Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 911: Chẳng Phải Bây Giờ Đã Nối Lại Được Rồi



Chương 911: Chẳng Phải Bây Giờ Đã Nối Lại Được Rồi





----------------------

Lúc chiếc xe ngựa kia lái đi, trong xe truyền đến tiếng ho khan dữ dội, Lý Minh Châu quay lại nhìn Lý Dịch.

- Ngươi đã nói gì với Thái Phó?

Lý Dịch lắc đầu đáp.

- Không nói gì.

Lý Minh Châu lần nữa nhìn xe ngựa phía trước một chút, tiếng ho khan từ từ đi xa, dùng một loại ánh mắt đoán xem ta tin hay không tiếp tục nhìn hắn.

- Ta lấy danh tiết nịnh thần xin thề.

Lý Dịch giơ lên bốn ngón tay.

- Ta thật sự không có nói gì với lão.

Sở dĩ Trử gia vong, nguyên nhân chủ yếu thực ra cũng không ở chỗ Thôi gia.

Dưới tình huống bình thường, Trử Bình phạm phải hai vụ án, dựa theo luật pháp Cảnh Quốc trước đó, đơn giản chỉ là người thượng đẳng giết người hạ đẳng, bồi thường chút tiền bạc mà thôi, ngay cả chính Trử Bình đều chưa hẳn phải nhận trừng phạt nghiêm đến như vậy.

Nguyên nhân thực sự nằm ở chỗ Trử Thái Phó.

Từ khi vừa mới bắt đầu không chấp nhận hoặc che chở, đến sau này làm mọi việc trầm trọng thêm, Trử Thái Phó không còn cách nào quay đầu, Trử gia cũng vô pháp quay lại, đây mọi việc đều do vị kia yêu quý danh tiếng, một tay Trử Thái Phó danh vọng cực cao tạo thành, Trử gia nhờ danh tiếng mà đi lên, nay lại bị thanh danh làm sụp đổ, đại gia tộc trăm năm luân lạc đến tình cảnh hiện tại.

Hắn đã từng hỏi đối phương có đáng giá hay không, Trử Thái Phó không trả lời, lại dùng hành động cho hắn biết đáp án.

Nhưng vô luận như thế nào, vị lão nhân này cũng từng hiển hách, đến nay vẫn bị vô số người nhìn chăm chú, nếu như nói cho hắn biết Thục Vương không phải thân sinh của bệ hạ, hắn muốn Minh Châu làm nữ hoàng, Thái Phó đại nhân đột phát bệnh tim hoặc chảy máu não, không cẩn thận cưỡi hạc, oan khuất trên người hắn lại không có cách nào tẩy sạch được.

Hai người không tiếp tục lên xe ngựa, dạo chơi trở về.

Lúc sắp đi qua từ đường, phía trước có hai bóng người đang đi tới.

Nam tử trung niên đi phía trước ngẩng đầu, hơi sững sờ một chút, lập tức chắp tay nói.

- Gặp qua công chúa điện hạ, gặp qua Lý đại nhân.

Lý Minh Châu quay lại nhìn Lý Dịch, nghi hoặc trong mắt hiện ra rõ ràng.

- Tần Hòa, con thứ năm của Tần Tướng.

Lý Dịch đối với nàng giải thích một câu, sau đó nhìn Tần ngũ gia, chỉ tóc hắn, mắt lộ ra nghi hoặc.

- Há... Cái này….

Tần gia ngũ gia cười nói:

- Người già, tự nhiên cũng không giống người tuổi trẻ các ngươi.

Lý Dịch gật đầu, sau đó hơi chắp tay.

- Mọi việc gần đây đều nhờ có Tần Tướng trong triều sắp xếp chu toàn, thay ta cám ơn lão nhân gia một tiếng, ngày khác lại tự mình đến nhà bái tạ.

- Gia phụ chỉ làm việc mà người cho là đúng, đại nhân cũng không cần phải nói như vậy.

Tần gia ngũ gia lắc đầu.

- Nhưng mà, ta sẽ chuyển lời nói của Lý đại nhân đến.

Lý Dịch nhìn từ đường sau lưng, lại hỏi.

- Các ngươi cũng đến tế bái Song Song cô nương?

Tần ngũ gia gật đầu.

- Tuy Song Song cô nương đã không còn nữa, nhưng cái chết của nàng lại có ý nghĩa, nhờ như vậy mới có nhiều người nhớ tới nàng, cũng có vô số người mang ơn đối với nàng, nàng chết, làm đến việc quần thần đầy triều cũng không làm được, đáng giá được tế bái.

Trên đường trở về, Lý Minh Châu nhìn qua hắn, hỏi.

- Hắn là Tần Hòa, vị Tần Hòa mà Vương thúc nói?

- Thế nào, không giống?

Nàng lắc đầu, nói:

- Chẳng qua cảm thấy người mà Vương thúc đánh giá làm sao đều không nên có dạng như vậy.

- Đừng nhìn vị Tần gia ngũ gia này lôi tha lôi thôi.

Lý Dịch cười nói.

- Đây chính là một vị nhân vật rất lợi hại.

Nội đường, hai người đứng phía trước bia đá, đến trong đường.

Mới vừa vào cửa đã nhìn thấy pho tượng thiếu nữ có kích thước như người thật, phía dưới pho tượng là một cái bàn rộng, sau khi mọi người dâng hương ở bên ngoài, sẽ để đồ vật tế bái ở chỗ này.

Đại hán thần bí hỏi.

- Ngũ gia, người bên cạnh Lý đại nhân vừa rồi là công chúa?

- Thế nào, không giống?

Tần ngũ gia đặt một đĩa bánh ngọt trong hộp lên trên bàn, thuận miệng hỏi.

- Nói thật, không giống.

Đại hán gật đầu, đang buồn bực trước kia làm sao lại không nhìn ra, bên tai chợt nghe một tiếng răng rắc.

Hắn quay đầu nhìn ngũ gia bên cạnh, kinh ngạc nói.

- Ngũ gia, táo trong tay ngài lấy từ đâu?

Tần ngũ gia tiện tay chỉ mâm đựng trái cây trên bàn rõ ràng thiếu một trái táo.

- Nơi đó, mùi vị cũng không tệ lắm, ngươi có muốn không?

- Cái này...

Đại hán có chút khó tin nhìn qua hắn.

- Cái này là người khác hiến cho Song Song cô nương, ngũ gia ngài...

- Song Song.

Tần ngũ gia lắc đầu, nói.

- Nàng không thích ăn táo đâu, giữ lấy cũng lãng phí.

Răng rắc.

Lại thêm một tiếng.

- Bên kia, làm gì chứ!

Giờ phút này, trong từ đường còn có không ít người, có người ngẩng đầu thấy cảnh này, lập tức giận dữ đứng lên.

- Đồ vật hiến cho Song Song cô nương cũng dám ăn, lương tâm ngươi bị chó ăn rồi sao?

- Cái gì? Ai làm?

- Bắt bọn họ đi gặp quan viên!

Đại hán thuận tay cầm thêm một trái táo, bắt lấy cánh tay Tần gia ngũ gia, hoảng hốt vội nói.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau!

Sau một lát, trong một ngõ nhỏ tại Kinh Đô, miệng lớn Tần gia ngũ gia thở hổn hển, vỗ dấu chân in trên quần áo, hỏi.

- Thế nào, quả táo này thế nào?

Đại hán răng rắc cắn một cái, gật đầu nói.

- Vừa giòn vừa ngọt, sao Song Song cô nương lại không thích ăn ta?

Tần ngũ gia dựa vào tường, thở dài, nói.

- Đúng vậy, ta cũng nghĩ không thông, sao nàng lại không thích ăn?

Hắn trầm mặc một hồi, chờ đại hán kia ăn táo xong, mới nói.

- Ngô Nhị, ngươi theo ta bao lâu rồi?

Đại hán sững sờ một chút, sau một khắc liền ném đi táo, vỗ tay, nghiêm nghị nói.

- Ngũ gia, ngài nói đi, lần này cần ta làm gì?

- Ngươi đi theo tiểu công gia, nhìn hắn những ngày này đang làm cái gì?

- Loại chuyện theo dõi này là sở trường của ta.

Đại hán vỗ ngực một cái.

- Ta làm việc, ngũ gia cứ yên tâm.

- Manh mối đã đứt.

Lý Dịch thở dài.

- Làm sao lại đứt?

Lưu Nhất Thủ lắc đầu, nói:

- Hình Bộ tăng thêm Mật Điệp Tư nên điều tra không được, người giật dây án này tại Kinh Đô tất nhiên có thế lực cực lớn.

Lý Dịch xoa xoa mi tâm, nhất thời cảm thấy có chút đau đầu, quay đầu nhìn công chúa điện hạ, bất đắc dĩ nói.

- Hiện tại cũng chỉ thừa Thôi gia, bằng không, chúng ta vẫn nên lựa chọn một con đường khác?

Lý Minh Châu nhìn hắn, nghi ngờ nói.

- Đường gì?

- Ta biết rõ có một con đường nối thẳng đến hồ trong Viện Toán Học, buổi tối đi tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện, không bằng chúng ta thừa dịp đêm đen gió nhẹ...

- Dìm Thôi gia xuống hồ?

- Ngươi cũng cảm thấy biện pháp này tốt, đơn giản thuận tiện còn bớt việc.

- Muốn ta giúp ngươi trói Thôi quý phi từ trong cung ra không?

- Nếu cô có thể giúp đỡ, vậy thì không thể tốt hơn.

Lý Dịch nhìn thẳng hai mắt nàng, Lưu Nhất Thủ vội vàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, một lát sau, Lý Dịch mới lắc đầu, nói.

- Trời tối thấy không rõ đường, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi.

- Nếu như Thôi gia có thể đạp đổ dễ dàng như vậy, phụ hoàng cũng không chờ tới bây giờ.

Lý Minh Châu lắc đầu, nói.

- Hai mươi mấy năm trước, lực lượng của bọn họ đã thẩm thấu tiến vào các ngõ ngách trong triều đình, cũng có đánh giá cùng danh tiếng rất tốt ở dân gian, tuy bây giờ đã không tốt như lúc trước, nhưng nội tình vẫn không thể khinh thường.

Lý Dịch thở dài.

- Cho nên ta nói, vẫn lựa chọn một con đường khác thì tốt hơn.

Lão Phương từ bên ngoài nhanh chân đi đến, cầm một phong thư đưa tới trong tay hắn, nói:

- Cô gia, bên phía Ngô Nhị có tin tức.

Lý Dịch mở phong thư ra, sau khi xem lập tức đưa cho Lưu Nhất Thủ, cười nói.

- Bây giờ chẳng phải đã nối lại được rồi sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận