chỗ làm không tốt, dùng tạm đi.

Lý Dịch gật đầu.

- Xác thực có rất nhiều chỗ làm không tốt, tỉ như ở những nếp gấp có chút dấu vết, phối hợp màu sắc không tốt lắm, đường may không tinh tế, dày đặc, hương liệu lựa chọn kỹ càng giống...

Sắc mặt Liễu nhị tiểu thư bình tĩnh nhìn hắn.

- Giống cái gì?

Lý Dịch hài lòng treo túi thơm kia bên hông, nói.

- Giống như cũng không có chỗ nào để bắt bẻ.

Liễu nhị tiểu thư may túi thơm cho dù xấu, cũng là độc nhất vô nhị trên đời này, phải kiên trì chân lý như vậy, ngươi muốn đánh nhau với nàng, nói cho nàng lựa chọn hương liệu và phối hợp đến cùng không tốt chỗ nào.

Ngày hôm nay, Lý Dịch không có thời gian đại chiến ba trăm hiệp với nàng để uốn nắn sai lầm, bởi vì hôm nay là ngày Lâm Uyển Như và Lâm Dũng khởi hành về Tề Quốc.

Có rất nhiều thương đội từ các nước sớm đã rời khỏi Kinh Đô sau Nguyên Tiêu, các nàng lưu thêm hơn hai tháng, nếu không trở về, sinh ý của Lâm gia ở Tề Quốc sợ rằng sẽ xảy ra biến cố.

Có quan hệ đến chuyện hợp tác của cửa hàng, một tháng trước đã thương lượng với nàng tốt tất cả chi tiết, lần này, hắn cũng sẽ phái thương đội và hộ vệ đi qua, hộ tống các nàng đến Tề Quốc.

Đội xe đi tới cửa thành, Như Nghi và Lâm Uyển Như nói chuyện, đi xuống xe ngựa, vỗ tay nàng, nói:

- Lộ trình từ nơi này đến Tề Quốc xa xôi, Lâm muội muội đi đường cẩn thận.

Lâm Uyển Như cười nói.

- Lộ trình mặc dù xa, nhưng mà từng đi tới đi lui qua mấy lần, lại có những hộ vệ này hộ tống trên đường, tỷ tỷ không cần lo lắng.

Sau đó, nàng đi tới bên cạnh Lý Dịch, nhìn hắn, cười cười xòe bàn tay ra, nói:

- Gặp lại.

Lý Dịch kinh ngạc, sau đó cũng đưa tay ra, hai cánh tay nắm cùng nhau.

Vừa chạm lập tức tách ra, Lâm Uyển Như quay đầu lại, nhìn Như Nghi, giải thích.

- Đây là một loại lễ nghi ở quên hương chúng ta, gọi “Lễ Nắm tay”, chào hỏi bằng hữu khá lâu không gặp hoặc sắp cáo biệt.

Lâm Dũng kinh ngạc nhìn một màn này, gãi đầu một cái, sau đó cũng vươn tay trước Lý Dịch, một mặt thương cảm nói.

- Lý huynh đệ, gặp lại!

Lý Dịch dùng lực nện một quyền trên bả vai hắn, cười nói:

- Làm mặt khổ như vậy làm gì, cũng không phải không gặp lại, không tới nửa năm, các ngươi sợ rằng phải tới Kinh Đô lần nữa.

Lâm Dũng chất phác cười một tiếng, không có ý tứ nói.

- Đây không phải là không nỡ rời xa Lý huynh đệ ngươi à.

Lý Dịch cười nói.

- Hai đại nam nhân, cũng không cần quá tình cảm như vậy.

- Không nỡ xa đồ ăn Lý huynh đệ nấu mà!

Lâm Dũng nói cho hết lời, Lý Dịch kinh ngạc, sau đó phất tay.

- Đi thôi đi thôi.

Hắn nhìn Lâm Dũng cười lớn lên xe ngựa, tựa ở trong xe phất tay đối với hắn, Lâm Uyển Như khom lưng vén rèm xe lên, quay đầu liếc mắt, sau một khắc biến mất phía sau màn xe.

Đội xe chậm rãi lái ra đi, cho đến một chiếc xe sau cùng cũng không nhìn thấy, Lý Dịch mới quay đầu, nói.

- Chúng ta trở về đi.

- Nương…

Cửa thành dòng người cuồn cuộn, thanh âm ồn ào, nhưng hắn và Như Nghi đều có thính lực hơn người, làm sao lại nghe không được thanh âm non nớt còn chưa rõ này chứ.

Như Nghi cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa trong tã lót, trên mặt hiện ra vui mừng, mãnh liệt nhìn về phía Lý Dịch, hỏi.

- Tướng công, vừa rồi chàng có nghe rõ không?

Hài tử sáu tháng, tuy còn không thể hiểu rõ ngôn ngữ, nhưng ngày thường tận lực dẫn đạo, cũng đã có thể từng bước từng bước nói một số từ, Lý Dịch thở dài.

- Quả nhiên vẫn là nương tử thắng.

Lý Đoan tự như cũng cảm nhận được ý mừng của Như Nghi, núp trong tã lót, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, lần nữa há mồm, phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.

- Tiểu nương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận