Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1105: Thích Khách Liệt Truyện



Chương 1105: Thích Khách Liệt Truyện

Chương 1105: Thích Khách Liệt Truyện



- Gần hai tháng qua, thêm Nam Châu, Lâm Châu, Vân Châu, binh lực của năm châu được điều động nhiều lần. Thám tử bên ta đến báo rằng Đô Đốc Nam Châu tạm thời được bổ nhiệm làm “Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân, muốn tập hợp binh lực năm châu, một đòn hạ Thương

Châu.

Vệ Lương đứng trước một tấm bản đồ bằng cát lớn, một cồn cát ghi chữ “Thương Châu” bị hắn cắm vào năm lá cờ.

Hắn chỉ vào vị trí chính giữa, dùng nhánh cây vẽ ra các tuyến đường, nói:

- Năm châu này có thể điều động khoảng hơn hai mươi ngàn binh lực. Bọn họ đã núp trong bóng tối điều khiển hai tháng, như vậy,

nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ đánh thẳng vào Thương Châu.

Lý Dịch đứng ở ngoài cửa nghe phân tích tình hình chiến trận, nghe một hồi không nghe được cái gì quan trọng, chậm rãi đi ra.

Vốn còn tưởng rằng triều đình phản kích sẽ cực kỳ mạnh mẽ, ai ngờ, hắn đưa nhóm Như Nghi trở về Thương Châu

ăn tết đã hai ba tháng, đối phương vẫn còn đang trong quá trình điều binh khiển tướng.

Điều thì điều đi, cũng không có gì phải hấp tấp. Chỉ cần con số hơn hai vạn người này không mở rộng gấp mười lần, Thương Châu sẽ không có việc gì.

Sau khi mấy người bọn hắn đánh hạ Thương Châu vào tháng trước lại chiêu mộ thêm không ít bách tính, bây giờ đội ngũ cũng đã mở rộng đến hơn vạn người. Mấy ngày nay, đám người Vệ Lương đã phân công một số tinh binh xuống tiến hành hệ thống huấn luyện binh lính mới. Lý Dịch cách hai tháng đi thăm quân doanh, diện mạo trong đó đã rực rỡ hơn rất nhiều.

Lần này năm châu liên hợp tiến công cho thấy quyết tâm của triều đình Võ Quốc, đối với nhóm Lý Dịch mà nói, cũng là cơ hội chờ đợi đã

lâu.

Năm trước, Hứa Chính đã dẫn người đi Kỷ Châu. Kỷ Châu đề phòng nghiêm ngặt, quân lính phòng thủ chặt chẽ, khó khăn khiến hắn một mực không dám có động tác lớn gì, chỉ có thể âm thầm phát triển trong bóng tối. Liễu nhị tiểu thư cũng đã sớm dẫn người đi thu phục mấy thế lực phản nghịch, sớm để mắt đến chân thành.

Mọi thứ đã sẵn sàng, bọn họ chỉ cần ngồi chờ mấy người kia đánh tới.

Cũng chưa tính mọi thứ đã sẵn sàng, bọn họ vẫn còn thiếu vài kịch bản mới. Bộ kịch mới nhất là “Thích Khách Liệt Truyện” được đẩy lên

sân khấu ở Võ Quốc đã muốn kết thúc.

Tại châu nào đó ở Võ Quốc, trong một phòng trong quán trà ngoài thành.

- Sách lịch sử có nói: Chuyên Chư chi thứ vương liệu dã, tuệ tinh tập nguyệt; Niếp Chính chi thứ hàn khôi dã, bạch hồng quán nhật; Yếu Ly chi thứ khánh kỵ dã, thương ưng kích vụ điện thượng.

Trong quán trà đơn sơ, một vị ria mép bạc trắng ngồi ở phía trước, âm thanh du dương trầm bổng.

- Thời cổ Có một số thích khách lợi hại, lúc hành động thậm chí còn xuất hiện thiên tượng kỳ cảnh. Tương truyền rằng, khi Chuyên Chư ám sát Ngô Vương Liêu, sao chổi bay qua che lấp ánh trăng; khi Niếp Chính ám sát Hàn Khôi, một vệt sáng từ dưới đất lao thẳng về phía mặt trời; khi Yếu Ly ám sát Khánh Kỵ, chim ưng bổ nhào vào trên cung điện. Ba vị này chính là ba vị thích khách hôm nay ta sẽ kể.

Trong quán trà mặc dù không đông đến mức kín người hết chỗ đứng, nhưng mà chỗ ngồi lại không thừa một chỗ nào.

Đang ngồi trong quán có dân chúng bình thường, cũng có hiệp khắc cầm kiếm cầm đao, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng phần lớn vẫn là người giang hồ mang theo binh khí. Tất cả bọn họ đều bị ông lão kể chuyện xưa hấp dẫn.

Khi nghe đến đoạn cao hứng, có người sẽ lấy ra vài đồng tiền từ trong ngực, đặt trong cái chén bể trước mặt lão kể chuyện.

Giang hồ và miếu đường nhìn như cách nhau rất xa, nhưng thực chất lại có liên hệ rất chặt chẽ.

Chuyện xảy ra trên miếu đường có cùng nhịp thở với người trong giang hồ. Một khi miếu đường sụp đổ, giang hồ cũng không có cách nào bồi dưỡng đạo đức cá nhân, thân thể.

Võ Quốc ưa chuộng võ học. Bất luận dân chúng bần hàn hay sĩ tộc, thậm chí người quyền quý trong triều đình, mặc dù không đến mức Võ nặng văn nhẹ, nhưng sự bài xích và khinh thường võ giả lại kém xa những quốc gia khác.

Khi quốc gia yên ổn còn có du hiệp giết người bên đường, bây giờ quốc gia đã loạn, cái đầm mang tên giang hồ vốn không cách nào có nước trong này thay đổi trở nên càng đục ngầu.

Cái gọi hiệp khách nghĩa sĩ chính là những kẻ ỷ vào vũ lực cá nhân, xem thường luật pháp, coi mạng người như CỎ rác, thuê sát thủ giết người, treo giải thưởng hành thích, nhiều lần cấm nhưng không có bao nhiêu tác dụng.

Bởi vì sùng võ, bọn họ đối với chuyện xưa trong giang hồ tự nhiên cũng rất hứng thú.

Những ngày này, “thích khách liệt truyện” rất được hoan nghênh ở các sân khấu kịch, các buổi kể chuyện trong quán nhỏ.

Ông lão này chính là đang kể "thích khách liệt truyện”, bên trong tập hợp mấy chục truyện thích khách được lưu truyền từ xưa đến nay. Truyện này cũng không đơn thuần chỉ là truyện nói về giang hồ hiệp khách, lồng ghép bên trong đó còn là tình nghĩa huy đệ, tình yêu nam nữ, không thiếu người làm việc nghĩa hiệp, tình nghĩa vì nước vì dân, vì quốc gia.

Cùng lúc đó, trong võ lâm giang hồ cũng truyền ra một thứ gọi là Thích Khách Bảng. Trên bảng ghi lại đều là danh sách những thích khách, sát thủ đại danh đỉnh đỉnh ở Võ Quốc, phía sau còn ghi ghép kĩ càng về tiểu sử và nguyên nhân được lên bảng.

Những chuyện này trước kia cũng có lưu truyền trong chốn giang hồ ở Võ Quốc, nhưng mà từ xưa đến nay chưa từng có ai tập hợp chúng lại, làm ra một bản danh sách như vậy.

Trên bảng danh sách có mười ô, chỉ có chín tên thích khách. Không có người nào biết danh sách này do ai làm ra, nhưng câu nói ghi trên

đó, gần như mọi người đều biết.

- Thích Khách Bảng chỉ có mười vị trí. Chỉ có mười người này mới có thể được xưng thích khách. Đến cả Thích Khách Bảng cũng không thể leo lên, ngươi không phải thích khách, là rác rưởi!

Sở dĩ trên bảng chỉ có tên của chín thích khách là do vị trí đầu bảng trống không. Chỗ đó chỉ có một hàng thơ nhỏ.

- Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh... (Khách nước Triệu đeo giải mã thô sơ, Thanh Ngô câu sáng như sương tuyết)

- Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh... (Yên bạc soi chiếu Con ngựa trắng

Lấp loáng như sao bay)

- Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành. (Mười bước giết một người, không lưu lại dấu chân.).

- Sự liễu phất y khứ, Thâm tàng thân dữ danh. (Xong việc phất áo đi, ẩn giấu thân cùng danh.)

[* Hiệp khách hành - Lý bạch - google nếu muốn biết cả bài thơ

Đây là một bài thơ miêu tả hiệp khách. Trong truyền thuyết, có một vùng đất tên Yến Triệu có rất nhiều thích khách, bài thơ này chính là miêu tả phong tư của hiệp khách Yến Triệu.

Trên mũ có hồ anh, bảo kiếm sáng ngời như sương tuyết, yên bạc, ngựa trắng cùng hỗ trợ chiếu rọi, phi thân vọt lên như sang bằng xẹt qua bầu trời, trong vòng mười bước, dễ dàng giết một người, ngàn dặm quan ải, không lưu lại dấu chân; Xong việc rũ áo mà đi, không để lộ vết tích.

Bài thơ này miêu tả một người hiệp khách, hoặc thích khách đến đỉnh phong.

Mười bước giết một người, tiền nhất bất lưu hành.

Xong việc phát áo đi, ẩn giấu thân cùng danh.

Đây mới là thích khách, thích khách có cảnh giới cao thâm nhất. Theo người tạo ra Thích Khách Bảng nói, bài thơ này làm vì người đứng đầu Thích Khách Bảng. Nó đang một mực chờ đợi, chờ đợi người có thể leo lên vị trí kia, có thể xứng với những câu thơ này.

Nghe lão giả kia kể chuyện, không ít người trong quán trà lộ ra vẻ mặt kích động.

Đứng đầu bảng Thích Khách Bảng, đối với một tên hiệp khách hoặc thích khách, chính là vinh dự lớn lao nhất.

Bên trong một góc khác, có hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

- Nghe nói tiền thưởng khi bắt được Đoan Dung công chúa lại tăng thêm năm vạn, tổng là ba mươi lăm vạn lượng bạc trắng rồi. Nếu có thể bắt được nàng, chắc có tư cách leo lên vị trí số một ở Thích Khách Bảng nhỉ?

- Chưa có ai từng được trao giải cao như thế. Nếu cái này cũng không thể thì còn ai có tư cách leo lên đó?

- Không biết Thương Châu hiện giờ tụ tập bao nhiêu người có mục tiêu giống chúng ta, muốn thành công đâu có dễ như nói miệng.

Hai người đang nói nhỏ với nhau, bỗng nhiên nghe bên cạnh truyền đến một tiếng mỉm cười.

- Chuyện hai vị nói xưa quá rồi.

Một hán tử đeo đao ở bàn bên quay đầu nhìn bọn hắn.

- Trên Huyền Thưởng Bảng, người được treo thưởng cao nhất là một triệu lượng bạc, mười món thần kinh, được người kể chuyện ưu ái, giúp người vang danh thiên hạ, được Tông Sư chỉ dạy, còn có thể một bước leo thẳng lên vị trí đứng đầu Thích Khách Bảng - Hai vị nhất định không theo dõi tin tức thường xuyên, đúng không?

Trong góc, có một người kinh ngạc cười nói.

- Vị huynh đệ kia, chỉ sợ người đang nằm mơ đi. Một triệu lượng bạc, mười món thần binh, còn được Tông Sư chỉ dạy, làm gì có đầu người nào giá trị nhiều bạc như vậy. Người gặp phải tên lừa đảo nào trên giang hồ à?

Một người khác cũng gật đầu phụ họa.

- Ai cũng biết đầu của Đoan Dung Công chúa thực ra là đương kim thiên tử bày mưu đặt kế treo thưởng, chẳng lẽ ở Võ Quốc này còn có người giàu hơn cả hoàng đế, đáng tin tưởng hơn?

Hán tử nghe vậy, cười nói.

- Nếu đương kim thiên tử có thể tin, vậy mấy tên phản tặc lúc trước vây quét Đoan Dung công chúa được triều đình chiếu an kia sẽ không biến mất tại Hoàng Đô.

Hai người nghe vậy sững sờ, hỏi.

- Lời kia của ngươi có chứng cứ gì không?

- Một triệu lượng bạc, mười món thần binh kia đã được mười vị có tiếng uy tín trong giang hồ làm chứng. Các ngươi chỉ còn chịu khó nghe ngóng một chút là biết.

Hai người vẫn còn chút không tin, nghi ngờ hỏi.

- Dưới gầm trời này, đầu ai mà đáng tiền như vậy?

Hán tử giơ tay chỉ lên trời.

Hai người khẽ giật mình lần nữa, sau đó đồng thời biến sắc. Một người sắc mặt sợ hãi hỏi.

- Có ai ăn tim gấu gan báo, dám ám sát cả Hoàng Đế nữa?

- Ngày hôm nay chỉ nói đến đây thôi.

Phía trước, lão giả kia đã thu thập sạp hàng, nói.

- Ngày mai chúng ta sẽ nói về “Kinh Kha ám sát Tần Vương".

Hắn phất tay với mấy người phía dưới.

- Vẫn là thời gian cũ, vẫn là địa điểm cũ, chúng ta không gặp không về.



Bạn cần đăng nhập để bình luận