Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 739: Thiện Ác Hữu Báo



Chương 739: Thiện Ác Hữu Báo





----------------------

Thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc.

Nhân quả thiện ác cuối cùng cũng sẽ tới, thiên đạo luân hồi. Nếu không tin cứ ngẫm lại xem, trời cao có từng bỏ qua cho người nào?

Lý Dịch vẫn luôn tin tưởng vào hai câu nói đó, nên lúc nào cũng kiên định làm một tấm gương sáng nhân hậu tốt đẹp. Những việc như đỡ người già qua đường, nhặt được tiền rơi trả cho người mất tuy hắn chưa từng làm nhưng vài việc như thi thoảng đi tới hẻm Dương Liễu trợ giúp vài ba vị cô nương yếu đuối nấu cơm nấu nước thì làm không ít.

Vậy nên hắn vẫn luôn cho rằng việc hắn gặp phải vị đạo cô kia là do ông trời đột nhiên mắc bệnh tăng nhãn áp.

Đến giờ, bệnh tăng nhãn áp của ông trời đã được chữa khỏi.

Tốt xấu gì hắn cũng là người xuyên việt a, rất hiếm có đấy. Sau này biết đâu sẽ được một vị tác giả nào đó có ánh mắt tốt nhìn ra, rồi biến hắn trở thành nhân vật chính, trên đầu mang theo vòng hào quang nam chính, đi thẳng một đường lên tới đỉnh cao nhân sinh, sau này quyền khuynh thiên hạ, mỹ nhân trong ngực, trái ôm phải ấp, trải nghiệm khoái hoạt của đời người.

Làm nhân vật chính sao có thể bị người khác khi dễ?

Bây giờ, Lý Dịch đã hiểu được, quá trình là phụ trợ nhưng kết quả lại nhất định, quanh đi quẩn lại một một hồi, đều sẽ tới điểm này thôi.

Lý Dịch thoáng nhìn qua hai bên, nói:

- Viên Lão, Từ Lão, lần này, ta phải nhờ hai người rồi.

- Đạo cô đó, cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

Từ lão gật gậ đầu.

- Đạo cô đáng chết kia, giao cho ta.

Vị đạo sĩ trung niên nghe vậy quay qua liếc hắn một cái, không nói gì.

Lý Dịch quay đầu lại, chỉ chỉ phía trước, nói:

- Những người này không đơn giản, mọi người cẩn thận.

Trên đường đi tới giờ, mọi người đối với loại chuyện này đã sớm quen thuộc, thậm chí cũng không cần giải thích hay nhiều lời thêm, những người sau lưng đã có động tác.

Phía trước, đạo cô nhìn đến mấy người đang ép tới, cùng với hình dáng hai kẻ cực kỳ nguy hiểm kia, sắc mặt lập tức trầm xuống.

- Rút lui!

Ngay khi lời nói của nàng thốt ra, cả người đã ngay lập tức biến mất tại chỗ.

- Chạy!

Thanh niên họ Phương kia dường như đã ý thức được tính nguy hiểm, sắc mặt cũng thay đổi, nhìn tình cảnh phía trước, rồi lại nhìn tới dòng nước lũ chảy xiết phía dưới, phất tay với đám người đằng sau, cắn răng nhảy xuống.

Thực lực của những người này, trong lòng y sớm đã hiểu rõ.

Lần này chính vì muốn tránh đi bọn họ, y mới chọn đường núi. Ai ngờ, không nghĩ tới lại gặp phải đối phương.

Nam nhân họ Phương sau khi làm một loạt động tác, giống như một viên đá ném vào dòng nước xiết, chớp mắt đã không còn bóng dáng đâu nữa.

Lý Dịch nhìn tới những người khoác y phục màu vàng và màu xanh như những vận động viên, nhốn nháo nhảy vào bên trong dòng nước xiết, không khỏi ngơ ngác.

Sau một hồi lâu, hắn thở dài một tiếng, lẩm bẩm.

- Bọn họ đối với bản thân thật hung ác.

Từ lão cùng Viên đạo sĩ cùng nhau đuổi theo đạo cô kia, những kẻ còn lại thấy tình thế không ổn nhao nhao nhảy xuống nước một hồi cũng không còn bóng dáng. Nhìn tới bộ dáng không chút do dự của họ, trong lòng Lý Dịch tràn đầy hoài nghi, những giáo đồ trong thánh giáo kia chẳng lẽ học được bí thuật Thuỷ Độn hay sao.

Thứ mà ngay cả những giáo chúng thông thường đều biết, vậy mà hắn lại không biết tí nào, dù sao cũng là nhân vật đứng thứ hai trong giáo hắn. Đạo cô kia cũng thật âm hiểm, thế mà có chuẩn bị che giấu từ trước đối với hắn.

Cuối cùng vẫn có tầm chục kẻ dường như chưa kịp phản ứng, chưa kịp thi triển Thuỷ Độn đã bị điểm huyệt đạo.

Người của hắn tự nhiên không thể nào nhảy vào trong dòng nước xiết chảy cuồn cuộn được. Trong dòng nước còn lần cả đất cát đá nhọn, dù tuyệt đỉnh cao thủ đi nếu không biết thuật Thuỷ Độn vậy chỉ có thể sinh tử do trời thôi, cầu nương nương phù hộ.

Chẳng qua, hiện tại nương nương hẳn không có thời gian phù hộ bọn hắn, vì hiện giờ đến chính bản thân nàng còn khó có thể bảo toàn được.

Khi Lý Dịch đi qua, lão Phương hưng phấn chạy tới từ phía trước, kích động nói:

- Cô gia, cô gia, chúng ta phát...

Hắn xốc liên tiếp mấy cái rương lớn, cho dù người trước mặt có là Lý Dịch thì lúc nhìn thấy đồ vật trong vương cũng không khỏi ngây người.

Trong đống này kim ngân là cấp bậc thấp nhất, các loại trân bảo, tranh chữ giống như tạp vật xếp chồng chất trong rương, nếu quy đổi đống này đi thành bạc, chỉ sợ con số thu về sẽ cực kì khủng bố.

- Sao bọn họ lại có thể có nhiều tiền như vậy?

Lần này, Lý Dịch có chút chấn kinh.

Căn cứ đạo cô kia ở Tề Quốc, lần này từ Cảnh Quốc trờ về một chuyến, vậy mà lại có thể tụ được nhiều tài bảo đến vậy, thật không biết nội tình giáo phái của bọn họ còn phong phú đến mức nào?

Đây con mẹ nó…thật sự quá mê người!

Vừa rồi để đầu trọc sơn tặc lưu lại tài chính khởi động của bọn họ, Lý Dịch vẫn hơi còn chút đau thịt, nhưng sau khi bắt gặp chuyện này, hắn trăm ngàn lần không dám hé môi, sợ rằng kiếm về mấy chục lần.

Lý Dịch đi qua, thấy trước mắt một tên mặc áo vàng bước vào, hỏi:

- Nói, các ngươi tới đây làm gì?

Người kia hừ lạnh một tiếng,

- Ngươi phản bội nương nương, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!

Những giáo đồ này cũng thật mạnh miệng, Lý Dịch sớm đã lĩnh giáo qua, không biết rốt cuộc đạo cô đã dùng cách nào mà có thể thành công tẩy sạch não của bọn họ.

Lão Phương giơ một tay lên giữ hắn, nói:

- Cô gia, chờ ta chút.

Nói xong, bước về một góc nào đó.

Không bao lâu, hắn lại đi ra, nói:

- Cô gia, đã hỏi được, hắn nói lần này bọn họ về Tề Quốc vì không muốn động vào chúng ta, nên mới đi con đường này.

Đây chính là duyên phận.

Tất cả đều do ông trời sắp đặt, tuy đống vàng bạc và đủ loại bảo vật này không thể đền bù được những việc mà đạo cô đã làm ra với hắn, nhưng vẫn có thể tính như bù đắp được một phần nào đó, có thể miễn cưỡng xem như phí tổn thất tinh thần, còn về nhục thể thì chắc phải đợi cơ hội sau này mới có thể nói lại.

Lão Phương do dự một chút, nói/

- Cô gia, còn một việc.

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

Lão Phương chỉ những cái rương kia, nhỏ giọng nói:

- Hắn nói, những bảo vật này do bọn họ trộm từ bên trong Thục Vương phủ ra.

Đây chính là duyên phận chính thức.

Lý Dịch thoáng ngây người tại chỗ, sau đó lại nghi hoặc nhìn Lão Phương hỏi.

- Ngươi vừa nói cái gì cơ?

Lão Phương kinh ngạc, lắc đầu nói:

- Ta mới vừa nói gì sao?

- Không có.

- Thật không có.

Lý Dịch cực kì vui mừng, đã nhiều ngày không gặp, xem ra con hàng lão Phương này cũng đã thay đổi, cuối cùng cũng nhanh nhẹn hiểu chuyện.

Lão Phương chỉ những người áo vàng kia, hỏi.

- Cô gia, xử trí những người này như thế nào?

Trên thực tế, cả kể có giữ lại những người này cũng không có tác dụng gì, còn trong thánh giáo, địa vị và thực lực có thể nhìn ra được qua việc quần áo bọn họ mặc, áo tím sứ, áo vàng sứ, áo lam sứ, lại có giáo chúng phổ thông.

Thực lực của những người áo vàng này cũng không cao, bằng không thì đã không có chuyện bọn họ chưa kịp phản ứng đã bị người khác chế trụ, hơn nữa những người này và đám sơn tặc kia không giống nhau, trong tâm thì kiên định, không có khả năng thu phục chính mình, như vậy không bằng để bọn họ vùi đầu vào bên trong việc kiến thiết cơ sở đi.

Lý Dịch khua tay.

- Đưa bọn họ tới nơi của đầu trọc đi, bọn họ biết phải làm sao.

Rất nhanh sau đó Từ lão quái đã quay lại, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Đạo sĩ tầm tuổi trung niên lắc đầu.

- Một vị Tông Sư muốn chạy trốn, rất khó để ngăn cản, hơn nữa nàng lại có sở trường khinh công, nên không đuổi kịp.

Lý Dịch lắc đầu, vẻ mặt như không thèm để ý.

Tuy hắn vẫn còn chút tiếc nuối nhẹ, nhưng dù sao cũng đã sớm biết trước Tông Sư vốn không đơn giản như vậy, tâm lý đã có sự chuẩn bị nên cũng không đến mức quá thất vọng.

Đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, hắn nhìn về phía đạo sĩ trung niên kia, hỏi:

- Viên đạo trưởng quen nàng?

Đạo sĩ trung niên gật đầu.

- Cứ nghĩ nàng sẽ mai danh ẩn tích, thật không ngờ, trong hai mươi năm ngắn ngủi nàng lại có thể trưởng thành đến mức này.

- Viên lão đạo, đạo cô kia chẳng lẽ có quan hệ với ngươi?

Lão giả dơ bẩn liếc mắt nhìn hắn một cái, nhíu mày hỏi.

- Ngươi nói ngươi tuổi đã cao, chỉ còn nửa bước nữa sẽ bước vào quan tài nằm, không phải ngươi định...

Đạo sĩ trung niên liếc nhìn lão giả dơ bẩn một chút, nãy giờ vẫn chưa từng để ý tới hắn, chậm rãi nói.

- Khi lão phu gặp nàng, tuổi nàng gần với Liễu cô nương, khi xưa hai triều giao thế, nhưng vì Phương gia liên lụy đến phái hệ chi tranh trong triều, bị diệt tộc bi thảm, giờ đã qua hai mươi mấy năm, có lẽ sâu thẳm trong tâm nàng vẫn còn tồn tại một nỗi hận vô hình nào đó.

Hắn nhìn sang một hướng khác, thở dài.

- Cũng là một kẻ đáng thương!


Bạn cần đăng nhập để bình luận