Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1062: Võ Hoàng




Chương 1062: Võ Hoàng



________________

VIP Chương 1062: Võ Hoàng



Vì đồ đệ bảo bối của Liễu nhị tiểu thư mà từ rất lâu trước đó Lý Dịch đã phải phái người đi Võ Quốc tìm hiểu tin tức. Trong khoảng thời gian này, cũng có một vài tin tức truyền đến, hầu như đều là Dương Liễu Thanh rồi thuộc hạ trung thành của Tiên Đế giằng co không dứt với thế lực của triều đình Võ Quốc. Không thể nói đây là chuyện tốt nhưng cũng không thể coi là chuyện xấu.

Chẳng qua, nhìn biểu cảm của lão Phương chỉ sợ sẽ không có chuyện tốt gì.

Lý Dịch cầm lấy một phong thư từ trên tay hắn, sau đó mở ra, ánh mắt dần di chuyển lên trên.

Phía trên nói: triều đình Võ Quốc bí mật chiêu mộ vài thể lực có ý đồ phản nghịch. Nửa tháng trước vừa mới tạo ra một cuộc tấn công quy mô lớn về phía đội quân của Đoan Dung công chúa.

Trận chiến kia, triều đình Võ Quốc toàn thắng, Đoan Dung công chú đại bại mất đi một số vùng đất. Mấy thành trì đã chiếm lấy trước kia đều bị triều đình đoạt lại. Còn về Đoan Dung Công chúa...đến nay vẫn còn chưa rõ tung tích.

Không rõ tung tích cũng có nghĩa triều đình Võ Quốc không tìm thấy nàng, vậy cũng coi như may mắn trong bất hạnh.

Lý Dịch nhìn lão Phương, hỏi.

- Như Ý đã biết chuyện này chưa?

Hiện giờ Như Ý không có trong trại, vài ngày trước nàng có ghé lại một lần, hiện giờ chắc vẫn còn vội vàng thu phục mấy thế lực hỗn loạn của mấy vùng đất khác.

Lão Phương gật đầu, nói.

- Đã sai người đưa tin tức qua, chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ biết thôi.

Lý Dịch xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói.

- Đi tìm nàng, ngay lập tức!

Mặc dù Liễu nhị tiểu thư của hiện tại đã thay đổi trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, thậm chí bị đánh đòn đều sẽ không đánh trả, so với nàng của trước kia quả thực như hai người khác nhau. Nhưng trong tính tình có khác đi một chút đi chăng nữa vẫn không thể nào thay đổi toàn bộ trong chốc lát được.

Năm đó nàng có thể lẻ loi một mình ngàn dặm tìm tỷ phu, đi qua hơn một nửa Cảnh Quốc, từ Kinh Đô đuổi tới Thục Châu, sau đó lại từ Thục Châu Lưu Ly đến Tế Quốc, theo dõi đạo Cô kia cứu y được từ trong tay bà ta. Bây giờ mà biết được tin tức không rõ sống chết của Dương Liễu Thanh có khả năng sẽ từ vùng đất hỗn loạn chạy đến Võ Quốc, tìm kiếm đồ đệ duy nhất của nàng.

Nếu như Như Nghi và hắn không ở bên cạnh, chỉ sợ không ai có thể ngăn được nàng.

Lý Dịch không phản đối Như Ý đi tìm Dương Liễu Thanh. Dù sao sống chung với nhau một thời gian dài như vậy, nàng sớm đã xem như một nửa người của Lý gia, chỉ riêng chuyện nàng gọi mình một tiếng "Sư bá”, Lý Dịch cũng không thể trơ mắt nhìn nàng xảy ra chuyện mà ngồi yên không quan tâm đến.

Hắn với Như Ý đều không trách nàng đi không từ biệt. Trên người nàng gánh vác quá nhiều trọng trách, quốc gia đại hận, cứ gánh vác nó mà tiến lên từng bước, còn không được ép sóng lưng nàng, chỉ có thể nói Như Ý không có đệ tử thì hắn cũng coi như không có sự điệt.

Nhưng mà cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ dựa vào một lời nói xúc động hoặc nhiệt huyết tức thời. Liễu Minh có rất nhiều cao thủ, vũ khí cho dù tốt đến mấy cũng không có cách nào chống lại một quốc gia, cho nên hiện tại, nếu Như Ý xúc động, hắn phải kịp thời ngăn lại nàng để bàn bạc kỹ hơn.

Sau khi chào hỏi bọn người Như Nghi, Lý Dịch lập tức cùng lão Phương và Từ Lão xuất phát lên đường.

Không cần thiết phải mang quá nhiều người, hầu hết tinh anh và đệ tử đều đang ở bên cạnh Như Ý. Lão Phương muốn đi xem náo nhiệt nên chỉ suốt ngày lẽo đẽo theo, vậy nên chỉ có thể dùng để ứng đối với các tình huống ngoài dự đoán.

Chỉ hi vọng lúc bọn họ đến nơi, Liễu nhị tiểu thư còn chưa manh động.

Võ Quốc.

Hoàng đô.

Một thái giám nhẹ nhàng gõ cửa một tòa tòa cung điện uy nga nào đó, sau đó đẩy cửa bước vào.

Bên trong Cung điện hai bên đều bày đầy giá sách, trên giá sách lí nha lí nhí hầu hết đều là thư tịch. Phía trước là một bàn án, phía sau bàn có một bóng người đang ngồi.

Thái giám cúi rạp người, cung kính hỏi.

- Bệ hạ, những tên phản bội đã đầu hàng đó đã đến Hoàng Đô rồi. Thành tướng quân lệnh nô tài xin chỉ từ bệ hạ, nên xử lý bọn họ như

thế nào?

Phía sau chiếc bàn, bóng người đó đặt quyển thư tịch trong tay xuống, nói:

- Đã là phản bội thì Thành tướng quân chắc hẳn cũng sẽ biết phải biết xử trí như thế nào? Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không nên suốt ngày hỏi trẫm.

- Vâng, nô tài sẽ chuyển lời đến Thành tướng quân, nô tài cáo lui.

Thái giám kia khom người lần nữa định quay người rời đi.

- Đã Có tin tức gì của Thanh nhi và Phủ nhi chưa? Hắn vừa đi tới cửa điện trước đó, phía sau bàn bóng người kia đã mở miệng lần nữa.

Thái giám kia xoay người, khom người lần nữa nói:

- Bầm bệ hạ, Thành tướng quân nói...lần này nhất định có thể bắt hai tên nghịch tặc này về!

- Im ngay!

Trong điện bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quát mắng lạnh lẽo, nhìn bóng người phía sau chiếc bàn kia đứng lên, sắc mặt tên thái giám lập tức trở nên trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, gấp giọng nói:

- Bệ hạ tha mạng...xin bệ hạ tha mạng...

- Mặc dù bọn họ đi trên con đường sai trái nhưng đến cuối cùng vẫn là công chúa và Thân Vương của Võ Quốc ta, hai chữ nghịch tặc là thứ mà một tên nô tài như ngươi có thể gọi sao?

Một thanh niên gầy gò từ phía trước đi tới, đôi mắt dường như kéo dài ra liếc nhìn tên thái giám kia một chút, thấp giọng nói:

- Tự đi lãnh phạt, lần sau sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đâu.

- Tạ bệ hạ... tạ bệ hạ!

Thái giám kia vội vàng dập đầu.

- Đứng lên đi.

Thanh niên gầy gò kia phất tay, hỏi:

- Có tin tức gì của bọn họ sao?

Thái giám kia đứng lên lui về phía sau, lập tức nói.

- Bầm bệ hạ, Thành tướng quân nói đã phát hiện tung tích của Đoan Dung công chúa và Tĩnh Vương điện hạ. Tối đa một tháng... Một tháng sẽ có thể bắt bọn họ về

- Nói cho hắn biết, nhất định không thể gây tổn thương cho bọn họ. Mang Thanh nhi và Phủ nhi thật lành lặn về cho trẫm, nếu như dám thương tổn bọn họ dù chỉ một sợi tóc, trẫm cũng sẽ hỏi tội hắn!

- Vâng, nô tài nhất định truyền lại toàn bộ lời bệ hạ nói cho Thành tướng quân!

Thanh niên gầy gò phất tay, nói.

- Được rồi, ngươi đi xuống đi

Sau khi Thái giám kia đi ra, sau lưng người thanh niên kia đã có thêm một bàn tay, lúc xoay người mới phát hiện trong điện không biết từ

lúc nào đã nhiều thêm một người.

Đây là một lão già râu bạc trắng, lúc này đang ngồi ở vị trí hắn vừa mới ngồi bên trên.

Nơi này là ngự thư phòng, đó là chỗ mà chỉ có Hoàng Đế mới có thể ngồi lên.

Chẳng qua hình như thanh niên này cũng không tức giận mà chỉ chậm rãi đi lên trước, cười hỏi.

- Hoàng thúc công, ngày hôm nay sao ngài có thời gian rảnh đến đây?

Lão già ngẩng đầu nhìn hắn, trong con mắt đục ngầu hiện ra một tia thất vọng, nói.

- Trên người ba người các ngươi đều chảy huyết mạch hoàng thất của chúng ta. Trên tay người đã tạo quá nhiều nghiệt hãy bỏ qua cho con của hai người bọn họ đi. Bọn họ không uy hiếp được hoàng vị của ngươi. Việc bây giờ người cần phải làm là bình định những thế lực phản nghịch đó, mau chóng trả lại một thiên hạ thái bình an khang.

Thanh niên kinh ngạc sau đó thở dài, nói:

- Hoàng thúc công vẫn chưa tin trẫm. Lúc trước phụ hoàng nghi ngờ, hoàng huynh nghi ngờ, trẫm lui lại rồi lui lại, lui lại rồi lại lui lại. Sau này quả nhiên không thể tiếp tục lui nữa, nếu như trẫm không tự vệ thì cũng đã không thể nào đứng ở chỗ này nói chuyện với hoàng thúc Công.

- Ngươi làm sao có thể để ta tin tưởng ngươi?

Lão già đứng lên, nhìn hắn, hỏi.

- Lão phu chẳng qua chỉ du lịch nửa năm ở bên ngoài. Mới vừa về đến hoàng đô, ngươi đã giết huynh giết cha, ép chết mẫu thân, quan viên trên triều đình chết hơn một nửa, lại chạy hơn một nửa, biên cương quân đã phản nghịch còn có ba châu khác tạo phản, người làm sao để cho ta tin tưởng ngươi?

- Chuyện năm đó là đúng hay sai, bất luận hoàng thúc công có tình nguyện tin tưởng hay không trẫm đều không muốn nhắc lại.

Thanh niên quay người đi vào trong điện, nói.

- Bây giờ Võ Quốc ta đã chìm sâu vào vũng bùn này, Tề Quốc hai vương tranh quyền, hết lần này tới lần khác chỉ có Cảnh Quốc phát triển mạnh mẽ áp bức các nước khác. Võ Quốc loạn, trẫm sẽ mau chóng bình định cũng hi vọng hoàng thúc Công lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ vì Võ Quốc.

- Lão phu nếu như không suy nghĩ vì Võ Quốc sớm đã một chưởng đánh chết ngươi!

| Lão già đi theo bên cạnh hắn, từ tốn nói.

- Chuyện bình định lão phu mặc kệ. Chuyện lúc trước ta cũng không muốn truy cứu. Lão phu chỉ cảnh cáo người một câu, ngươi không ra tay với hai đứa trẻ kia, lão phu cũng sẽ không bị bức phải động thủ

Câu nói sau cùng còn quanh quẩn bên tai thiếu niên, người đã biến mất không thấy gì nữa.

- Bình định nghịch tặc, trả cho dân chúng một thiên hạ an bình... nhưng mà mấy người bọn hắn cũng là phản tặc cần bình định mà?

Thanh niên nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng thì thào một câu:.

- Cảnh cáo trẫm? Trẫm chính là Hoàng Đế, ngươi dựa vào cái gì mà cảnh cáo trẫm... Còn ai có thể cảnh cáo trẫm.

Trên mặt hắn hiện ra một tia âm u, bàn tay để trong tay áo nắm chặt, móng tay bấu thật sâu vào trong thịt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận