Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1078: Đều Là Giả!



Chương 1078: Đều Là Giả!

Chương 1078: Đều Là Giả!



Àm!

Lão Phương dùng cây gọi là “Diêm quẹt” kia đốt kíp nổ, đồ chơi kỳ quái bị hắn gọi là “Hồng Y Đại Pháo” thì biến mất trước mắt Lý Hiên.

Đồng thời biến mất còn có khối gạch xanh kia.

Khối kia gạch xanh không phải biến mất, mà trực tiếp bị nổ tung, vỡ nát tung tóe rơi xuống bên chân Lý Hiên.

Lão Phương chạy tới kiếm bảo bối của hắn trong bụi cỏ, thứ này tuy nhỏ nhắn tinh xảo, uy lực lại cực lớn, nhưng sức giật cũng không nhỏ, mỗi lần đều sẽ tự mình văng ra xa hơn vài trượng.

Lý Hiên nhặt một khối vụn gạch xanh lên, đặt dưới mũi ngửi một cái, ngửi được mùi vị Thiên phạt.

Thiên phạt còn có thể chơi như vậy?

Gạch xanh cứng rắn, ở trước mặt đồ chơi nhỏ này quả thực không chịu nổi một kích, xem ra đổi thành xương đầu người cũng kém không nhiều lắm.

Tốc độ nó quá nhanh, nhanh đến mức hắn căn bản vừa rồi cũng không thấy rõ.

Uy lực của thứ này cũng quá lớn, Lý Hiên võ công không cao, nhưng hắn nghĩ, cho dù tông sư võ lâm, chỉ sợ cũng không phòng được thứ này.

Pháo mini vừa mới phát xạ có chút phỏng tay, lão Phương để nó ở một bên phơi lạnh, đi tới, đắc ý hỏi.

- Thế nào?

Lý Hiên nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi mới vừa nói, đây là phiên bản thu nhỏ, vậy không thu nhỏ lớn bao nhiêu?

Lão Phương ngẫm lại, khua tay hai lần, phát hiện căn bản khua tay không ra, lắc đầu nói:

- Nói chung rất lớn, chờ đến lúc đó ngài nhìn thấy sẽ biết.

Lý Hiên bước nhanh đi đến bên người Lý Dịch, trong mắt tỏa ánh sáng, nói.

- Cho ta một cái chơi thử.

- Đây chính là một thứ trưng bày, chơi đùa một chút còn có thể, không có tác dụng gì lớn, mà lại nguy hiểm.

Lý Dịch lắc đầu, pháo mini hắn làm ra để chơi, tuy uy lực không nhỏ, nhưng sức giật quá lớn, người bình thường cầm trên tay, một viên pháo, sẽ phế đi một cánh tay, cho dù thân thể cường hãn như lão Phương cũng quá sức, hắn vẫn thật sự không dám để Lý Hiên chơi thứ

này.

Bình thường pháo thể tích lớn, hắn cũng không có ý định để Lý Hiên cầm đi nghiên cứu, hiện tại Cảnh Quốc còn ở trong giai đoạn ổn định phát triển, lại không công thành chiếm đất, Tề Quốc và Triệu Quốc hiện tại cũng bị bọn họ đánh cho sợ, tác dụng của thứ này không lớn, một cái Thiên Phạt đã đủ.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, bọn họ hiện tại cũng đang ở trong giai đoạn thí nghiệm, tuy có rất nhiều tư liệu có thể thẩm tra và tham khảo, nhưng cũng không thể cam đoan không xảy ra rắc rối gì, về sau còn phải từ từ cải tiến và hoàn thiện.

Lý Hiên đặt mông ngồi trên đồng cỏ, trong tay vuốt bảo bối của lão Phương vừa rồi lấy ra.

Thứ này có thể coi như một kiện ám khí rất lợi hại, tuy nhiên sau khi nghe Lý Dịch giải thích, hắn dĩ nhiên hiểu được, vật này có tính giới hạn rất lớn, nhưng có khuyết điểm không sao cả, có khuyết điểm cải tiến là đúng rồi, Viện Khoa Học cũng chuyện làm chuyện này.

Không sợ khó không sợ khổ, có can đảm phạm sai lầm, đây là một tố chất cơ bản người làm việc nghiên cứu khoa học phải có.

Lão Phương đứng bên Lý Hiên, biểu hiện trên mặt có chút cảnh giác.

Lý Hiên càng cảm thấy hứng thú đối với thứ này, trong lòng của hắn thì càng không chắc, hắn là Hoàng Đế, thiên hạ này đều là của hắn, vạn nhất hắn nhìn trúng bảo bối của mình, mình cho hay không cho đây?

Hắn nhìn một hồi lâu, rốt cục nhịn không được, ngồi xổm người xuống, nói.

- Đã nhìn đủ chưa, nhìn đủ rồi trả lại cho ta.

Dương Phủ ngồi xổm ở một bên khác, để trong tay một con cá cạo vảy.

Hắn vừa mới nghe được vị kia xinh đẹp tỷ tỷ và hoàng tỷ sự bá nói chuyện, nhắc tới hai chữ này “Lý Hàn”.

Trên thế giới này, người hắn sợ nhất có ba người, một người là nhị hoàng huynh, một người là sự bá hoàng tỷ, một người khác là hoàng

Đương nhiên, hắn sợ hoàng tỷ, chỉ không muốn để cho hoàng tỷ thương tâm; sợ nhị hoàng huynh, bởi vì nhị hoàng huynh giết chết phụ

hoàng mẫu hậu, còn giết chết đại hoàng huynh, nếu như hắn trở về, nhị hoàng huynh sẽ giết chết hắn; SỢ sư bà hoàng tỷ, là bởi vì ông ta

nhốt hắn tại phòng giam để hắn đề toán, còn không cho hắn cơm ăn

Nhưng nếu nói đến người hắn hận nhất, trừ Lý Hàn ra không còn có thể là ai khác.

Tuy nhiên hắn chưa từng gặp Lý Hàn, thậm chí cũng không biết hắn hình dạng thế nào, chơi đạn châu mức độ như thế nào, tiểu có xa được như hắn hay không

Nhưng những thứ này đều không quan trọng.

Quan trọng là mặc kệ Vương thừa tướng hay hoàng tỷ, mỗi lần đều so vị Lý Hàn kia với hắn, nói Lý Hàn kia là lợi hại cỡ nào, ưu tú CỠ nào, so sánh với, hắn Dương Phủ tựa như đồ ngu.

Cho nên hắn hận Lý Hàn, tất cả những người và việc gì có quan hệ với Lý Hàn, hắn đều không thích.

Bởi vậy, khi biết vị tỷ tỷ đã xinh đẹp lại ôn nhu kia cũng là tỷ tỷ của Lý Hàn, hắn không cảm thấy nàng xinh đẹp, cũng không thấy nàng ôn

nhu nữa.

Hắn sờ sờ trong ngực, nơi đó có một đầu dùng vải vụn may thành rắn, là Bàn Hổ cho hắn mượn chơi, bọn họ thường xuyên dùng thử này dọa sợ nữ hài tử.

Nữ hài tử đều sợ rắn, tỷ tỷ của Lý Hàn khẳng định cũng không ngoại lệ.

Dung mạo của nàng Sa còn dễ nhìn hơn Ban Nha - muội muội của Bàn Hổ, còn ôn nhu hơn so với Ban Nha, lúc nói chuyện và sự bá hoàng tỷ, trong ánh mắt đều mang ý cười, nhất định càng sợ rắn hơn so với Bàn Nha.

Mấy tháng nay, hắn dĩ nhiên hiểu, chỉ cần việc Bàn Hổ bọn họ có thể làm, hắn có thể làm, dùng rắn giả dọa nữ hài tử một chút sẽ không bị trừng phạt.

Thừa dịp tỷ tỷ Lý Hàn đi rửa tay bên dòng suối nhỏ, Dương Phủ lặng lẽ theo ở phía sau, ném đầu kia rắn giả ở bên chân nàng trong bụi

cò.

Hắn chỉ chỗ bụi cỏ kia, lớn tiếng nói.

- Rắn, có rắn!

A...!

Thọ Ninh vốn ngồi xổm người xuống bên dòng suối rửa tay, bị âm thanh này làm giật mình, đưa tay vào bụi cỏ bên cạnh vung vẩy lung

tung, nắm một vật ném ra.

Dương Phủ nhìn thấy tỷ tỷ Lý Hàn quả nhiên giật mình, cười ha ha, tiếp nhận đầu rắn giả kia, lớn tiếng nói.

- Đồ hèn nhát, đó là giả...

- Ngươi nói là đầu này à?

Dương Phủ nhìn thấy nữ hài từ bên dòng suối đi qua, xoay người, cầm trong tay một vật, lắc lắc trước mắt hắn.

Hắn thấy rõ ràng, chính là rắn giả hắn vừa rồi ném qua.

Nếu như nàng cầm là đầu rắn giả, vậy vật trong tay hắn cầm thoắt ẩn thoắt hiện, thật dài mềm mại, còn cử động là cái gì?

Lý Dịch đang nướng nấm nhỏ mà Thọ Ninh thích ăn nhất, chợt nghe bên dòng suối truyền đến một tiếng hét thảm, khi quay đầu, nhìn thấy Dương Phủ từ bên kia chạy tới, quần ẩm ướt một mảng.

Sắc mặt hắn tái nhợt, vừa chạy vừa hét to, “Rắn, có rắn"

Dương Phủ với Bàn Hổ thường xuyên dùng rắn giả hù dọa nữ hài tử, thế mà cũng bị rắn dọa sợ đến thế kia, Lý Dịch lắc đầu, nhìn Thọ Ninh từ suối đi tới, giống như hiểu rõ cái gì.

Nàng theo Minh Châu học Võ Công hai năm, cũng không phải nữ hài tử hai năm trước sẽ bị loại vật như chuột như rắn này hù dọa, thứ

này đến cả Vĩnh Ninh cũng không sợ, lần này hắn tìm nhầm người rồi.

Thọ Ninh đi tới, có chút ủy khuất nhìn hắn, nói.

- Tiên sinh, trong bụi cỏ vừa vặn có đầu rắn, ta cũng không biết hắn sợ hãi như vậy, một con rắn lại dọa hắn sợ tè ra quần.

- Bỏ đi, hắn cũng không phải lần đầu tiên tè ra quần.

Lý Dịch khoát tay, đưa tới nấm nhỏ đã nướng chín, nói.

- Nếm thử mùi vị đi.

- Cám ơn tiên sinh.

Nàng đưa tay nhận lấy, dùng đũa đút cho Lý Dịch một khối trước, lúc này chính mình mới bắt đầu ăn.

Cách đó không xa, Dương Phủ đã đổi một cái quần, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn bên này.

Dung mạo của nàng xinh đẹp như vậy, nhìn ôn nhu như vậy, cười ngọt như vậy, thế mà nàng không sợ rắn, dám dùng rắn đến dọa sợ chính mình!

Ôn nhu của nàng đều là giả, nụ cười của nàng cũng là giả... Đều là giả!

Hắn rốt cuộc hiểu được một đạo lý, phàm là người bên cạnh sự bá của hoàng tỷ, một người cũng không thể gây!

Thọ Ninh mấy ngày nay đều ở bên cạnh hắn, Lý Dịch đã Có vài ngày chưa nhìn thấy Dương Phủ.

Đương nhiên, không chỉ Thọ Ninh, Lý Hiên mấy ngày nay như hình với bóng với hắn.

Lý Hiên chưa tới Thục Châu, nhưng hắn từ Kinh Đô đến đây, một đường hướng tây, cũng biết càng đi Tây càng hoang vu, duy chỉ có đến phía tây nhất Thục Châu, mọi việc đều không giống nhau.

Tuy nhiên kiến thiết thành trì không thể so sánh với Kinh Đô, nhưng nói riêng về phồn hoa của thương nghiệp, Thục Châu bây giờ, chỉ sợ ngay cả Kinh Đô cũng kém hơn.

Trừ nơi này ra, Cảnh Quốc, Tề Quốc, Triệu Quốc, Võ Quốc không còn có một chỗ giống Thục Châu như thế này, cho phép tự do buôn

bán.

Nhất là sau khi được chứng kiến trung tâm mua sắm Lý Dịch miêu tả cho hắn trong thư ở cửa tây, Lý Hiên biết, tương lai Thục Châu sẽ trở thành một nơi như thế nào?

Hai người trèo lên lên thành tường, nhìn qua đám người hối hả phía dưới, nhìn thần sắc giật mình của Lý Hiên, Lý Dịch thuận miệng hỏi.

- Có phải hối hận hay không?

- Không hối hận.

Lý Hiên lắc đầu, nói.

- Nếu như khi đó không đồng ý với người, cũng sẽ không có Thục Châu hiện tại.

Hắn bỗng nhiên nhìn Lý Dịch, hiếu kỳ hỏi.

- Nếu để người quản lý Cảnh Quốc, năm năm sau, mười năm sau, năm mươi năm sau Cảnh Quốc lại biến thành bộ dáng gì?

Nếu như không phải tại trước mặt mọi người, Lý Dịch có một loại xúc động một cước đạp Lý Hiên xuống.

Nhà bọn hắn đã nhập vào một cái Minh Châu rồi, Lý Hiên thế mà còn muốn đánh chủ ý đến mình, hắn nghĩ như vậy, xứng đáng với Tiên Đế đã rời đi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận