Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 667: Tình Huống Đặc Biệt



Chương 667: Tình Huống Đặc Biệt

----------------------

Vĩnh Huyện đã là biên giới của Cảnh Quốc, cách Tề Quốc một con sông, xung quanh núi non trùng điệp, phần lớn thôn xóm xây dựa lưng vào núi.

Vị trí hoang vắng, bách tính khốn cùng, trong núi cũng nhiều bọn trộm cắp và cường đạo, những tên sơn tặc kia không chỉ thường xuyên xuống núi gây họa cho thôn dân, mà rất nhiều hành thương tới lui giữa hai nước Tề - Cảnh cũng là mục tiêu chính của bọn hắn.

Hắc Phong trại, chính là một cứ điểm nho nhỏ của sơn tặc.

Trại tên khá khí phách, thực ra thì trong núi chỉ có vài phòng nhỏ, số lượng trộm cướp không nhiều hơn hai mươi, mấy tháng trước, đui mù mà để mắt tới một đội buôn nhỏ nào đó, không nghĩ tới đối phương mời hộ vệ rất lợi hại, hơn hai mươi giặc cướp bị giết chết hết, đầu người treo trên cây, từ đó Hắc Phong trại này cũng chỉ có vài căn phòng nhỏ.

Sau khi bỏ hoang mấy tháng, mới giữa trưa hôm nay, đã đổi chủ nhân mới.

Lúc này, trong một gian phòng đã được thu dọn sạch sẽ, giọng nói của tên sơn tặc đầu trọc phát run vang lên.

- Đại hiệp, nơi này của chúng ta, ở nơi này không có đại phu.

Lý Dịch sờ sờ trán của Liễu nhị tiểu thư, nhìn hắn hỏi:

- Có rượu không?

- Ngày hôm nay vừa mới được đưa đến, không có…

Tên sơn tặc đầu trọc kia nói một câu, nhìn thấy sắc mặt vị đại hiệp kia trầm xuống, lập tức gật đầu như gà con mổ thóc, nói.

- Có, cần phải có chứ, ngày hôm nay cướp được một đội buôn nhỏ, chắc họ có rượu, để tiểu nhân ra ngoài mang đến!

Lui ra khỏi phòng, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tên sơn tặc đầu trọc kia mới thở mạnh một hơi.

Người trẻ tuổi kia nhìn thì nhã nhặn, lúc động thủ, làm sao, làm sao lại đáng sợ như vậy?

Một tên sơn tặc nghênh đón, nhỏ giọng nói:

- Lão đại, hắn chỉ có một người, còn có một gánh nặng nữa, không bằng các huynh đệ cùng xông vào, một người một đao cũng đủ chém chết hắn rồi!

Sơn tặc đầu trọc vỗ lên trên đầu hắn một cái, mắng:

- Im miệng, những người lúc buổi chiều bị nhốt ở chỗ nào, mang ta đến đó nhanh lên!

Xông vào rất dễ dàng, một người một đao chém xuống cũng rất dễ, nhưng tất cả bọn hắn cộng lại có thể đánh được người tuổi trẻ kia hay không là chuyện khác, hơn nữa nếu thật sự chém chết hắn rồi, còn người nào cho mình cách giải độc “Mỉm Cười Nửa Bước Điên” kia đi?

Sau mười hai canh giờ, nếu như không giải dược, hắn sẽ cười to không ngừng, toàn thân thối rữa, kinh mạch đứt đoạn, bạo thể mà chết

- Ở, ở gian phòng đầu tiên bên trong cùng!

Tên sơn tặc kia biết tâm trạng của lão đại không tốt, không dám xúc động hắn nữa, lập tức nói.

- Lão đại, ta dẫn ngươi đi!

- Ô ô…, tiểu thư, chúng ta, chúng ta sẽ chết phải không?

Một góc trong căn phòng cũ, có tiếng nức nở nhỏ giọng truyền đến.

- Đều do ta không tốt, nếu không phải ta khư khư cố chấp cũng sẽ không bị những tên sơn tặc này bắt đi.

Sau một lát im lặng, tiếng một thiếu nữ trẻ tuổi vang lên.

Trong góc, sắc mặt một gã đại hán đỏ lên, nói.

- Tiểu thư, dù sao cũng không được nói như vậy, đều do ta không tốt, ta không bảo vệ tốt các ngươi, tên họ Bạch kia đối với tiểu thư mưu đồ làm loạn, tiểu thư không ở cùng một chỗ với hắn là đúng, nếu ta lại cảnh giác một chút thì sẽ không…

Giọng nữ kia nghĩ một lát, nói:

- Không sao, lúc đó, các ngươi cũng không có cách nào.

Lại có một giọng nói người trẻ tuổi hối hận nói.

- Nếu không phải họ bắt tiểu thư đi, chúng ta, chúng ta cũng chưa chắc đã sợ họ!

Một đạo giọng nói già nua thở dài, nói:

- Nói nhỏ một chút, đừng để bị họ nghe được, bây giờ chúng ta nên nghĩ xem, cần phải trốn thế nào.

Ầm!

Lão giả vừa dứt lời, cửa phòng bị người đạp mạnh mở ra, một người hán tử đầu trọc từ bên ngoài đi tới.

Nhờ ngọn đèn dầu, sau khi nhìn thấy tên đầu trọc kia, tiểu nha hoàn đang nức nở kia lập tức không gào khóc nữa, thân thể co lại về phía sau, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ.

Nhìn thấy những người này tiến đến, sắc mặt nữ tử thanh lệ kia cũng hơi thay đổi.

Trên trán đại hán nổi gân xanh, lớn tiếng nói:

- Có chuyện gì thì cứ hướng ta mà tới, không được thương tổn tiểu thư nhà ta!

Sơn tặc đầu trọc liếc qua hắn một cái, hỏi:

- Có rượu không?

Đại hán kia sững sờ một chút, lại nghĩ đến tên trọc đầu này không những muốn làm bẩn tiểu thư, thế mà còn muốn uống rượu trợ hứng, lập tức trợn tròn con mắt, giận dữ nói.

- Muốn chém giết muốn róc thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được, đừng có làm bẩn tiểu thư nhà ta!

- Con mẹ nó ngươi có phải bị bệnh hay không?

Sơn tặc đầu trọc đạp một chân vào trên người đại hán, cả giận nói:

- Lão tử hỏi các ngươi có rượu hay không, có quan hệ với tiểu thư nhà ngươi?

Đại hán ngạc nhiên.

- Không phải ngươi muốn tiểu thư nhà ta áp trại?

Sơn tặc đầu trọc lại đạp hắn một chân lần nữa, nói:

- Có phải ngươi muốn hại chết lão tử hay không, bớt nói nhảm đi, nói mau, có rượu hay không?

Lần này rời nhà trốn đi, cũng bởi vì không thể chịu nổi việc bị người trong nhà đối xử lạnh nhạt, thề không kiếm được một cái kết quả tuyệt đối sẽ không quay về, đến lúc đó để con cọp cái kia phải lau mắt mà nhìn.

Kết quả còn chưa kiếm được gì, liền nhiều thêm một áp trại phu nhân, còn không phải bị con cọp cái kia đánh chết?

- Rượu ở bên trong chiếc xe thứ hai.

Nữ tử thanh lệ kia mở miệng.

- Nói sớm thì không tốt à?

Sơn tặc đầu trọc liếc nàng một cái, đi ra ngoài cửa.

Đi tới cửa, lại nói:

- Đừng cho rằng mới vừa rồi ta không nghe được, các ngươi đừng hòng chạy trốn, viết cho nhà một phong thư đi, giao ra một ngàn, tiền chuộc ít nhất cũng phải tám trăm lượng, ta tự sẽ thả các ngươi, yên tâm, trước tiên, ta sẽ không động tới một sợi lông của các ngươi.

Nghe được tiếng đóng cửa phanh một tiếng, nữ tử kia ngẩng đầu, biểu hiện trên mặt phức tạp.

Tám trăm lượng…

Hắn có biết, hai cái xe hàng hóa kia trị giá bao nhiêu tiền không?

Chỉ là một kiện đồ lưu ly kia thôi cũng gấp mười lần cái giá tiền này nhiều, tất cả hàng hóa cộng lại, ít nhất cũng gấp trăm lần cái con số này…

Đại hán kia vặn vẹo uốn éo thân thể, nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư, ngươi yên tâm, chúng ta rất nhanh có thể ra ngoài rồi…

Hắn hoạt động cổ tay một chút, từ chỗ lòng bàn tay cảm thấy lộ ra một mũi nhọn.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần



- Đại hiệp, rượu đến rồi!

Sơn tặc đầu trọc nịnh nọt đặt một vò rượu cùng hai cái chén không lên bàn, Lý Dịch cúi đầu liếc nhìn cái bát sứ kia một chút, tên đầu trọc kia lập tức nói:

- Vừa mới mua, rất sạch sẽ!

- Ra ngoài đi.

- Đại hiệp, cái giải dược kia…

- Há mồm.

Gã đại hán đầu trọc nghe vậy vui vẻ, lập tức há to miệng ra.

Lý Dịch giơ một tay lên, có một vật bay đến trong miệng hắn.

- Nuốt xuống rồi hả?

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

- Vâng, đã nuốt xuống rồi, cảm ơn đại hiệp!

Sơn tặc đầu trọc một mặt vui mừng, lúc xoay người, trên mặt hiện ra một tia cười giễu, đi tới cửa, lại quay đầu lại hỏi một câu:

- Đại hiệp, vừa rồi là giải dược đúng không?

- Không phải.

Nét mặt gã đại hán đầu trọc khẽ giật mình.

Lý Dịch từ tốn nói:

- Ăn hai viên “Mỉm Cười Nửa Bước Điên”, bây giờ thời gian của ngươi chỉ còn có sáu canh giờ.

- Còn không đi mau?

Lý Dịch quay đầu lại nhìn hắn, hỏi:

- Có muốn một viên nữa hay không?

Vừa dứt lời, sơn tặc đầu trọc biến mất trong phòng, thuận tiện còn cài cửa lại.

Lý Dịch đặt hũ kia rượu cùng cái chén không lên giường, lại buông rèm bên cạnh giường ra, lấy một cái chén không, rót đến nửa bát rượu, sau khi ngửi một cái, xé một miếng tay áo xuống, chấm một chút rượu, nâng tay Liễu nhị tiểu thư, cẩn thận lau sạch lấy trong lòng bàn tay nàng.

Bây giờ nàng đang phát sốt, không có thuốc hạ sốt, chỉ có thể áp dụng phương pháp hạ nhiệt độ vật lý nguyên thủy.

Sau khi lau xong trong lòng bàn tay, lại kéo tay áo của nàng lên, cũng lau cánh tay một lần nữa, tiếp theo cái trán, cổ…

Rượu cồn bốc hơi sẽ mang đi phần lớn nhiệt lượng, tình huống bây giờ của nàng còn nghiêm trọng hơn so với Uyển Nhược Khanh một chút, Lý Dịch lại cởi giày và vớ của nàng, cả lòng bàn chân và bắp chân nàng cũng đều lau một lần.

Nếu như muốn đạt hiệu quả tốt hơn mà nói, ngực và dưới nách cũng cần phải lau, chẳng qua, người trước mắt là Liễu nhị tiểu thư chứ không phải Như Nghi, hơi giới hạn vẫn cần phải chú ý.

Lý Dịch ngồi ở cạnh giường, tay sờ sờ trán nàng, vẫn còn hơi nóng, y phục này rất chật, nút thắt chụp đến sát dưới cổ, không có lợi cho việc giải nhiệt, Lý Dịch nhíu nhíu mày, cởi nút thắt trên cổ và trước ngực nàng ra.

Sau khi cởi đến cái cuối cùng, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, ngẩng đầu, cùng con ngươi trong suốt của Liễu nhị tiểu thư nhìn thẳng.

Bầu không khí ngắn ngủi hơi ngột ngạt.

- Muội phát sốt rồi.

Lý Dịch nhìn nàng, giơ mảnh vải trong tay lên, nói:

- Dùng rượu cồn lau một chút, có thể hạ sốt.

Liễu nhị tiểu thư giơ cổ tay lên, nhìn thấy ống tay áo đã sắp tuột đến bả vai, bắp chân và lòng bàn chân cũng truyền đến cảm giác hơi lạnh, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Dịch.

Lý Dịch đem mảnh vải kia chấm xuống rượu, lại nhẹ nhàng chà chà trên trán nàng lần nữa, nói:

- Tình huống bây giờ đặc biệt, những chuyện này cũng không cần so đo đâu, lại nói, có một câu châm ngôn không phải nói là, dì nhỏ…

- Đấy…

- Dì nhỏ cái gì cơ?

Ánh mắt nàng sáng ngời, nhìn Lý Dịch hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận