Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 605: Thất Bại Không Đáng Sợ




Chương 605: Thất Bại Không Đáng Sợ

Tất cả bài thi đều đã được sao chép từ mấy ngày trước, vốn định chừa lại nửa ngày thời gian để chấm bài thi, sáng sớm ngày mai sẽ công khai thành tích, nhưng hôm nay lão hoàng đế nổi hứng, phải phê duyệt rồi tổng hợp thành tích ngay lập tức. Bao gồm cả Lý Dịch, tiến sĩ Toán học, chư sinh khoa Toán của Quốc Tử Giám, thậm chí ngay cả tiểu mập map Tấn vương cũng phải tự mình vào bàn chấm bài thi, chỉ mất một lúc, một trăm hai mươi bài thi đều đã được duyệt xong.



- Sao rồi?



Cảnh đế đi tới, nhìn Lý Dịch hỏi.



Lý Dịch cầm một phần danh sách trong tay, nói:



- Một trăm hai mươi học sinh, hai mươi mốt người không hợp cách.



Cảnh đế nhận lấy bảng danh sách, quét mắt một vòng thì chợt nhíu mày, nói:



- Tất cả đều là con cháu quan lại thế gia?



- Đúng vậy.



Lý Dịch gật đầu.



- Trong buổi kiểm tra hôm nay có không ít hàn môn học sinh đạt điểm tuyệt đối, không có ai không hợp cách.



Những năm gần đây Cảnh đế có ý nâng đỡ hàn môn học sinh, biết họ thường vì gia cảnh mà càng nỗ lực hơn đệ tử thế gia, mặc dù thiếu tài nguyên nhưng bằng vào sự phấn đấu của bản thân, liên tục tỏa sáng trong kiểm tra khoa cử. Ngược lại con cháu thế gia quyền quý đều xa hoa dật, sâu mọt rất nhiều, không thể trọng dụng.



Nhưng lần trước Viện Toán Học chiêu sinh vốn đã nghiêng về hàn môn học sinh, nếu lại loại hai mươi người này ra, sợ là trong triều sẽ có không ít tiếng kêu phản đối. Huống chi trong số những người này, không lâu trước đó hắn mới đồng ý với tiểu tử Vương gia và cháu trai của Yến phi, nếu loại hai người này ra ngay vào ngày đầu tiên nhập học, hắn làm Hoàng đế cũng không biết nên để mặt mũi vào đâu.



Nhưng vừa rồi ngay trước mặt nhiều người như vậy, hắn đã đồng ý lời thỉnh cầu của Lý Dịch, quân vô hí ngôn, giờ phút này cũng không thể chủ động thu hồi lại.



- Người không phải Thánh Hiền, có ai không phạm sai lầm lần nào... Bệ hạ, theo cái nhìn của thần, không ngại cho họ thêm một cơ hội, để họ học tập ba tháng tại Viện Toán Học trước, sau ba tháng, nếu vẫn còn lười nhác như vậy thì loại thẳng, sau này không bao giờ thu nhận.



Lý Dịch ngẫm lại, nhìn Cảnh đế nói.



Vào ngày Tết, hắn bái kiến không ít thân thích Lý gia, trong số hai mươi mốt người này có vài người đã gặp qua, nếu vô tình như thế, về sau sợ là không tiện qua lại, còn có tên khốn kiếp Vương gia kia nữa, hai nhà mới bắt đầu hợp tác làm ăn, không nể mặt Vương gia cũng không phải, ngoài ra, tiểu tử họ Trịnh kai hình như có quan hệ gì đó với Yến phi nương nương, là biểu ca của loli ngạo kiều, cũng không nên không cho mặt mũi.



Đương nhiên, cũng không thể cố ý giữ lại lũ không có chí tiến thủ này, nếu không sẽ không thể phục chúng, tất cả học sinh đều phải được đối xử bình đẳng.



Dù sao, không thiên vị, công bình công chính mới là quy tắc làm việc của hắn...



- Chẳng sợ sửa đổi, còn gì tốt hơn...



Cảnh đế hài lòng nhìn Lý Dịch, gật đầu nói:



- Vậy rất tốt, cứ cho bọn hắn một cơ hội đi, miễn cho Viện Toán Học bị nói không có lòng khoan dung.



- Nhưng bệ hạ, ngài nhìn Tần Trọng, Trần Hạo này xem...



Lý Dịch chỉ vào tên hai người, nói:



- Bài thi tròn không điểm, thậm chí ngay cả một câu đúng cũng không có, cũng có phần không còn gì để nói.



Tần Trọng, con trai trưởng của tam phòng Tần gia, Trần Hạo, một vị công tử thiên phòng Trần gia, Cảnh đế quét mắt một vòng, thản nhiên nói:



- Gỗ mục không thể khắc, hai người này, trực tiếp đuổi ra ngoài đi!



Lý Dịch bấm đầu ngón tay tính toán, mười ba trừ hai, còn mười một, kẻ đầu to còn ở phía sau, không vội, tương lai còn dài. Nhưng hôm nay chỉ có thể dừng ở đây, dù sao cũng phải công bình công chính...



.....



.....



Thành tích của bài kiểm tra nhập học được dán trên một bức tường cao trong Viện Toán Học, dựa theo một vị tiến sĩ nói, về sau mặt tường này sẽ chỉ được dùng để dán thành tích cuộc thi.



- Chúc mừng Vương huynh chiếm trọn điểm!



- Hà huynh chớ giễu cợt, ngươi cũng vậy mà.



- Ai, đáng tiếc đáng tiếc, chỉ kém một điểm, hôm qua rõ ràng đã thấy cái đề kia rồi mà!



.....



.....



Đám học sinh tụ tập dưới chân tường cười nói, lúc này thành tích đã được dán ra, có hợp cách hay không, vừa nhìn đã thấy ngay, đa số đều thầm thở phào một hơi, đồng thời vì điểm số mà phân cao thấp với ba năm người hảo hữu. Đương nhiên, mặt tường này đối với vài người chính là bảng vàng danh dự, đối với vài người lại là một sự sỉ nhục.



Vương Đán đứng tại góc tường, khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ ước gì dưới đất có một cái lỗ để chui vào. Mấy tháng này hắn chỉ lo chơi, chỉ lật vài trang sách đầu tiên, sáu mươi điểm mới xem như hợp cách, nhưng đến một nửa hắn cũng không thi được, hôm nay sợ là sẽ bị đuổi về rồi.



Hắn căn bản không tưởng tượng nổi, sau khi về nhà sẽ nghênh đón sự trách cứ và chế giễu thế nào.



Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi bên cạnh vỗ vai hắn, nói:



- Đừng lo lắng, ta còn ít điểm hơn ngươi, cùng lắm thì bị đuổi ra thôi mà, có ai chịu chui rúc trong cái chỗ chết tiệt này đâu, ra ngoài rồi, chúng ta muốn làm gì thì làm cái đó, không ai quản đâu...



Vương Đán gật đầu, bị trục xuất thì bị trục xuất đi, nhiều nhất bị chút trừng phạt và chế giễu mà thôi, so ra mà nói, ở trong Viện Toán Học, ngày ngày đều phải đối mặt với cái người hắn từng đắc tội kia càng đáng sợ hơn.



Hắn, hắn dám đánh cả Tần đại ca và Thục vương điện hạ, còn ngại gì mình...



Suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, cái Viện Toán Học này, chắc chắn phải rời xa!



Lúc này, một tiến sĩ Viện Toán Học đi tới, nói:



- Những ai có thành tích kiểm tra nhập học trên sáu mươi điểm thì xem như hợp cách, các học sinh có thành tích hợp lệ có thể rời đi.



Trong lúc nhất thời, phần lớn người trong sân bắt đầu tản ra bốn phía, nhưng không đi xa, mà đứng ở xa trông sang bên này.



Những người ở lại dĩ nhiên không đạt được thành tích hợp cách.



Hai mươi mốt người bị hơn trăm người nhìn, dù da mặt dày đi nữa, giờ phút này cũng khó có thể che giấu sự xấu hổ trong lòng. Trong những người này, không chỉ bao gồm bằng hữu của họ, thậm chí còn có bằng hữu của trưởng bối trong nhà họ, có đại quan đương triều, Lục bộ thượng thư, Tể tướng, đương kim Thiên tử...



Lý Dịch từ đằng xa đi tới, những người này đều cúi đầu, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.



- Có một tin tốt muốn nói cho các ngươi.



Ánh mắt liếc mọi người một vòng, Lý Dịch nói:



- Những người không hợp cách vốn không có tư cách nhập học, nhưng bệ hạ nhân từ, quyết định cho các ngươi thêm một cơ hội.



- Các ngươi có thể nhập học, ba tháng sau, học viện sẽ lại tiến hành một lần khảo hạch cho các ngươi, nếu khi đó vẫn không thể hợp cách, vậy tự thu dọn đồ đạc rời đi đi.



Vừa dứt lời, mọi người kinh ngạc trong chốc lát, trong lòng lập tức mừng như điên, sinh ra cảm giác mất mà được lại. Vốn đã chuẩn bị tinh thần sau khi trở về sẽ bị trưởng bối răn dạy, không ngờ rằng qua một hồi khúc khuỷu lại đạt được một cơ hội, ba tháng, ba tháng quá đủ, ba tháng sau, chắc chắn không thể để cảnh tượng mất mặt như ngày hôm nay xuất hiện nữa.



Trong đám người, thiếu niên tên Vương Đán thả lỏng một hơi. Mặc dù hắn căn bản không muốn học Toán học gì đó ở đây, nhưng nếu ngày đầu tiên đã bị đuổi ra…hắn cũng không gánh nổi cái mặt này.



- Chẳng sợ sửa đổi, còn gì tốt hơn, hi vọng các ngươi nhớ kỹ dạy bảo hôm nay, sau này hãy chăm chỉ học tập, đền đáp quốc gia, phải biết rằng, thất bại không đáng sợ...



Lý Dịch nhìn bọn hắn, trầm giọng mở miệng.



Trên mặt các vị học sinh hiện ra vẻ xấu hổ, nhưng sau đó lại có vẻ cảm động. Thì ra viện trưởng đại nhân không phải muốn đuổi bọn hắn đi, mà là muốn mượn cơ hội này để bọn hắn rút ra bài học, giúp bọn hắn hiểu rõ thất bại không đáng sợ. Không có thất bại, thành công ở đâu mà có?



Cảnh đế khẽ gật đầu, mấy vị quan viên sau lưng cũng nở nụ cười.



Vị Lý viện trưởng trẻ này, vẫn có mấy phần bản lĩnh về mặt răn dạy học sinh.



- Thất bại không đáng sợ...



Lý Dịch trầm giọng mở miệng, một khắc sau, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm nghị,



- Đáng sợ là, các ngươi lại còn tin tưởng câu nói này!



- Ba tháng trước đã phát sách giáo khoa cho các ngươi, dù mỗi ngày chỉ dùng gần nửa canh giờ, cũng có thể nhìn hết nội dung trong sách, không đến mức thi ra cái điểm số như hôm nay!



- Đối mặt cái điểm số đấy, chẳng lẽ các ngươi không thấy xấu hổ sao?



Lý Dịch tiện tay chỉ vào họ, lớn tiếng nói:



- Tất cả những người kiểm tra không hợp cách, hôm nay phải nhảy cóc mười vòng quanh thao trường!



Hai mươi mốt học tử ngây người tại chỗ, vẻ mặt khó tả.



Cảnh đế còn đang gật đầu cảm giác cổ mình hơi cứng, nụ cười trên môi các vị quan viên sau lưng lúc này cũng cứng đờ.





Trang 304# 2





Chương 606: Ra Oai Phủ Đầu!

mua alo eris phong 0396917328







Chương 606: Ra Oai Phủ Đầu!

Tấn Vương Lý Hàn nhìn mọi người còn ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn bĩu môi, nói:



- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhảy cóc mười vòng quanh sân thể dục, một vòng cũng không được thiếu, nếu nhảy không xong thì tự thu xếp đồ đạc của mình về đi!



- Điện, điện hạ, nhảy, nhảy cóc là cái gì?



Có một người kịp phản ứng lại, run rẩy hỏi.



Lý Hàn chắp tay sau lưng, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhảy hai lần, sau đó đứng lên nói:



- Nhìn thấy chưa, cứ giống như vậy là được, nhảy mười vòng, đây là trừng phạt dành cho các ngươi!



Hắn tiện tay chỉ vài mấy tên cấm vệ, nói:



- Các ngươi tới đây, giám sát họ!



Thất bại quả nhiên đáng sợ, mặc dù phải thực hiện động tác kỳ quái trước mặt mọi người là một việc vô cùng mất mặt, nhưng lại không phải chỉ có một người bị mất mặt, nếu so sánh với việc bị đuổi ra Viện toán học thì chuyện này tính là cái gì?



Dưới sự giám sát của những tên cấm vệ, hai mươi mốt vị con cháu quan lại thế gia lần lượt ngồi xổm xuống, mặt ủ mày chau, bắt đầu nhảy như con ếch quanh sân thể dục.



Lý Hàn bĩu môi, một vòng của sân thể dục là đã hơn một trăm trượng, đợi đến khi cả đám nhảy xong một vòng, sợ là ngay cả vẻ mặt này cũng không thể làm được.



Mà thống khổ nhất còn không phải ngày hôm nay, mà chính là sáng hôm sau tỉnh dậy.



Mùi vị đó, đến bây giờ nghĩ lại, chân của hắn vẫn còn run rẩy.



Nhưng mà mùi vị trừng phạt người khác nhảy cóc lại rất là không tồi...



...



...



- Ha ha, họ đang làm cái gì vậy?



- Mấy ngày trước ta nhắc nhở Tô huynh đọc sách, ngươi còn trách cứ đủ kiểu. Tô huynh à, nếu không nhờ tiểu đệ thì hôm nay trong nhóm nhảy cóc kia sẽ có thêm một người là huynh đó, Tô huynh dự định cảm tạ tiểu đệ như thế nào nha?



- Tối hôm nay, ta mời Trương huynh tới Quần Ngọc Viện uống rượu, chắc chắn phải nể mặt....



Những học sinh kiểm tra đạt tiêu chuẩn thì tự nhiên không cần phải làm trò mất mặt như vậy, họ chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhóm học sinh đang làm mấy động tác kỳ quái kia, cười vui trò chuyện với nhau.



Tấn Vương Lý Hàn liếc nhìn Lý Dịch một chút, thấy tiên sinh gật đầu mới chắp tay sau lưng đi qua, mọi người sôi nổi tiến tới chào hỏi hắn.



Không nói đến hắn là hoàng tử, chỉ cần thân phận tiên sinh của Viện toán học cũng đủ để bọn hắn tự động bỏ qua tuổi tác của hắn.



- Các ngươi cũng không nên đắc ý quá sớm!



Lý Hàn lại liếc nhìn Lý Dịch lần nữa, lúc này mới quay đầu lại, lấy dũng khí nói:



- Vì để cho các ngươi sớm thích ứng, học viện sẽ an bài cho các ngươi một ít nhiệm vụ, đến lúc đó các ngươi có thể sẽ được phân đến các bộ trong triều đình, người nào hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ đạt được số điểm tương ứng, mỗi nửa năm sẽ có một lần khảo hạch về việc này, người không đủ tiêu chuẩn thì sẽ vẫn không thể thuận lợi tốt nghiệp được.



Hai chữ “Tốt nghiệp” này, các học sinh rốt cuộc đã hiểu nó có nghĩa là gì.



Nếu ngươi không thể tốt nghiệp Viện toán học thì cũng đồng nghĩa với việc triều đình sẽ không thừa nhận thân phận học sinh Viện toán học của ngươi, không những không thể làm quan mà còn uổng phí thời gian, ai cũng không muốn mình rơi vào kết cục như vậy.



Những học sinh đã thuận lợi thông qua hai lần kiểm tra đều hơi tự tin với thực lực của mình, đến lúc đó, nếu thật sự có thể tiến vào triều đình sớm, làm chút việc, đối bọn hắn tới nói thì đó là một quá trình tích lũy kinh nghiệm, có lợi không có hại.



Hộ Bộ Thượng Thư Tần Hoán đứng bên cạnh Lý Dịch, hỏi:



- Lý đại nhân, Tấn Vương điện hạ nói như vậy có ý gì?



- Ý là, nếu sau này các vị đại nhân gặp được vấn đề không giải quyết được liên quan đến toán học, đại khái có thể đến Viện toán học mượn người.



Lý Dịch còn bỏ thêm một câu:



- Chỉ là đừng quên đưa thù lao cho bọn hắn.



Cảnh Đế liếc Lý Dịch một cái, nói:



- Ngươi bây giờ cũng là trọng thần triều đình, không nên lúc nào trên người cũng đầy hơi tiền như vậy. Sau này chư sinh của Viện toán học đều là làm việc cho triều đình, như thế có thể nâng cao lý lịch của họ, không ít thì nhiều đều có lợi, trả thù lao làm gì?



- Đa tạ bệ hạ dạy bảo, chư sinh Viện toán học sẵn sàng chủ động cung cấp trợ giúp vì triều đình, tiền tài chỉ là vật ngoài thân....



Lý Dịch vẻ mặt thụ giáo, nhìn Cảnh Đế nói:



- Thần muốn cầu bệ hạ chút vật ngoài thân, mong bệ hạ cho người xây một cái hồ nhân tạo ở trong sân, kiến tạo một không gian học tập thư thái cho các học sinh, không biết….



Cảnh Đế khẽ giật mình, bỗng nhiên chỉ vào sân thể dục, hỏi:



- Họ làm sao vậy?



Mọi người nhìn theo hướng Cảnh Đế chỉ, nhìn thấy những tên học sinh vừa mới nhảy nhót vui vẻ lúc nãy, giờ phút này cả đám đều xụi lơ nằm trên mặt đất, cho đến khi bị mấy tên cấm vệ hung ác hăm dọa mới tiếp tục di chuyển gian nan về phía trước.



Lý Hàn đi tới, giải thích:



- Phụ hoàng có điều không biết, động tác này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng nếu phải kiên trì thời gian dài thì sẽ hết sức thống khổ.



Cảnh Đế gật đầu, nói:



- Rốt cuộc phải vào triều làm quan, nên trừng phạt thẳng tay những học sinh lười nhác, để bọn hắn từ bỏ cái tính lười biếng kia.



Hiện tại Cảnh Quốc đang thiếu hụt trầm trọng nhân tài toán học, nhóm đầu tiên của Viện toán học chỉ có thể bồi dưỡng hơn trăm người, bất kỳ ai cũng không thể dễ dàng từ bỏ.



Sau khi khuyên răng nhóm tiến sĩ toán học xong, Cảnh Đế mới quay đầu lại hỏi Lý Dịch:



- Vừa mới nói đến chỗ nào rồi?



- Nói đến việc xây hồ nhân tạo.



Lý Dịch nhắc nhở.



- Viện toán học này trẫm giao cho ngươi, ngàn vạn đừng để trẫm thất vọng.



Cảnh Đế che ngực lại, nói:



- Hôm nay trẫm hơi mệt mỏi, hồi cung.



- Cung tiễn bệ hạ!



Mấy tên tiến sĩ lập tức khom người, gần trăm người học sinh sắp thành hai hàng đưa tiễn, không ngờ hôm nay bọn hắn lại có diễm phúc nhìn thấy bệ hạ bằng xương bằng thịt, sau này trở về có thể khoác lác với người khác rồi….



Lý Dịch lộ vẻ mặt đáng tiếc, lão hoàng đế keo kiệt, có nhiều học sinh cúc cung tận tụy vì tương lai của Cảnh Quốc như vậy, thế mà ngay cả một yêu cầu nho nhỏ cũng không chịu đồng ý, thật sự là khiến người ta thất vọng buồn lòng.….



Viện toán học cách hoàng cung rất gần, Cảnh Đế vừa đi ra cửa học viện, tay ôm ngực lập tức buông xuống, chân mày cũng giãn ra, nói:



- Tiền của bá tánh và quyền quý trong kinh đô đều bị bọn hắn thu vào túi, hiện tại còn dám chạy tới đòi tiền trẫm, quốc khố cũng không có thừa tiền để hắn đào hồ đâu.



Hộ Bộ Thượng Thư thật vất vả mới đóng lại được cái miệng kinh ngạc đến rớt cằm của mình, nhìn thấy Cảnh Đế như vậy lại há hốc mồm lần nữa, nói:



- Đúng vậy, đúng vậy, quốc khố căng thẳng, không thể chịu thêm một khoản lăn lộn nào nữa.….



- Hồi cung.



Nghĩ tới đây, Cảnh Đế hơi phiền muộn, phất phất tay, bước lên kiệu rồng.







...



- Mấy, mấy vòng rồi....



Vương Đán cố gắng xoay đầu, nhìn trước nhìn sau, thấy tất cả mọi người đều đang gian nan nhúc nhích, hắn như thều thào sắp chết hỏi một câu.



Lúc này chỉ mới là đầu tháng hai, tiết trời mùa xuân se lạnh, nhưng y phục của hắn lại bị mồ hôi làm ướt nhẹp, hai chân nặng nề như là buộc vào hai ngọn núi lớn, dù là muốn bước một bước về phía trước thì cũng là việc cực kỳ khó khăn.



- Còn năm vòng nữa.



Một tên cấm vệ đi phía sau, mặt không có biểu tình gì trả lời.



Bịch!



Nghe được còn phải nhảy thêm năm vòng nữa, trên mặt Vương Đán hiện lên một tia tuyệt vọng, chút sức lực cuối cùng trong cơ thể cũng theo đó mà biến mất, hai mắt hắn tối sầm lại, sau đó ngã xuống đất.



Phía sau cách hắn mấy bước là một vị thiếu niên họ Trịnh, nhìn thấy Vương Đán ngã xuống thì cũng kết thúc nhúc nhích, cả người nằm rạp trên mặt đất, cuối cùng bất động.



- Đưa bọn hắn về ký túc xá đi.



Lý Dịch khoát tay, để bọn hắn chạy mười vòng quanh sân thể dục bốn trăm mét cũng chưa chắc đã làm được, huống chi là nhảy cóc, sợ là cấm vệ trong cung cũng không có năng lực này.



Kiên trì nhảy đến năm vòng đã coi như rất lợi hại rồi, vượt qua những gì hắn dự đoán.



Trong Viện toán học, học sinh nhà nghèo hầu như không có vấn đề gì, không có người không biết quý trọng cơ hội một bước lên trời này, mà một ít con cháu quan lại thế gia thì cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa. Đây cũng là một đòn ra oai phủ đầu, tin tưởng sau ngày hôm nay, đội ngũ thủ hạ của hắn sẽ dễ giáo dục hơn nhiều.



Dù sao thì thân thể người đọc sách thường gầy yếu, cuối cùng không ai có thể kiên trì được mười vòng, sau đó cả đám bị cấm vệ khiêng đi.



- Nếu biết trước sẽ bị phạt, ta chắc chắn sẽ đọc nhiều sách, nếu thế thì cũng sẽ không có điểm số thấp như vậy.



- Đúng vậy, cũng còn may là hắn chỉ hù doạ chúng ta một chút mà thôi.



Hai người trẻ tuổi liếc nhau, đều nhìn thấy sự may mắn từ trong mắt đối phương.



Tuy rằng bọn hắn thông qua lần kiểm tra trước, tự cho là tiến vào được Viện toán học đã chắc ăn rồi. Sau khi trở về, bọn hắn căn bản không có đọc cái gọi là sách giáo khoa toán học mới, bài thi hôm nay càng như Thiên Thư, sau đó thi ra một cái điểm còn thấp hơn những người khác một con số thậm chí là hai con số, có thể nói hạc giữa bầy gà, nhận được vô số ánh mắt từ mọi người.



Một bóng người từ đằng xa đi tới, hai người nhìn vài lần, sau đó vội vàng đứng lên, nói:



- Gặp qua Tấn Vương điện hạ!



Lý Hàn nhìn bọn hắn hỏi:



- Các ngươi chính là Tần Trọng và Trần Hạo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận